Edit: Linhlady
Đám người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng tò mò khung cảnh ở trong này, làm đủ các loại làm nũng bán manh để Mạc Vân Quả mang theo bọn họ đi xem.
Cứ như vậy, Mạc Vân Quả đi vào nơi giao dịch.
Nói là nơi giao dịch, thật ra là một con đường lớn, ở nơi này bày đủ các loại hàng hoá.
Mạc Vân Quả nhìn một chút, quán có đồ cổ, có các loại gia cụ, thậm chí, còn có người……
Bọn họ muốn giao dịch, đơn giản là đồ ăn, dược phẩm, hoặc là tinh hạch.
Ở nơi giao dịch, đại đa số người ở đây đều có dáng vẻ u buồn tuyệt vọng, bên trong dáng vẻ đó lại ẩn nhẫn có một tua hy vọng.
“Ai, đây là nơi giao dịch tại mạt thế sao, thật đúng là như xóm nghèo.”
“Thật là có chỗ người bán người, tấm tắc.”
“ Cứ làm như trước mạt thế không có vụ bán người vậy.”
“ Thật ra cũng có, chỉ là lúc đó là giao dịch ngầm, hiện tại, nhìn xem còn có thể bán một cách quang minh chính đại.”
“ Đúng là như thế, thế nhưng cũng có quan hệ gì với chúng ta đâu.”
“ Ừ, nói cũng phải.”
“Béo Quả Quả, tiếp tục đi về phía trước đi ~ nhìn xem có chuyện gì hay ho không ~”
“Béo Quả Quả ~ ngươi lớn mật hơn đi về phía trước đi ~”
“Béo Quả Quả, đừng có ngừng a ~ tiếp tục ~”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả tiếp tục đi trên đường lớn, đối với mời chài của đám người hai bên đường, toàn bộ đều bị Mạc Vân Quả xem nhẹ, khuôn mặt lạnh lẽo, người ngoài nhìn không ra một chút cảm xúc nào.
Ở phía trước, có rất nhiều người vây ở một chỗ, Mạc Vân Quả bị đám người phòng phát sóng trực tiếp giật dây đi lại chỗ đó, cô tang nhanh tốc độ, rất nhanh lại chỗ đám đông.
Mạc Vân Quả dáng người nhỏ gầy, hơn nữa cô rất linh hoạt, chẳng mấy chốc tiến vào trung tâm của đám người.
Chỉ thấy Ân Dật Huyền cùng Tiêu Vũ Thanh đứng trước một người đầy máu me nằm trên mặt đất, ở phía trước người kia có một cô gái, hai tay cô ấy không ngừng hiện lên ánh sáng trắng, muốn chữa khỏi cho người kia.
“Hắn đã chết.” Ân Dật Huyền mở miệng nói, ngữ khí trấn định mà lạnh nhạt.
Cô gái ngồi xổm nơi đó, giống như không nghe thấy câu nói kia, chỉ không ngừng phóng thích hệ năng chữa khỏi của mình, cũng không đáp lại câu nói của Ân Dật Huyền.
Ân Dật Huyền nhìn bóng dáng của cô gái kia,trong mắt xẹt qua một tia phức tạp, hắn đương nhiên biết cô gái này là ai, ở đời trước, được mệnh danh là “Chữa khỏi chi thần”, có thể nói, ở trong tay cô ấy, người cô ấy muốn chữa khỏi, không ai không vượt qua.
Mà bước ngoặc trong cuộc đời cô ấy, đó là người cô ấy yêu qua đời……
Khi mạt thế ập đến, Ân Dật Huyền vẫn luôn tìm kiếm cô gái này, thế nhưng một chút tin tức cũng không có, thẳng đến hôm nay, hắn mang theo Tiêu Vũ Thanh tới nơi này xem có muốn giao dịch gì không, không ngờ lại gặp người này.
Ân Đạt Huyền cũng không biết lý do tại sao người cô ấy yêu lại chết, thời điểm hắn tới, người con trai kia đã đầy máu tươi, ngay cả hô hấp cũng không có
Ân Dật Huyền chỉ trần thuật sự thật, hắn muốn cô gái kia biết sự thật thôi, bất đắc dĩ người kia lại không nghe vào.
Lúc Mạc Vân Quả nhìn thấy Ân Dật Huyền với Tiêu Vũ Thanh, cô đã nhanh chóng chạy lại chỗ đó, kéo ống tay áo Tiêu Vã Thanh, từ trong không gian lấy ra một viên đường, đưa cho Tiêu Vũ Thanh có sắc mặt không tốt.
“Ăn.”
Tiêu Vũ Thanh sửng sốt, duỗi tay tiếp nhận viên đường kia, lúc đang chuẩn bị bỏ vào trong miệng, liền thấy cô gái vốn đang ngồi chỗ kia bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt sung huyết, biểu tình dữ tợn, nhìn chằm chằm viên đường trong tay Tiêu Vũ Thanh, giống như bằng mọi giá phải cướp được nó.
“ Cô……” Tiêu Vũ Thanh sửng sốt, lời muốn nói ra lại đột nhiên ngừng lại.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
89 chương
63 chương
36 chương
124 chương
58 chương
104 chương
4 chương