Edit: Linhlady
Thời gian thấm thoát trôi qua, rất nhanh hoàng hôn đã buông xuống, ba người cuối cùng cũng đi hết đoạn đường cao tốc, từ đây đến thành phố B còn khoảng một trăm km, còn phải đi qua một trấn nhỏ.
Trong trấn nhỏ còn không ít người may mắn sống sót chờ cứu viện, khi Tiêu Vũ Thanh lái xe vào trấn, có không ít người ngó ra từ cửa sổ, tưởng có người tới cứu bọn họ.
Cũng có vài người dọn chướng ngại vật, chạy ra bên ngoài.
Bên trong đó có cả Sở Hương, vốn dĩ anh đến đây thăm người thân, lại không nghĩ đến người thân cũng biến thành tang thi, hắn thật vất vả tiêu diệt bọn họ, ở trong phòng trốn vài ngày, đang chuẩn bị đột kích đi ngoài, lại gặp đám người Tiêu Vũ Thanh tới đây.
Thật ra Sở Hương không tin sẽ có người đến đây cứu viện, nhưng trong lòng anh vẫn ôm một tia ảo tưởng, nhưng khi đám người Tiêu Vũ Thanh tới đây, tia ảo tưởng kia cũng không còn sót lại thứ gì.
Lúc này trời đã dần dần tối, tang thi hai bên đường đã bị Tiêu Vũ Tanh cùng Mạc Vân Quả dọn sạch, ở trong trấn này đám tang thi cũng bị xử lý ít nhiều.
Kế hoạch của Tiêu Vũ Thanh là tìm một căn hộ tạm nghỉ qua đêm, sau đó sáng mai xuất phát, nhưng không nghĩ tới, cô ấy còn chưa kịp tìm một căn phòng đã bị một đám người vây quanh xe.
Trên mặt đám người này đều mang theo vài phần nôn nóng, bọn họ mạnh mẽ chụp cửa xe cùng cửa sổ xe, trong miệng lải nhải.
"Nhanh lên mở cửa ra! Các ngươi không phải tới cứu chúng ta sao!"
"Mau mở cửa! Để cho tôi vào!"
"Mẹ nó, mở cửa a! Tin hay không tôi đi cáo các người!"
"Mau mở cửa cho lão tử, lão tử phải rời khỏi nơi quỷ quái này!"
Những người này trong miệng đều tuôn ra ô ngôn uế ngữ, trên mặt từ ngay từ đầu nôn nóng dần dần chuyển biến thành hận ý, khiến Tiêu Vũ Thanh nhìn thấy càng khó chịu.
Tiêu Vũ Thanh cũng không có ý định mở cửa xe, cô ấy khởi động xe, muốn đi về phía trước,khiến cho mấy người suýt nữa bị đụng phải càng thêm hùng hổ.
Lúc này bọn họ trong lòng còn ôm một tia ảo tưởng, đó chính là sẽ có người tới cứu bọn họ.
Tiêu Vũ Thanh cũng mặc kệ họ nghĩ gì, quẹo xe vào một ngõ nhỏ, tìm một căn nhà tạm ổn, đỗ xe vào trong sân, sau đó đi vào nhà chuẩn bị nấu ăn.
Bên kia, Sở Hương nhìn chiếc xe đi vào trong sân, tránh ở trong phòng âm thầm nhìn, anh muốn ngồi trên chiếc xe kia, anh biết, chiếc xe kia chính là hy vọng.
Nhưng anh lại sở hãi, sợ bọn họ cự tuyệt anh.
Trong lòng Sở Hương do dự một hồi lâu, sau đó vẫn quyết định đi ra ngoài thử một lần.
Khi ba người đang chuẩn bị ăn cơm chiều, cửa phòng đột nhiên bị gõ cửa.
Tiêu Vũ Thanh đi ra mở cửa, thấy một người con trai thân hình gầy yếu, trên mặt tràn đầy rối rắm nhìn bọn họ.
"Tôi......" Hai tay Sở Hương nắm quần áo, rối rắm.
"Chuyện gì?" Ân Dật Huyền đi lên phía trước, kéo Tiêu Vũ Thanh bảo hộ ở phía sau.
" Tôi có thể đi cùng các người không!" Sở Hương cắn răng một cái, nhắm mắt lại nói ra mục đích của mình.
Toàn bộ cơ thể anh đều căng chặt, vô cùng khẩn trương.
Ân Dật Huyền nhìn người con trai gầy yếu trước mặt, luôn cảm thấy giống như đã gặp người này ở đâu rồi.
"Tên của cậu." Ân Dật Huyền hỏi, hắn dám khẳng định, hắn nhất định đã gặp người này ở đâu đó rồi.
Sở Hương không ngờ được trong tay mình không có gì, quyết tâm đi lại đây, người ta lại hỏi tên mình.
Anh vội vàng trả lời: "Sở...... Sở Hương."
Quả nhiên!
Ân Dật Huyền ở trong lòng âm thầm nói một câu, hắn đã nhớ được người này là ai!
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
89 chương
63 chương
36 chương
124 chương
58 chương
104 chương
4 chương