Edit: Linhlady Sau khi chó biến dị chết, thôn nhỏ vốn đã yên tĩnh lại càng im ắng hơn. Tiêu Vũ Thanh cùng Ân Dật Huyền không có hình tượng ngồi dưới đất, hé miệng thở phì phò. Lúc này dị năng của bọn họ đã tiêu hao hết, nếu là con chó biến dị này không chết, bọn họ cũng chỉ có thể gồng lên vật lộn…… Mạc Vân Quả cũng ngồi ở trên mặt đất, khác với hai người hô hấp dồn dập, cô có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều. Ánh mắt Tiêu Vũ Thanh cùng Ân Dật Huyền đều dừng ở trên người Mạc Vân Quả, bọn họ biết, cô rất mạnh, ít nhất còn mạnh hơn bọn họ. Ân Dật Huyền tuy rằng có chút nghi hoặc vì sao đời trước chưa từng nghe qua có một cô gái như vậy, nhưng tưởng tượng đến chuyện mình trọng sinh đã trở lại, nói không chừng cũng có cái gì đó thay đổi theo, hắn cũng không hề rối rắm thêm về vấn đề này nữa. Tiêu Vũ Thanh lại có thêm hảo cảm với Mạc Vân Quả, ở trên người Mạc Vân Quả, cô ấy không hề thấy một tia tham lam nào. Có lẽ, cô gái này chỉ đơn thuần muốn tìm đồng bọn đi. Nghĩ như vậy Tiêu Vũ Thanh nhìn Mạc Vân Quả nở một nụ cười, Mạc Vân Quả nhìn thấy Tiêu Vũ Thanh đột nhiên nhìn cô cười, trầm mặc nửa ngày, cô đột nhiên đứng lên, đi đến bên người chó biến dị. Cô dùng trường đao của mình, trực tiếp bổ đôi đầu nó ra, từ bên trong tìm ra một tinh hạch, tinh hạch màu trong suốt, so với tinh hạch lúc trước cô thấy thù to hơn nhiều, đại khái to bằng hạt đậu nàng đi. Sau khi Mạc Vân Quả lấy được tinh hạch, liền đi tới trước mặt Tiêu Vũ Thanh còn đang ngốc lăng, đem tinh hạch trong tay đưa cho cô ấy. Tiêu Vũ Thanh nhìn Mạc Vân Quả đưa viên tinh hạch cho mình, trầm mặc vài giây sau hỏi: “Vì sao lại cho chị?” Mạc Vân Quả ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn cô ấy nói: “ Cô cười với tôi.” Tiêu Vũ Thanh:…… Tiêu Vũ Thanh chưa bao giờ biết, nụ cười của cô lại có mị lực như vậy, không đợi cô ấy nói thêm cái gì, lại nghe thấy Mạc Vân Quả nói: “ Cô muốn, tôi giúp cô.” Tiêu Vũ Thanh:…… Đột nhiên lại cảm thấy mình bị cong rồi làm xao đây! Ân Dật Huyền:…… Ân Dật Huyền cảm thấy, giờ phút này hắn, đại khái là dư thừa. Tiêu Vũ Thanh ngượng ngùng cầm tinh hạch, cô ấy cũng không phải kẻ ngốc, những thứ như tinh hạch cô ấy cũng biết, thời kì đầu một viên tinh hạch lớn như vậy có bao nhiêu quý giá. “ Chị không cần cái này, em cầm đi.” Tiêu Vũ Thanh đẩy đẩy tay Mạc Vân Quả, tỏ vẻ mình cũng không muốn. Mạc Vân Quả nhìn Tiêu Vũ Thanh một hồi lâu, sau đó từ trong túi lấy ra một cái túi nhỏ, cô mở túi ra, từ bên trong lấy ra rất nhiều tinh hạch, tuy rằng chỉ lớn bằng hạt gạo, nhưng đổi lại số lượng rất nhiều. Tiêu Vũ Thanh sửng sốt, không rõ Mạc Vân Quả muốn làm cái gì. Mạc Vân Quả đem viên tinh hạch của chó biến dị để trên mặt đất, sau đó đẩy đẩy về phí trước, nói: “Đều cho cô.” Tiêu Vũ Thanh:…… “ Chị……” Tiêu Vũ Thanh còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy Mạc Vân Quả ở trong một đống tinh hạch kia chọn lựa nhặt, cuối cùng tìm được hai viên tinh hạch màu hoàng kim. Cô bỏ hai viên tinh hạch mày hoàng kim vào trong túi, cả người có vẻ dị thường vui vẻ. Tiêu Vũ Thanh cảm thấy, cô gái trước mắt giống như vui vẻ quá mức. “ Màu hoàng kim, của tôi. Còn lại, của cô.” Mạc Vân Quả đem túi bỏ vào không gian, sau đó cứ như vậy nhìn Tiêu Vũ Thanh. Tiêu Vũ Thanh giật giật khóe miệng, hỏi một câu: “Không hối hận?” Mạc Vân Quả lắc đầu, Ân Dật Huyền đỡ trán, không biết sao, vừa rồi khi nhìn đến đoạn cô gái nhỏ lựa tinh hạch màu vàng kim, hắn rõ ràng cảm giác được, cô đặc biệt hưng phấn!