Edit: Linhlady Nơi này là một thôn nhỏ, bên trong cũng chỉ có mười mấy hộ dân,bên trong thôn an tĩnh đáng sợ, nơi nơi là máu tươi. Tiêu Vũ Thanh cùng Ân Dật Huyền liếc nhau, cũng biết trong thôn này có tình huống không thích hợp. Nhưng tưởng tượng đến ban đêm tình hình giao thông không thấy rõ đường càng nguy hiểm hơn, bọn họ thương lượng một chút, quyết định vẫn ở lại thôn này. Ba người chọn một căn nhà có vẻ sạch sẽ, càng may mắn là, căm nhà này còn có chút gạo cùng rau dưa. Rau dưa hiển nhiên không thể ăn, nhưng cũng may gạo có thể. Ở nông thôn đều dùng bếp củi, cũng có nghĩa là bọn họ sẽ có bữa ăn nóng. Tiêu Vũ Thanh từ trong không gian cầm một ít rau dưa cùng thịt, mỹ mãn làm một cơm. Bề ngoài Ân Dật Huyền không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại có một tia cảm động, ở trong mắt hắn xem ra, đây là biểu hiện của việc Tiêu Vũ Thanh tín nhiệm hắn. Còn Mạc Vân Quả, ừm…… Giống như vẫn có thể ăn cái gì đó. Thật ra Tiêu Vũ Thanh cũng ngầm quan sát hai người, chỉ cần hai người lộ ra thần thái khác thường nào, như vậy cô ấy sẽ lập tức lựa chọn rời đi. Cũng may, hai người đều không có biểu hiện gì khác. Mấy người mỹ mãn ăn một bữa, đồ ăn nóng hầm hập làm ba người đều cảm thấy thoải mái. “Em gái nhỏ, em tên là gì?” Ăn uống no đủ Tiêu Vũ Thanh lúc này mới hỏi tên Mạc Vân Quả. “Mạc Vân Quả.” “ Chị tên là Tiêu Vũ Thanh, anh ấy là vị hôn phu của chị Ân Dật Huyền.” Tiêu Vũ Thanh giới thiệu, đôi mắt thẳng thừng nhìn Mạc Vân Quả, không buông tha bất luận một biểu tình nào. Mạc Vân Quả gật đầu, “ Ừm” một tiếng. Tiêu Vũ Thanh xem Mạc Vân Quả lãnh đạm phản ứng, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra tính cách của cô là như thế, tại đây mạt thế này, thêm một đồng minh càng tốt hơn. “Kế tiếp em muốn đi đâu?” Tiêu Vũ Thanh lại hỏi, nếu có thể đi cùng bọn họ, tự nhiên là tốt nhất. “Đi theo các ngươi.” Mạc Vân Quả nói thẳng, nhiệm vụ của cô, vốn là như thế. Ân Dật Huyền ở một bên nghe được lời này, trong mắt hiện lên một tia ám quang, chỉ là không nói chuyện, cũng không biết trong lòng hắn đến tột cùng nghĩ như thế nào. Đêm dần dần sâu, ăn uống no đủ mấy người cũng dần dần có chút buồn ngủ. Ba người mỗi người tìm một phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, vị trí của bọn họ cách nhau không xa, một có việc liền có thể lập tức hỗ trợ. Mạc Vân Quả ngồi trong phòng, ở phòng phát sóng trực tiếp nói: “Có chó.” “ Ừm? Chó? Cái gì chó?” “Ta nghĩ ý của tiểu Quả Quả nhà ta là ở nơi này có một con chó biến dị.” “Cũng chính là chó biến dị?” “Nói như vậy, vậy tiểu Quả Quả không phải có nguy hiểm sao?” “Tiểu Quả Quả cảm giác được chó biến dị? Thế nào? Có thể biết trước sao?” “Tiểu Quả Quả, không phải sợ, Tiêu Vũ Thanh cùng tên Ân Dật Huyền có hào quang vai chính, không có việc gì!” “ Đúng vậy đúng vậy, ôm chặt bọn họ thì tốt rồi!” “Tiểu Quả Quả nhà chúng ta rõ ràng không có sợ được không!” “Cũng đúng ha ha ha ha ha! Tiểu Quả Quả nhà ta chính là không sợ trời không sợ đất!” “ Cho dù có sợ hãi, các ngươi có thể từ trên mặt tiểu Quả Quả nhà ta nhìn được biểu tình sợ hãi  sao?” “=-= không thể……” Mạc Vân Quả đích xác không sợ, tuy rằng cô cảm giác được lực lượng của con chó kia rất cường đại, nhưng giống như không muốn trêu trọc bọn họ. Mạc Vân Quả không biết đó là, cô lại cảm nhận dược con chó biến dị đầu đàn mang theo một đám chó biến đị đi về phía thôn. Ân Dật Huyền là người đầu tiên phản ứng lại, hắn bừng tỉnh sau đó lập tức tới cửa phòng gọi Tiêu Vũ Thanh, sau đó lại đi tìm Mạc Vân Quả, mà lúc này, những con chó biến dị đến rất gần bọn họ……