Edit: Linhlady
Đáng tiếc đó là, Mạc Vân Quả chém gần trăm con thang thi, lại chỉ có hai con có tinh hạch màu vàng kim, chuyện này làm cho Mạc Vân Quả có một chút không vui, nhưng cô lại càng thêm kiên định với việc giết thật nhiều tang thi, nha, không, là quyết tâm tình được tinh hạch màu hoàng kim.
Bác gái vương cùng con gái thấy Mạc Vân Quả cường đại như thế, trong lòng càng thêm kiên định nhất định phải bám chặt, đi theo Mạc Vân Quả.
Bọn họ nhìn thấy Mạc Vân Quả sau mỗi lần giết tang thi, lại tìm tòi lấy vật gì đó ở trong ở tang thi, trong lòng lại tỏ ra kinh bĩ.
Ở trong mắt bọn họ, tang thi là thứ dơ bẩn, lấy đồ trong óc tang thi thật làm bẩn tay bọn họ.
Hành lý hai người mang theo, còn một ít đồ ăn, nhưng bọn họ biết trong mạt thế này, đồ ăn có bao nhiêu quan trọng.
Cho nên bọn họ không hề có ý định chia cho Mạc Vân Quả, phải biết rằng đây chính là đồ để bọn họ ăn.
Thật ra Mạc Vân Quả cũng không cần ăn, khi vừa biết trong óc tang thi có thể chứa tinh hạch màu hoàng kim, hiện tại trong đầu cô chỉ tâm tâm niệm niệm về tinh hạch kia, cô lấy một viên tích cốc đan từ trong không gian, một viên thôi cô không cần ăn thêm thứ gì cũng có cảm giác no bụng.
Hai người kia cũng không quan tâm Mạc Vân Quả có ăn cái gì không, trong lúc nghỉ ngơi, lén lút ăn hai miếng, cảm giác không phóng khoáng này khiến người ta càng thêm ghét.
Đương nhiên, người trong phòng phát sóng trực tiếpcàng là làm ầm ĩ.
“Tiểu Quả Quả, sao ngươi lại mang theo hai cái người này? Nhìn thật đáng ghét.”
“ Đúng vậy, đúng vậy!”
“Hừ, tiểu Quả Quả bảo vệ bọn họ, thế.mà hi người kia lại ăn mảnh!”
“ Nhìn tướng mạo kia của bác gái Vương, ngay lập tức đã biết là một người đàn bà chanh chua ích kỷ, loại người này tốt nhất không nên giao thiệp.”
“
Tiểu Quả Quả, ngươi không cần mang theo bọn họ, chúng ta trực tiếp đi tìm nam nữ chủ, ôm chặt đùi bọn họ thì tốt rồi.”
“Hừ! Hai người kia thật đáng ghét ╭(╯^╰)╮”
“Tiểu Quả Quả, chúng ta đi thôi đi thôi! ╭(╯^╰)╮”
Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, nhìn lướt qua bác gái Vương cùng con gái, lúc này hai người bọn họ đang ăn bánh mì, bị Mạc Vân Quả đảo qua, đứa con gái cứ như vậy nghẹn họng.
Bác gái Vương thấy thế nhanh chóng chạy lại vỗ lưng con gái, bất mãn trừng mắt nhìn Mạc Vân Quả một cái nói: “ Cô làm gì vậy? Làm hại con gái tôi bị nghẹn.”
Mạc Vân Quả thu hồi tầm mắt, không thèm nói chuyện với bác gái Vương, chỉ ở trong đầu nói phòng phát sóng trực tiếp: “ Bọn họ vẫn luôn đi theo tôi.”
Câu này có nghĩa là, hiên nhiên cô không hề có ý mang theo bọn họ.
Lời này vừa nói ra, người trong phòng phát sóng trực tiếp nháy mắt yên tâm, tiểu Quả Quả nhà bọn họ vẫn vô tâm vô phế như vậy, ừm…… Rất tốt!
Bác gái Vương thấy Mạc Vân Quả không để ý tới mình, ánh mắt trở nên ác độc, nhìn con gái ho khan liên tục, càng thêm bất mãn với Mạc Vân Quả.
Lúc này, đứa con gái kia cùn ngừng ho.
Sau khi ngừng ho câu đầu tiên nói đó là: “Mạc tỷ tỷ, sao chị lại ác độc như vậy?”
Mạc Vân Quả:?
Mạc Vân Quả từng nghe ai nói nhìn người khác cũng là hành vi ác độc, cho nên cô nhì thoáng qua con gái bác Vương, không hiểu cô ta muốn nói cái gì.
Teong lòng con gái bác Vương vô cùng khinh bỉ Mạc Vân Quả, nhớ tới trước mạt thế Mạc Vân Quả là người bình thường, cô ta càng cảm thấy ghen ghét.
Nhưng cô ta cũng thông minh, biết hiện tại không phải lúc biểu hiện sự chán ghét này, cô ta nhỉ giọng nói thầm một câu, thanh âm rất nhỏ, lại bị Mạc Vân Quả nghe xong rõ ràng.
“Tiểu tiện nhân.”
Mạc Vân Quả:……
- ------
Edit: nội tâm của Quả Quả lúc này: " Nói là xin đi cùng mình, rồi lại tỏ thái độ thượng đẳng với mình, thế mà cũng là thái độ ôm đùi mình à, thế là, thế là thái độ của má thiên hạ rồi..."
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
89 chương
63 chương
36 chương
124 chương
58 chương
104 chương
4 chương