Edit: Linhlady Một khắc khi tiên đan xuất thế, ta đã biết. Nguyên nhân sao, bởi vì chính ta nhìn nó xuất thế. Đan Dương Tử tiêu phí mấy năm luyện chế tiên đan, đơn giản vì ta mà thôi, hắn nói hắn muốn chuộc tội. Mỗi khi hắn đề cập tới chuyện này, ta sẽ khinh thường nhìn lại, quá khứ đã qua đi, chuộc tội lại có ích lợi gì đâu? Đan Dương Tử nói chỉ cần có tiên đan, liền có thể phi thăng, nghe câu này ta càng là khinh thường. Tuy rằng khinh thường, nhưng ta không thể không thừa nhận, một khắc khi nhìn thấy tiên đan xuất thế, lòng ta động, không phải nó có tác dụng nghịch thiên, mà bởi vì ta cảm thấy nó đẹp mắt. Đan Dương Tử khăng khăng muốn đem tiên đan cho ta, lại vì tâm sống động đến bất an, ta chạy thoát. Sau đó, ta mới biết được, đan tông bị giết, bởi vì viên tiên đan kia. Bên trong tiên đan, có một giọt tinh huyết của ta, ta dễ như trở bàn tay tìm được tiên đan bị tung ra, đem nó nhặt trở về. Ta thu hồi đạm mạc trước kia, ngụy trang bằng thái độ cà lơ phất phơ, đối với ta mà nói, đây là phương thức tốt nhất để trốn tránh một tia tâm động kia. Ta biết, tiên đan là có linh tính, nhưng Đan Dương Tử cũng không nói cho ta nó có hóa thành người hay không. Sau đó, trải qua các loại sai lầm, tiên đan hóa thành người, hóa thành một đứa bé béo, ừm...... Thực manh thực đáng yêu, ta thực thích. Bất tri bất giác ta động tâm, dần dần biến hóa thành một loại cảm tình khác. Ta cảm nhận được tâm cảnh mình càng ngày càng buông lỏng, trong lòng đối với lời nói của Đan Dương Tử lúc trước có vài phần tin tưởng. Thế nhân đều nói, ăn tiên đan có thể phi thăng, thế nhưng hắn không hề ăn nàng, lại ẩn ẩn chạm đến tiên môn. Sau lại, tiểu nghịch ngợm trưởng thành, không hề là tròn vo tiểu béo giấy, mà là trưởng thành thướt tha nhiều vẻ nữ hài tử, ân...... Làm lòng ta động. Cũng chính ở một khắc đó, ta ẩn ẩn đã biết, cái gọi là trợ ta thành tiên, thật ra là giúp ta vượt qua lịch kiếp là nàng. Tới lúc này, ta ẩn ẩn chạm vào thiên cơ, ta ẩn ẩn ý thức được, sở dĩ tiểu nghịch ngợm xuất hiện ở bên người ta, là vì giúp ta thành công phi thăng. Ta biết, nhưng làm bộ không biết. Bạch Nhu đến là chuyện ngoài dự liệu của ta, mà ích kỷ của nàng ta, cũng càng làm ta nhận thức được, thật ra ta cũng ích kỷ. Nhưng ta xác thật không nghĩ tới, Bạch Nhu lại có thể vì nam nhân kia làm được loại chuyện này, ta mất trí nhớ, hoặc cũng không thể nói như vậy, ta chỉ là quên mất tiểu nghịch ngợm mà thôi. Ta lại lần nữa về dáng vẻ trước kia, đạm mạc tuyệt tình, tất cả đều không đặt trong lòng. Không có vui buồn, không có vui cười, tất cả đều là đạm mạc vô tình. Ta không nghĩ tới, nàng sẽ hôn ta, cái này dường như là nguyện vọng của ta thật lâu trước kia. Ta đã từng nghe nhân loại nói qua, hôn lên trán, đại biểu bảo hộ. Trong nháy mắt, khúc mắc của ta cũng được gỡ bỏ. Nếu sứ mệnh của nàng là như vậy, ta liền thành toàn, cũng không có gì không tốt? Ta đem động phủ có một tia tình ti của mình trong đó cho nàng, ta hy vọng nàng có thể sống thật tốt ở trên mảnh đại lục này. Mà đại lục này, có ta phi thăng, có ta tạo ra thông đạo, ngàn vạn năm sau, nhất định sẽ không mất đi. Ta tiễn nàng đi, một mình đối mặt với lôi kiếp, lôi kiếp đối với ta mà nói, cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Trong một khắc đẩy nàng ra xa, ta thấy được trong đôi mắt của nàng, nơi đó có ta tồn tại...... Lôi kiếp qua đi, tất cả, đều không còn tồn tại nữa...... - ------