Edit:Linhlady "Tiểu Quả Quả càng ngày càng béo, không dùng được bao lâu, tiểu Quả Quả nhà ta sẽ biến thành béo Quả Quả." "Tiểu Quả Quả nhà ta như vậy có thể gọi là béo sao! Kia rõ ràng chính là...... Chính là...... Ừm...... Đầy đặn?" "Ta nhớ rõ đầy đặn là từ để hình dung nữ nhân đi?Tiểu Quả Quả nhà ta vừa nhìn thấy đã biết là một đứa bé, sao có thể dùng từ đầy đặn để hình dung cho được!" "Các ngươi đừng nói, hình thể này của tiểu Quả Quả, nếu như xuất hiện ở thế giới của chúng ta, nhất định là mỹ nữ nhất đẳng." "Đột nhiên thấy đau lòng ba giây cho vị huynh đài lầu trên." "Đau lòng +1" "Đau lòng +2" "Đi đi đi! Ai muốn các ngươi đau lòng?!  ̄へ ̄ chẳng lẽ tiểu Quả Quả nhà ta không đẹp sao!" "Đẹp đẹp đẹp! Chỉ hơi tròn vo một chút thôi ~( ̄▽ ̄)/" "Nội tâm tiểu Quả Quả lúc này: Ngươi mới tròn vo, cả nhà ngươi đều tròn vo!" "Lầu trên ngươi nói thật tốt, quả thật cả nhà chúng ta đều tròn vo, dù sao...... Chúng ta cũng là gấu trúc nhất tộc a 2333333333333" "Lợi hại nha gấu trúc của ta!" "Lợi hại......" Lúc này Mạc Vân Quả vừa lúc nhìn đến phòng phát sóng trực tiếp nói chuyện, nhìn đến những người đó hình dung nàng tròn vo, còn nói nàng là béo Quả Quả...... Béo Quả Quả...... Tròn vo...... Béo Quả Quả...... Trong đầu Mạc Vân Quả tràn ngập hai từ để hình dung nàng này, hơi thở quanh thân càng thêm lạnh lẽo. Cố tình một khuôn mặt đông lạnh này cũng không thể đả động đến Cảnh Khải Thiên được, hắn vẫn như cũ cười tủm tỉm chọc gương mặt Mạc Vân Quả, ngẫu nhiên còn đổi một bàn tay chọc chọc bụng nhỏ trắng nộn non mềm của nàng. "Tiểu nghịch ngợm, ngươi nói ngươi nhỏ như vậy, làm sao để ăn ngươi đây?" Cảnh Khải Thiên giống như nhàm chán nói một câu như vậy, thành công khiến hai mắt Mạc Vân Quả sáng lên. Nàng vươn cánh tay béo của mình lên, lập tức bắt được ống tay áo của Cảnh Khải Thiên, đồng thời nàng nói: "Có thể ăn!" Cảnh Khải Thiên xoa xoa đầu Mạc Vân Quả nói: "Không được không được, ngươi nhỏ như vậy, ăn ngươi ta không phải biến thành cầm thú sao?" Mạc Vân Quả căn bản liền không có nghĩ tới "Ăn" còn có một ý tứ khác, theo nàng nghĩ thì là, hiện tại nàng đang nhỏ có thể ăn, ngộ nhỡ sau này nàng lớn lên, cơ thể chứa nhiều tạp chất thì như thế nào? Đương nhiên, mấu chốt nhất đó là, chỉ cần này Cảnh Khải Thiên ăn nàng, nàng là có thể hoàn thành nhiệm vụ. "Càng nhỏ càng ăn tốt!" Mạc Vân Quả kiên định nói, hai cánh tay béo tay chặt chẽ nắm lấy ống tay áo của Cảnh Khải Thiên, thật giống như muốn Cảnh Khải Thiên lập tức ăn nàng. Cảnh Khải Thiên cổ quái nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, hắn luôn cảm thấy, tiểu quả một một lại chấp nhất với việc ăn nàng. Ánh mắt Cảnh Khải Thiên phức tạp, cái gì gọi là càng nhỏ ăn càng tốt a quăng ngã! Hắn tuy rằng vô tình, nhưng cũng không đến mức cầm thú như vậy có được không! Cảnh Khải Thiên hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc nhìn Mạc Vân Quả nói: "Tiểu nghịch ngợm, về sau, ngươi không cần lại nói loại này." Mạc Vân Quả:? Mạc Vân Quả trầm mặc một hồi, sau đó gật gật đầu, xem ra Cảnh Khải Thiên không phải rất muốn ăn nàng, nhưng vì sao lại như vậy? Dựa theo bối cảnh câu chuyện mà nói, Cảnh Khải Thiên hẳn rất muốn phi thăng mới đúng, rõ ràng chỉ cần ăn nàng là có thể phi thăng, vì sao lại lựa chọn không ăn đâu? Chẳng lẽ hắn còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao? Mạc Vân Quả nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ ra một lý do như vậy thôi, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, như vậy nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của hắn. Trong nháy mắt Mạc Vân Quả sắp xếp mọi liên hệ một cách rõ ràng, nàng quyết định phải quan sát cẩn thận một chút, xem Cảnh Khải Thiên có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không, nếu không tìm thấy được, như vậy nàng trực tiếp hỏi! Tâm tư của Mạc Vân Quả, Cảnh Khải Thiên một chút cũng không biết, chỉ cho rằng tiểu nghịch ngợm đã hiểu được ý của mình, trong lòng ấm áp, càng thêm yêu thích dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy của Mạc Vân Quả. Hai người cũng không biết tâm tư của đối phương, chỉ có thể nói, ở chỗ này, người duy nhất có thể hiểu được toàn bộ câu chuyện, chỉ có đám quần chúng ăn dưa trong phòng phát sóng trực tiếp......