Edit: Linhlady
"Ai nha nha, thì ra khi tiên đan biến thành hình người lại lùn như vậy~" Cảnh Khải Thiên đứng lên, so một chút, đứa bé cũng chỉ cao đến bắp chân của hắn mà thôi.
Mạc Vân Quả ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy Cảnh Khải Thiên thật sự rất cao rất cao rất cao.
"Tiểu nghịch ngợm, ngươi đừng ngửa đầu, coi chừng gãy cổ nha." Cảnh Khải Thiên lại ngồi xổm xuống, chọc chọc gương mặt Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả:...... Nói sẽ không chọc ta nữa đâu?
"Tiểu nghịch ngợm sao lại có khuôn mặt lạnh lùng thế? Chẳng lẽ cảm thấy lạnh sao?" Cảnh Khải Thiên nói lời này, từ động phủ lấy ra một cái áo choàng, áo choàng này đượclàm từ thiên tơ tằm, đông ấm hạ mát, có thể nói là cực phẩm.
"Di? Cái này không phải rất ấm áp sao? Làm sao khuôn mặt vẫn lạnh thế?" Cảnh Khải Thiên tiếp tục chọc khuôn mặt Mạc Vân Quả, chọc cho đến khi khuôn mặt nàng đỏ lựng lên, lúc nào hắn mới luyến tiếc dừng tay.
"Phốc, tiểu Quả Quả nhà ta có khuôn mặt lạnh lẽo không phải vì lạnh, mà bởi vì nàng vốn dĩ là như vậy a 233333333333"
"Ta lần đầu tiên nhìn thấy có người nói tiểu Quả Quả nhà ta có khuôn mặt lạnh bởi vì lạnh......"
" Cái lý do này thật tươi mát thoát tục nha 233333333333"
"Cho nên nói, cái tên Cảnh Khải Thiên cuối cùng có bao nhiêu ngu xuẩn vậy? Vẫn là ngu xuẩn? Hay vẫn ngu xuẩn?"
"Người ta rõ ràng là thiểu năng trí tuệ! Sao ngươi có thể nói là người ta ngu xuẩn được? ( ̄▽ ̄)~*"
"Ai nha, nhìn đến cảnh Cảnh Khải Thiên chọc khuôn mặt mũm mĩm của tiểu Quả Quả, sau đó ta cũng muốn chọc nó, làm sao đây! ︿( ̄︶ ̄)︿"
"Ha ha ha ha! Lúc này, ta muốn chụp hình thật nhiều!"
"Lầu trên cho ta xin ít!"
"Ta chỉ muốn yên lặng nói một câu, tiểu Quả Quả nhà ta, thật tròn......"
Mạc Vân Quả: tròn vo......
Chuyện một viên tiên đan có thể biến thành hình người là một chuyện vô cùng hiếm có, Mạc Vân Quả thậm chí có thể nhìn thấy cái bụng tròn trịa của mình, nếu sờ lên nhất định sẽ rất thoải mái.
Nàng nghĩ như vậy, muốn sờ cái bụng của mình, nhưng mà, tay quá ngắn......
Mạc Vân Quả:......
"Ai nha, tiểu nghịch ngợm ngươi đang muốn sờ bụng của mình sao? Tới tới tới, tới đây ta sờ một chút." Cảnh Khải Thiên vừa nói dứt lời, một đôi bàn tay to bao trùm lên bụng của Mạc Vân Quả.
Cảm xúc mềm mại trên tay khiến hắn híp mắt lại, khóe miệng cũng tràn đầy ý cười.
"Ừm...... Mềm mại." Cảnh Khải Thiên một tay vuốt bụng, một tay chọc chọc bụng nàng, sau đó hứng thú mười phần nhìn chỗ chọc bị lún xuống rồi bật lên.
Cảnh Khải Thiên chơi đến là vui vẻ vô cùng, lại là khổ Mạc Vân Quả.
Trên người nàng vẫn luôn tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, nhưng mà Cảnh Khải Thiên giống như không cảm thấy gì, một chút cũng không bị ảnh hưởng.
Nửa ngày sau, Cảnh Khải Thiên cuối cùng cũng chơi đủ rồi, hắn bế Mạc Vân Quả lên.
"Tiểu nghịch ngợm, ngươi đói bụng không? Ca ca mang ngươi đi ăn cái gì nha ~" Cảnh Khải Thiên không biết xấu hổ tự xưng là ca ca, quần chúng ăn dưa trong phòng phát sóng thấy thế đồng loại đặt biệt danh cho hắn là "Xú không biết xấu hổ".
Thật ra Mạc Vân Quả không hề cảm thấy đói bụng, nhưng Cảnh Khải Thiên cũng không thèm hỏi ý kiến của cô, nói chuyện một lát, sau đó lắc thân một cái lập tức đã xuất hiện ở nơi ở của Bạch Hổ.
Bạch Hổ cảm giác được vị đại gia kia đã đến, sợ tới mức lập tức muốn nằm lăn ra đất.., trong lòng oán thầm không biết người kia lại đến đây làm gì.
"Tiểu miêu, ngươi mau đến xem, ta mang theo tiểu nghịch ngợm đến tìm đồ ăn ngon nè." Âm thanh ác ma của Cảnh Khải Thiên truyền đến tai Bạch Hổ, Bạch Hổ nửa mở mở mắt nhìn lại, đập vào mắt là hình ảnh vị đại gia kia đang ôm một đứa bé.
Bạch Hổ:......Σ(?д?lll)
Truyện khác cùng thể loại
362 chương
27 chương
74 chương
30 chương
227 chương