Edit: Linhlady
"Tiểu miêu ngoan, phải sống hòa thuận với tiểu nghịch ngợm, nói cách khác......" Cảnh Khải Thiên dừng một chút, "Giết ngươi nha ~"
Bạch Hổ:......
Mạc Vân Quả:...... Ăn ta!
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp: Mẹ ơi cứu con! Nơi này có yêu nghiệt!
Cảnh Khải Thiên để viên tiên đan trên mặt đất sau đó lui về phía sau hai bước nói: "Tiểu miêu, tới, cùng tiểu nghịch ngợm chơi chơi ~"
Bạch Hổ:...... Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!
Tuy rằng nội tâm phun tào, nhưng Bạch Hổ cũng biết nó đánh không lại Cảnh Khải Thiên, hiện tại nó chỉ có thể nghe theo Cảnh Khải Thiên, chơi cùng với viên tiên đan......
Bạch Hổ tiến lên một bước, sau đó vươn móng vuốt, muốn thử đụng vào viên đan.
Móng vuốt mập mạp chạm vào viên tiên đan, đẩy nhẹ một cá rồi nhanh chóng lui về phía sau, viên đan theo đó lăn một đoạn.
Mạc Vân Quả:......Choáng.
Bạch Hổ thấy viên đan lăn một vòng, khẽ nuốt nước miếng, thật muốn ăn nó a làm sao đây!
Nó lén lút nhìn qua Cảnh Khải Thiên, phát hiện hắn cũng đang nhìn nó, vội vàng rụt thân mình lại, móng vuốt lại rụt rè vươn ra, vỗ vào thân Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả:......
Tiên đan cũng không có phản ứng gì, lần này, lá gan của Bạch Hổ lá gan cũng to hơn.
Nó vươn hai móng vuốt, ôm lấy tiên đan mà vỗ.
Mạc Vân Quả: (T▽T)
"Tiểu Quả Quả thật đáng thương, bị một con mèo nhỏ chơi thành như vậy."
"Phốc, nội tâm tiểu Quả Quả: Ta có thể làm sao bây giờ đây? Ta cũng rất tuyệt vọng mà!"
"Ha ha ha ha! Thân là một viên đan tiểu Quả Quả tỏ vẻ, ta cũng bất đắc dĩ a!"
"Có cách nào đâu? Ai bảo ta là một viên tiên đan đây? A ha ha ha ha ha!"
"Emma, không được, các lầu trên thật hài hước!"
"Khụ khụ...... Cầu mong trong lòng tiểu Quả Quả không có bóng ma tâm lý!"
"Không cần cầu, bóng ma kia nhất định rất lớn rất lớn."
"Bao lớn?"
"Lớn————————————————- như vậy!"
"Lầu trên đúng là nhân tài! Ta cảm thấy mặt ngươi cũng lớn ——————————————- như vậy!"
Mạc Vân Quả:......
Cảnh Khải Thiên nhìn toàn bộ quá trình, khẽ cau mày lại, tại sao tiểu nghịch ngợm lại không chơi cùng tiểu miêu nhỉ?
"Tiểu nghịch ngợm, mau vui vẻ chơi với tiểu miêu đi, không ta sẽ ăn ngươi đấy ~" Cảnh Khải Thiên nói như vậy.
Mạc Vân Quả nghe được lời này, thân mình run lên, đương nhiên, nàng đang vui vẻ, nhưng động tác đó ở trong mắt Cảnh Khải Thiên lại trở thành biểu hiện sợ hãi.
Ăn ta! Ăn ta! Ăn ta a!
"Ai, thôi thôi, tiểu nghịch ngợm này, sao lại đáng thương như thế chứ?" Cảnh Khải Thiên giơ tay trước hư không, Mạc Vân Quả đã nhẹ nhàng nằm trong tay hắn rồi.
Bạch Hổ nhìn đồ ngon trên tay đột nhiên biến mất, nhìn đông nhìn tây, sau cùng mới thấy nó đang nằm trong tay Cảnh Khải Thiên.
Nhưng mà, nó lại không dám tiến lên cướp đoạt......
Bạch Hổ:......Hu hu hu, từ khi gặp người nam nhân này, cuộc sống hạnh phúc của nó đã một đi không trở lại......
Cảnh Khải Thiên chọc chọc thân thể Mạc Vân Quả, tiên đan lại lăn một vòng, có vẻ rất vui vẻ.
"Tiểu nghịch ngợm, ngươi nói ta để cho ngươi chơi cùng tiểu miêu ngươi lại không thèm chơi, không lẽ ngươi muốn chơi với ta?"
Mạc Vân Quả: Ăn ta!
"Ai, bồi ngươi chơi cũng không phải không thể." Cảnh Khải Thiên lại chọc chọc Mạc Vân Quả nói, "Vậy ngươi cho ta liếm thử ngươi sao? Ta thật muốn biết viên tiên đan trong truyền thuyết nó có hương vị gì."
Mạc Vân Quả: Đừng liếm ta! Ăn ta!
"Thôi, ngộ nhỡ liếm ngươi xong, ngươi biến dạng thì làm sao bây giờ? Ừm...... Tới lúc đó không phải ta lại không có gì chơi hay sao?" Cảnh Khải Thiên cười đến có chút tà ác, trong tà ác lại lộ ra tia thích thú, ngón tay hắn ở trên thân thể Mạc Vân Quả chọc tới chọc lui, giống như rất vui vẻ.
Chơi đùa với một viên tiên đan, chuyện này mà hắn cũng nghĩ ra cho được.
- -----
Edit: xin chào các độc giả thân yêu của ta, ta trở lại rồi đây......
Truyện khác cùng thể loại
362 chương
27 chương
74 chương
30 chương
227 chương