Edit: Linhlady
- ------------------------🍀
Mạc Vân Quả cảm thấy, cô thật sự đã đụng phải khắc tinh rồi.
Trước kia cô cũng không phải là người chú trọng ăn uống, lúc ấy cũng dù sao cũng không có điều kiện gì.
Nhưng sau khi trải qua nhiều thế giới, ăn nhiều loại đồ ăn, khẩu vị khôg ngừng tăng lên, làm sao có thể quen ăn đồ này?
Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó a......
Cứ việc lại khó, vì nhiệm vụ, cô vẫn không thể không vươn tay gắp khoai xắt sợi, chậm rãi cho vào miệng mình, cả quá trình này tốc độ chậm cực kỳ, nhưng Bạc Diệc Nhiên lại một chút cũng không thèm để ý, vẫn luôn nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả, bộ dáng hứng thú bừng bừng.
Trong lúc nhất thời, một loại hỗn hợp từ rượu mạnh cùng với hương vị đậu hủ thối tràn ngập trong khoang miệng Mạc Vân Quả, cố tình cô còn phun không ra!
Mạc Vân Quả:......
Tay cô chỉ có chút run rẩy buông xuống đôi đũa, động tác thật chậm rãi......
"Đau lòng cho tiểu Quả Quả nhà ta, cái này khó ăn đến tình trạng gì a? Khiến tiểu Quả Quả nhà ta đến ngón tay cũng bắt đầu run rẩy."
"Hu hu hu...... Bạc Diệc Nhiên cái đại phôi đản......"
"Ta cũng cảm thấy như vậy......"
"Chẳng lẽ chỉ có một mình ta muốn mến thử đồ ăn này hay sao?"
"Lầu trên khẩu vị thật là nặng, nhưng mà! Ngươi không cô đơn đâu! Ha ha ha ha!"
"Khụ khụ, không biết vì sao, nhìn đến tiểu Quả Quả ăn thành bộ dáng kia, trong đầu ta hiện ra dáng vẻ khi ăn trước kia của tiểu Quả Quả, thật là...... Hai loại đối lập a!"
"Đúng vậy, trước kia tiểu Quả Quả mỗi lần ăn đến ăn ngon miệng, đôi mắt so với ngày thường sẽ to hơn một ít, hiện tại sao......"
"Hiện tại cũng là sáng lên a!"
"Đúng vậy, sáng lên đấy, ẩn ẩn còn kèm theo lệ quang......"
"Cũng không khoa trương như vậy đi? Ngạch...... Giống như có một chút."
"Thật sự gia, sờ sờ tiểu Quả Quả nhà ta......"
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp nói như vậy, kỳ thật rất muốn giải thích, không phải cô khóc, mà đây là nước mắt sinh lý khi bị huân tới!
Mạc Vân Quả không rõ, còn không phải là ớt xanh xào khoai tây xắt sợi sao? Vì sao Bạc Diệc Nhiên thế nhưng có thể làm ra một loại rượu vị, còn là hương vị hỗn tạp với đậu hủ thối......
Bạc Diệc Nhiên nhìn Mạc Vân Quả buông đũa, đem đũa cầm lấy, đưa cho Mạc Vân Quả.
"Mạc tiểu thư, nếu ăn ngon như vậy, phải ăn tiếp mới được a ~"
Ngữ khí của Bạc Diệc Nhiên có chút ý vị thâm trường, giống như chắc chắn cô sẽ ăn hết vậy.
Mạc Vân Quả:......
Mạc Vân Quả cầm lấy đũa, duỗi tay hướng về phía thịt bò hương cay, cô gắp một miếng thịt bò, nhẫn tâm, đem thịt bò ném vào trong miệng.
Vốn dĩ hương vị bị tác ra một ít, nháy mắt là một loại mùi tanh, ẩn ẩn còn hương vị cay gay mũi.
"Khụ khụ......" Mạc Vân Quả khụ vài cái, miếng thịt bò còn chư nhai đã trôi xuống yết hầu, còn không có cơ hội cho cô nhổ ra.
Mạc Vân Quả cảm thấy, Bạc Diệc Nhiên làm đồ ăn có độc, vẫn là loại kịch độc!
Các loại hương vị hỗn tạp ở trong miệng cô, một khắc cũng không ngừng kích thích đầu lưỡi của cô, khiến cô nghĩ có thể từ nay về sau cô sẽ mất đi vị giác.
Bạc Diệc Nhiên khẽ cười một tiếng, dùng cái muỗng múc một ít canh xanh đậu hủ vào trong chén, đưa cho Mạc Vân Quả nói: "Cay quá sao? Tới, uống chút canh."
Mạc Vân Quả hoài nghi nhìn thoáng qua canh kia, tuy rằng nhan sắc thoạt nhìn thập phần đẹp, nhưng mà......
Cho dù bản thân cô có bao nhiêu lần không muốn uống canh kia, cũng không thể không ăn, không có biện pháp, ai bảo đây là nhiệm vụ của cô?
Mạc Vân Quả bưng chén lên, uống một ngụm, ngay sau đó, cô liền không chịu không nổi phun ra......
- ------
Truyện khác cùng thể loại
362 chương
27 chương
74 chương
30 chương
227 chương