Edit: Linhlady - -------------------------🍀 Mạc Vân Quả không thể hiểu được sao mình lại hoàn thành nhiệm vụ trở lại không gian, nhìn chằm chằm cục bột béo trước mặt. "Đoàn Tử." Mạc Vân Quả nhìn nó nói. Đoàn Tử chọc chọc mặt mình không ngừng gật đầu, "Ừ ừ!" "Nhiệm vụ lần này như thế nào đột nhiên lập tức hoàn thành? Rõ ràng cái gì ta cũng không có làm." Mạc Vân Quả hỏi. "Kỳ thật lúc ấy tiến độ của ký chủ đã là 99%, chỉ thiếu 1% là có thể hoàn thành nhiệm vụ." Đoàn Tử tiếp tục nói, "Đại khái là bởi vì ký chủ thân chết, từ nội tâm hắn hoàn toàn nhận thức được tầm quan trọng của ký, hơn nữa thật tình muốn chuộc tội, cho nên nhiệm vụ mới có thể hoàn thành." M ạc Vân Quả nghe được Đoàn Tử nói như vậy, nghĩ nghĩ nói: "Đoàn Tử, về sau tiến dok nhiệm vụ có thể nhắc nhở ta không?" "Đương nhiên có thể!" Cục bột béo gật gật đầu. "Ừ." Mạc Vân Quả gật đầu, không nói chuyện nữa. Cô nằm ở nơi đó, nghỉ ngơi. Đoàn Tử nhìn Mạc Vân Quả muốn nghỉ ngơi, tiếp tục nói: "Ký chủ ngươi nghỉ ngơi xong chúng ta sẽ tiến vào vị diện sau đi." "Ừ." Mạc Vân Quả thấp giọng đáp ứng một câu. Đoàn Tử cũng không nói nữa. Chờ Mạc Vân Quả nghỉ ngơi xong, Đoàn Tử mang theo Mạc Vân Quả trực tiếp truyền tống vào vị diện sau, đồng thời tiến hành mở phát sóng trực tiếp. Mạc Vân Quả tỉnh lại trong một hương vị khó có thể miêu tả, cô vừa mở mắt đã bị tình huống trước mắt doạ sợ ngây người. Chỉ thấy trên quảng trường rộng lớn, đứng rất nhiều người, tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như cô đã làm chuyện gì đó kinh thiên động địa vậy. Mà bên người cô, đứng một người đàn ông cái tóc ngắn, đại khái cao hơn cô một cái đầu, dáng người tỷ lệ hoàng kim, vẻ ngoài sắc bén, là một người đàn ông tuấn mỹ. Đương nhiên, cái này không phải là mấu chốt, mấu chốt nhất chính là trong tay của hắn bưng một mâm điểm tâm nhỏ, mềm mại, tinh xảo. Hương thơm hỗn lộn có vị ngọt ngào truyền đến xoang mui của Mạc Vân Quả, làm người ta nhịn không được nuốt nước miếng. "Mạc tiểu thư cảm thấy như thế nào?" Thanh âm của người đàn ông như rượu ngon thuần hậu, trong giọng nói ôn nhu, phảng phất muốn nị chết người trước mắt. M ạc Vân Quả có chút nói không nên lời tới, không phải bởi vì cái khác, hoàn toàn là bởi vì trong miệng cô không biết là thứ gì, quả thực khó ăn muốn chết! Khó ăn đến hoàn toàn muốn đột phá nhận thức muốn offline, Mạc Vân Quả có thể cảm giác được kia đồ vật đã bị cô nuốt xuống, nhưng hương vị còn lưu lại trong miệng kia lại không cách nào tiêu tan. Mạc Vân Quả nhìn bàn ăn vặt, trong lòng nghĩ đồ vật kia hẳn là ăn rất ngon đi? Cũng có thể xoá tan hương vị trong miệng cô. Nghĩ như vậy Mạc Vân Quả xem nhẹ người đàn ông hỏi chuyện, mà nhìn thẳng vào hắn ta nói nói: "Tôi muốn ăn." Người đàn ông nghe cô nói thế trong mắt xẹt qua một tia quỷ dị, ý cười hắn tựa hồ càng thêm thâm, thanh âm cũng càng thêm nhu hòa. "Nếu là Mạc tiểu thư yêu cầu, vậy kẻ hèn liền cung kính không bằng tuân mệnh." Nói lời này, hắn dùng ngón tay nhéo một miếng điểm tâm, sau đó chậm rãi giơ trước miệng Mạc Vân Quả. Mạc Vân Quả theo bản năng há mồm ăn, oa ô một ngụm ăn toàn bộ miếng bánh. Sau đó...... Một loại hương vị khó lòng giải thích ở trong miệng cô nổ mạnh, cô muốn phun, lại phát hiện điểm tâm vào miệng là tan, gần như trong nháy mắt, đã theo yết hầu cô mà xuống, hương vị trong miệng không những không vớt đi, ngược lại không ngừng lặp đi lặp lại. Mạc Vân Quả muốn nói cái gì đó, nhưng mà ngay sau đó cô liền hôn mê bất tỉnh...... - ------