Edit: Linhlady - --------------------------🍀 Mạc Vân Quả nghe được Đoàn Tử nói như vậy, nhấp nhấp miệng. Nhiệm vụ thất bại gì đó, quả thực không thể tưởng tượng...... Mà lúc này Giang Văn Hiền cũng phát hiện hamster nhỏ không thích hợp, tỷ như thân thể ấm áp kia lạnh dần,tỷ như hắn đã không cảm nhận được hô hấp của cô...... Trong lòng Giang Văn Hiền cả kinh, chấn động bất an, trong đầu hắn có một suy đoán, nhưng hắn không dám thừa nhận nó, hắn sợ hãi, một khi thừa nhận sự thật này, toàn bộ thế giới của hắn, đều sẽ sụp đổ. Thân thể Giang Văn Hiền hơi hơi run rẩy, vẫn luôn im lặng chờ bác sĩ tư nhân đến. Hắn nhận thấy được hamster nhỏ không thích hợp đã kêu một tiếng, chung quy đã muộn. Bác sĩ kiểm tra rồi nửa ngày lúc sau, mới chậm rãi nói: " Hamster nhỏ này, tuổi thọ đã hết." Chỉ một câu nói đã đem Giang Văn Hiền lừa mình dối người lôi trở lại hiện thực. Hắn trầm mặc, ôm thân thể cứng đờ của hamster nhỏ, xoay người lên lầu. Bác sĩ gãi gãi đầu, không hiểu ý của BOSS là gì, nhưng hắn ta vẫn thu dọn đồ vật rời đi. Giang Văn Hiền đem hamster nhỏ đặt ở trên giường, đầu của hắn gắt gao đặt ở bụng nhỏ cứng đờ của hamster nhỏ, trầm mặc, trầm mặc giống như chết, giống như không nghe thấy tiếng hít thở của mình. Vài phút sau, Giang Văn Hiền khóc lớn. Hắn lần đầu tiên bị người hãm hại thiếu chút nữa đã chết, không khóc, chủ có cừu hận. Hắn lần đầu tiên giết người, không khóc, chỉ có lạnh nhạt. Hắn lần đầu tiên nhìn nhiều người vì hắn tan cửa nát nhà, không khóc, chỉ có tàn nhẫn. Nhiều lần đầu tiên như vậy, tàn nhẫn, bất kham, thống khổ, tuyệt vọng, hắn không khóc. Nhưng hiện tại, chỉ là hamster nhỏ chết đi, hắn khóc tê tâm liệt phế, rung chuyển trời đất. Trong phòng ngoại trừ tiếng khóc áp lực lại cuồng ngạo, còn lại không còn cái gì. Thật lâu thật lâu sau, tiếng khóc nhỏ dần, thân thể hắn run rẩy, run rẩy. Mạc Vân Quả phiêu ở không trung thấy như vậy, trầm mặc. Lúc này, cách thời gian cô chết đã là 8 tiếng. "Tiểu gia hỏa, ngươi nói có phải hay không ta đời này làm bậy quá nhiều? Nói cách khác, sao lại có thể mất đi ngươi đâu?"Giọng nói của Giang Văn Hiền còn mang theo một tia khóc nức nở, nghẹn ngào làm người nghe không thổn thức. Giang Văn Hiền đem hamster nhỏ bế lên, ôn nhu hôn hôn môi nho nhỏ của nó, cảm giác lạnh lẽo thật giống như nhiệt độ của thân thể hắn lúc này. "Vì so nghiệt do ta gây ra, lại muốn ngươi tới gánh vác?" Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nhỏ giọt ở trên người hamster nhỏ, lại không thể gọi vật nhỏ tỉnh lại. Giang Văn Hiền khẽ cười một tiếng, kia tiếng cười hàm nghĩa, Mạc Vân Quả không hiểu. Hắn lấy di động, gõ một dãy số, đó là của Trâu Thiên Hữu. "Alo, lão đại?" Trâu Thiên Hữu thật cẩn thận hỏi, cậu ta không hiểu tại sao đột nhiên Giang Văn Hiền lại liên hệ với hắn. "Ừm." Bởi vì khóc quá lâu, giọng của Giang Văn Hiền còn mang theo giọng mũi. "Trâu Thiên Hữu, nếu hiện tại tôi chuộc tội, còn kịp sao?" Giang Văn Hiền hỏi. "Cái gì?" Trâu Thiên Hữu có chút khó hiểu, kinh ngạc hỏi một câu. Giang Văn Hiền nhìn hamster nhỏ trước mắt, dùng ngón tay ngoéo ngoéo ngón móng vuốt cứng đờ của nó, khóe miệng cong cong mỉm cười, khóe mắt lại nổi lên giọt lệ. "Nếu......" Giang Văn Hiền khắc chế thanh âm nghẹn ngào, "Hiện tại tôi...... Chuộc tội...... Còn...... Tới kịp...... Sao?" Một câu bị hắn nói đứt quãng, Trâu Thiên Hữu cho dù tính trì độn, cũng đã nhận ra có gì đó không đúng. - ------