Edit: Linhlady - -----------------------🍀 Trâu Thiên Hữu là một người rất đúng mực, cho nên cổ Mạc Vân Quả tuy rằng nhìn như chảy rất nhiều máu, nhưng vết thương cũng không nghiêm trọng. Đây cũng là nguyên nhân Giang Văn Hiền chỉ mang theo Mạc Vân Quả tới thư phòng băng bó. Giang Văn Hiền giúp Mạc Vân Quả băng bó, cẩn thận dặn dò cô chú ý không được để vết thương dính nước. Mạc Vân Quả đồng ý tất cả, nhưng nghe vào được bao nhiêu chỉ có chính cô biết. Chuẩn bị cho tốt tất cả, Mạc Vân Quả liền trở lại phòng đi ngủ. Sau đó Giang Văn Hiền, đi tìm Trâu Thiên Hữu, nói gì đó, Mạc Vân Quả cũng không hề hay biết. Lúc này đêm đã khuya, trải qua một phen lăn lộn, Mạc Vân Quả cũng cảm thấy mệt mỏi. Cô nằm ở trên giường, chậm rãi tiến vào mộng đẹp. Ánh trăng thanh lãnh chiếu lên người cô, khiến cho gương mặt càng thêm lạnh lẽo. Bên kia, Giang Văn Hiền nhìn Trâu Thiên Hữu ăn vạ kêu trời khóc đất, không thể nhịn được nữa đập một cái lên đầu cậu ta. “Được rồi, không phải chỉ là gãy tay thôi sao? Có cái gì khổ!” Trâu Thiên Hữu vừa nghe lời này, càng cảm thấy khổ bức. “Giang lão đại, tiểu mỹ nhân kia anh từ đâu tìm tới? Cô ta là bảo tiêu của anh sao?” Giang Văn Hiền giật giật khóe miệng, thuận miệng đáp: “Tôi mang từ hội bán đấu giá về, không phải bảo tiêu.” “Không cần nhiều lời, chuyện lần này làm đến đâu rồi?” Giang Văn Hiền hỏi. Nhắc tới chính sự, biểu tình Trâu Thiên Hữu lập tức nghiêm túc lên, cậu ta nói: “Mọi việc đều thuận lợi,nhưng chỗ cục cảnh kia có vấn đề.” “Hửm? Vấn đề gì?” Giang Văn Hiền hỏi. “Lão đại, người chúng ta an bài ở cục cảnh sát giống như bị điều tra ra, vài lần hành động đều thất bại.” Trâu Thiên Hữu mịt mờ nói. Giang Văn Hiền trong mắt xẹt qua một tia sáng, thấp giọng nói: “Tôi đã biết, chuyện này để tôi xử lý, cậu nghỉ ngơi đi.” Nói xong câu đó, Giang Văn Hiền liền rời đi. Trâu Thiên Hữu nhìn bóng dáng Giang Văn Hiền, thở dài một hơi, cũng không biết lão đại muốn một mình bao lâu, ai…… Một tuần trôi qua, buổi sáng, Mạc Vân Quả sớm tỉnh lại xuống lầu ăn sáng. Giang Văn Hiền cũng sớm tỉnh, chẳng qua hôm nay hắn giống như có chút vội, vội vàng ăn sáng rồi rời khỏi biệt thự, ngay cả Mạc Vân Quả cũng không mang theo. Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, quyết định tự mình đi đến công ty. Trong công ty, Giang Văn Hiền vẻ mặt nghiêm túc xử lý văn kiện, ngẫu nhiên nghe hai ba cuộc điện thoại đều cố ý tránh Mạc Vân Quả. Giang Văn Hiền xoa xoa ấn đường, hắn không nghĩ tới một tuần trước Trâu Thiên Hữu mới nói với hắn người nằm vùng có khả năng bị phát hiện, hôm nay buổi sáng hắn nhận được tin tức, hàng hoá của hắn ở hải quan đã bị giữ lại. Phải biết rằng, nơi đó có rất nhiều thuốc phiện. Giang Văn Hiền luôn luôn là người coi trọng tiền, cho nên buôn bán thuốc phiện loại hàng hại người ích ta hắn làm thuận buồm xuôi gió, mấy năm nay đều không xảy ra vấn đề, chỉ là gần một tháng nay, tất cả giống như đang đi xuống sườn núi. Giang Văn Hiền mịt mờ nhìn lướt qua Mạc Vân Quả, trong lòng bắt đầu hoài nghi mục đích chân chính của Mạc Vân Quả. Nhưng tinh tế nghĩ lạu, hắn lại cảm thấy tất cả quá mức trùng hợp, những những cảnh sát kia cũng sẽ không nhàn rỗi đến mức nhìn chằm chằm mua bán của hắn. Giang Văn Hiền thở dài một hơi, trong tay lại chỉ thị cấp dưới bỏ lô hàng kia đi. Mạc Vân Quả nhìn Giang Văn Hiền hết cau mày lại thở dài, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, đối tượng nhiệm vụ của cô giống như không vui vẻ. - ------