Edit: Linhlady
- ------------------------🍀
Hiển nhiên Cố Khinh Thước cũng nghĩ đến chuyện này, bằng vào thực lực hiện tại của hắn, còn không thể cùng những người đó đối kháng.
Mà đại Bạch tuy rằng thực lực mạnh mẽ, nhưng không biết vì sao hắn không muốn cô xuất hiện trước mặt mọi người.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cô Khinh Thước quyết định đi vào rừng rậm Mãng Hoang.
Hiện giờ hắn, đã hiểu được, nghĩ đến con đường tấn chức của hắn không giống người khác, nhất định phải vật lộn với đám mãnh thú kia.
Rừng rậm Mãng Hoang là lựa chọn tốt nhất, nơi đó không chỉ có có thảo dược, còn có các loại mãnh thú nguy hiểm, mấu chốt nhất đó là, đám người kai tuyệt đối không thể tưởng tượng được bọ họ sẽ đi vào rừng rậm Mãng Hoang.
Nghĩ đến đây, Cố Khinh Thước muốn dò hỏi Mạc Vân Quả xem có thể biến thành dáng vẻ trước kia không.
Mạc Vân Quả tuy rằng không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng cô vẫn thành thật gật gật đầu.
Cố Khinh Thước châm chước một chút, sắp xếp lại cau chữ tìm từ thích hợp nói: “Tiểu Quả Quả a, ngươi xem ngươi biến thành tiểu miêu thật tốt, ta có thể ôm ngươi, ngươi cũng không cần tự mình đi đường không phải sao?”
Đương nhiên Cố Khinh Thước sẽ không nói cho Mạc Vân Quả, thật ra hắn không muốn người khác thấy dáng vẻ con người của Mạc Vân Quả!
Mạc Vân Quả nghe Cố Khinh Thước nói như vậy, còn cảm thấy có vài phần đạo lý.
Xác thật cô không cần tự mình đi,là chuyện rất tốt. (~ ̄▽ ̄)~
Nếu để người trong phòng phát sóng trực tiếp biết suy nghĩ của Mạc Vân Quả lúc này, nhất định phải hung hăng phun tào một chút.
Tiểu Quả Quả! Cố Khinh Thước kia là quang minh chính đại muốn ăn đậu hủ của ngươi a a a a!
Đáng tiếc, người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không biết ý tưởng chân thật của Mạc Vân Quả, bọn họ chỉ nhìn thấy tiểu Quả Quả lập tức biến thành dáng vẻ tiểu miêu, tuy rằng vẫn rất đáng yêu, nhưng lại cảm thấy vẫn là hình người đẹp nha ~(╥╯^╰╥)
Cố Khinh Thước thấy Mạc Vân Quả biến thành hình thú, vội vàng đi đến mép giường, lập tức bế cô lên, sau đó dùng gương mặt kia dùng sức cọ cọ.
Mạc Vân Quả:……
Cố nhẹ thước xoa xoa đầu nhỏ của Mạc Vân Quả, sau đó thu thảo dược và đó nhẫn trữ vật, đi khỏi phòng, vào trấn mua không ít đồ, mặc dù là ban đêm, nơi này cũng vẫn như cũ vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên, các loại đồ ăn vặt là không thiếu được, còn có các loại gia vị, ở rừng rậm Mãng Hoang, còn có thể thịt nướng ăn đâu! ( ̄▽ ̄)~*
Chuẩn bị tốt tất cả, Cố Khinh Thước nhanh chóng mang Mạc Vân Quả đi về phía rừng rậm Mãng Hoang.
Lúc đó đã là sáng sớm, sáng sớm không khí tươi mát, Cố Khinh Thước hít sâu một hơi, tâm tình rất tốt.
Mạc Vân Quả đã ngủ say từ lúc nào, nghĩ cũng đúng, cô vừa mới tất chức cần nghỉ ngơi.
Nghĩ đến đây, Cố Khinh Thước mới phát hiện, tấn chức quả vô dụng với tiểu Quả Quả nhà mình!
Giờ khắc này, Cô Khinh Thước càng thêm sâu sắc cảm nhận được bản mạng thú nhàn mình khác biệt.
Ừm…… Đặc biệt không giống nhau! Cho nên hắn nhất định sẽ quý trọng cô thật tốt!
Một đêm trôi qua, rừng rậm Mãng Hoang vô cùng yên tĩnh, nhưng cũng không che dấu được bản chất nguy hiểm của nó.
Cố Khinh Thước tính toán đi vào sâu một chút, hiện tại bên ngoài mãnh thú đã không phải đối thủ của hắn, hắn khiêu chiến hoàn toàn không có khó khăn gì, điểm này cũng bất lợi với việc hắn tấn chức.
Cho nên vì tốt cho việc rèn luyện mình, Cố Khinh Thước muốn đi sâu vào nên trong.
Càng đi sâu, nguy hiểm càng lớn, đồng thời thu hoạch cũng càng nhiều. Đây là sự thật mọi người đều biết.
Cố Khinh Thước ôm Mạc Vân Quả, nện bước kiên định hướng tới chỗ sâu trong mà đi, hắn thật cẩn thận quan sát đến bốn phía, cơ bắp cả người căng chặt, cảnh giác, mà đúng lúc này, dị biến xảy ra……
- ------
Truyện khác cùng thể loại
362 chương
27 chương
74 chương
30 chương
227 chương