Edit:Linhlady
Kỷ Vô Ngu gật gật đầu nói: "Ừm, thật lâu thật lâu trước kia."
Mạc Vân Quả một chút ấn tượng đều không có, cô lắc đầu khẳng định chắc chắn nói: "Không có."
Kỷ Vô Ngu cũng không phản bác, chỉ thuận miệng hỏi: "Thân Thân em còn nhớ vì sao mình thích màu vàng không?"
Mạc Vân Quả lắc đầu, c không biết chính mình vì sao lại thích màu vàng, nhưng cô đối với màu vàng có một loại cố chấp không nói thành lời.
Kỷ Vô Ngu thấy Mạc Vân Quả nói ra đáp án này cũng trong dự kiến, hắn nói: "Cho nên, không phải chúng ta không có gặp qua, mà là Thân Thân em quên mất a ~"
Kỷ Vô Ngu tuy rằng cười nói lời này, nhưng người trong phòng phát sóng trực tiếp đều có thể cảm nhận được đau thương trong giọng nói của hắn, đó là loại đau thương mà thời gian cũng không xoá nhoà được.
"Bất quá ~ Anh sẽ chờ một ngày em nhớ ra~" Kỷ Vô Ngu ý cười cười nói, bộ dáng mi mắt cong cong, thực sự mê người.
Mạc Vân Quả cúi đầu, không nói gì, không ai biết giờ phút này suy nghĩ gì.
Trong lúc nói chuyện, đồ ăn cũng được mang lên.
Kỷ Vô Ngu giúp Mạc Vân Quả gắp đồ ăn, sủng nịch nói: "Thân Thân ăn nhiều một chút nha ~"
Mạc Vân Quả gật đầu, đem nghi hoặc trong lòng vứt ra sau đầu, bắt đầu hưởng thụ mỹ thực.
Không thể không nói, thế giới này tuy rằng có chút khoa trương, nhưng mỹ thực thật ăn ngon không lời gì để nói!
Kỷ Vô Ngu cũng ăn một chút, tuy rằng mỹ thực ăn rất ngon, nhưng không chịu nổi tú sắc khả xan a!
Ăn cơm cùng Thân Thân, không phải lúc nào cũng có thể!
Hai người vô cùng cao hứng cùng hài hòa hài ăn cơm, lúc sắp ăn xong, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
Kỷ Vô Ngu không kiên nhẫn nhíu mày, cùng Thân Thân ăn cơm vui vẻ, kẻ nào lại không có mắt như vậy!
"Thân Thân, không cần phải xen vào! Tiếp tục ăn!"
Kỷ Vô Ngu giúp Mạc Vân Quả gắp món ăn nói.
Mạc Vân Quả gật đầu, tiếp tục ăn.
Nhưng luôn có người không thích buông tha bọn họ, tỷ như nói nhân vật chính gây chuyện, nữ chủ đại nhân của chúng ta —— Bạch Tiểu Hoa.
Bên ngoài càng ngày càng ồn, sau đó liền nghe thấy "Phanh" một tiếng, phòng riêng thuộc về Mạc Vân Quả đã bị mở ra!
Bạch Tiểu Hoa cả người té lăn trên đất, váy trắng tinh cũng có chút nhăn rún.
Cô ta quỳ rạp trên mặt đất, liếc mắt một cái liền thấy được Kỷ Vô Ngu cùng Mạc Vân Quả.
Trong mắt cô ta nhanh chóng xẹt qua một tia ghen ghét, nhanh tới nỗi người ta nhìn không thấy.
"Kỷ ca ca......"
Bạch Tiểu Hoa lã chã ướt át kêu Kỷ Vô Ngu.
Kỷ Vô Ngu:...... Tại sao đi đâu cũng thấy cô ta!
Tiểu Q: Bởi vì người là nam chủ 23333333 nhìn đến chủ nhân buồn bực như vậy, nó liền an tâm rồi!
Mạc Vân Quả nhận ra đây là nữ chủ, ừ...... Nữ chủ!
"Cô còn trốn? Cô trốn cái gì mà trốn!" Một thanh âm kiêu ngạo ương ngạnh từ phía sau truyền đến, thân thể Bạch Tiểu Hoa run rẩy một chút.
Cô ta nhanh chóng đứng lên, chạy về phía Kỷ Vô Ngu, tốc độ kia có thi chạy trăm mét tiến tuyệt đối là cấp bậc cấp thế giới.
Lúc này, chủ nhân của giọng nói kia xuất hiện.
Đây là một thiếu niên ăn mặc thời thượng, tóc bị nhuộm thành đủ mọi màu sắc, trên người cũng mặc quần áo thật màu mè.
Tuy rằng như thế, nhưng cũng có thể nhìn ra người tới khí chất bất phàm, chỉ bằng quần áo kia cùng kiểu tóc, đều không có che lấp khí quý trên người.
Thẩm Nhất Luân nhìn Bạch Tiểu Hoa cư nhiên trốn đến bên người Kỷ Vô Ngu, cười nhạo một tiếng nói: "Cô cho rằng kỷ tổng sẽ bảo vệ cô?"
Bạch Tiểu Hoa cắn môi, tràn ngập chờ mong nhìn về phía Kỷ Vô Ngu, lại phát hiện hắn chỉ chuyên chú với nhìn Mạc Vân Quả bên cạnh.
Bạch Tiểu Hoa nắm chặt nắm tay, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm cô ta phục hồi tinh thần lại, cô tachậm rãi buông lỏng tay ra.
- ------
Truyện khác cùng thể loại
362 chương
27 chương
74 chương
30 chương
227 chương