Edit:Linhlady
Thời không dao động một chút, sau đó lại quay về như lúc ban đầu.
Tất cả giống như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ giọt máu còn lơ lửng kia chứng minh tất cả từng tồn tại.
Bên ngoài, vẫn cứ là cuộc chiến không ngừng nghỉ, cương thi cùng thực vật đối đầu không có điểm dừng.
"Tiểu Quả Quả......"
"Ngươi không sao chứ? Tiểu Quả Quả?"
"Tiểu Quả Quả, đừng thương tâm, ngươi còn có chúng ta! Còn có chúng ta a!"
"Đúng đúng đúng! Chúng ta không cần Tô Chi Cảnh kia, không cần Tô Manh Manh, tiểu Quả Quả ngươi không cần thương tâm nhé!"
"Tiểu Quả Quả, ngươi phải tin tưởng, ngươi là tốt nhất! Một ngày nào đó ngươi sẽ treo Tô Chi Cảnh kia lên đánh một trận."
"Đúng vậy đúng vậy! Còn không phải là có thể cắt qua không gian sao! Hừ! Tiểu Quả Quả ngươi tu luyện một công pháp Thần cấp, lại ăn một viên đan dược Thần cấp, lại có được một vũ khí Thần cấp sau đó lại tu luyện cái mấy trăm năm, nhất định cũng có thể làm được! Cố lên! Ngươi là béo nhất!"
"Lầu trên...... Không an ủi người được cũng đừng an ủi kiểu đó!"
"Không cần nói chuyện thô tục! Muốn văn minh hiểu hay không!"
"Có vài người cũng đừng ở chỗ này giả mù sa mưa nha! Không biết vừa rồi là ai muốn quỳ liếm Tô Chi Cảnh người ta.?"
"Có cái gì hay mà cãi nhau! Có thể im lặng chút được hay không!"
Mạc Vân Quả không có quản phòng phát sóng trực tiếp ra sao, cô nhìn giọt máu trước mặt vươn tay phải ra, tiếp được nó.
Giọt máu kia như có linh tính bay vào lòng bàn tay Mạc Vân Quả.
"Vì sao?"
Cô thấp giọng nói một câu như đang hỏi phòng phát sóng, lại như đang tự hỏi bản thân.
Phòng phát sóng trực tiếp thấy như vậy, đột nhiên đều im lặng lại.
Bọn họ chưa bao giờ là hạng người thiện lương, cho nên mới sẽ có hệ thống phát sóng trực tiếp.
Khi lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Mạc Vân Quả, bọn họ liền theo bản năng cho rằng, Mạc Vân Quả nhất định là đồ đệ của người cực hung ác, nếu không cũng không có được hệ thống phát sóng trực tiếp này.
Hệ thống phát sóng trực tiếp ngay từ đầu được sáng lập ra nguyên nhân chính là để cho mỗi một người tội ác tày trời ở một thế giới tìm được tia lạc thú, không hơn.
Bọn họ ngĩ như vậy, thẳng đến thấy được Mạc Vân Quả, đôi mắt cô quá mức thuần túy, bọn họ bắt đầu hoài nghi hệ thống phát sóng trực tiếp này có phải đầu nhận cả người trong sạch hay không.
Cho nên bọn họ sủng cô, cưng chiều cô, dung túng cô, nói đến cùng, cuối cùng chỉ là muốn nhìn đôi mắt thuần thúy kia của cô, vĩnh viễn không có sắc thái khác mà thôi.
Nhưng bọn họ chung quy là người xấu, đối với Tô Chi Cảnh, đối với hơi thở quen thuộc, bọn họ vẫn có vài phần thiên vị.
Đơn giản, bọn họ ở trên người Tô Chi Cảnh, thấy được chính mình.
Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu loại người chân chính là nhan khống.
Mạc Vân Quả sẽ không biết chuyện đó, bọn họ cũng không tính toán nói ra.
Hệ thống phát sóng trực tiếp phát sóng trực tiếp ngàn ngàn vạn vạn đồ vật, phát sóng trực tiếp mạo hiểm, mỹ thực, cung đấu, thậm chí còn có phát sóng trực tiếp chuyên môn sắc tình, chuyên môn phát sóng trực tiếp các loại bạch bạch bạch, mỗi một cái đều phải kích thích hơn phòng phát sóng trực tiếp của Mạc Vân Quả.
Bọn họ sở dĩ vẫn luôn thủ phòng phát sóng trực tiếp của Mạc Vân Quả, cũng bất quá là muốn nhìn đôi mắt này, nhìn xem đôi mắt thuần thúy này tới khi nào mới bị nhiễm sắc thái khác.
Thời điểm Mạc Vân Quả hỏi ra "Vì sao", bọn họ liền biết, người này, muốn phế đi.
Cặp mắt kia, cũng sắp mất đi sắc thái mỹ lệ nhất.
Không ít người yên lặng rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, sau đó im lặng xóa bỏ nút chú ý.
Nếu nhất định phải mất đi, như vậy để nó mất đi ở thời điểm tốt đẹp nhất.
Ít nhất, cô vẫn là dáng vẻ đẹp nhất trong trí nhớ của bọn họ.
Phòng phát sóng trực tiếp hiếm khi im lặng, không có bình luận, không có đánh thưởng, chỉ có yên tĩnh giống như chết.
Đoàn Tử nhìn lấy nhân số khác giả đột ngột giảm xuống, khuôn mặt vốn dĩ nghiêm túc đứng đắn cũng trở thành kinh dị.
Đã xảy ra chuyện gì?! Σ(°△°|||)︴
- ------
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
25 chương
75 chương
349 chương
60 chương
20 chương
118 chương