Edit:Linhlady Mạc Vân Quả nhìn giọt máu kia bay lại phía mình, sau đó dừng lại trước mặt cô. Tô Chi Cảnh nói "Cầu" hắn, mà không phải nói "Tìm" hắn. Chỉ kém một chữ thôi, nhưng ý nghĩa lại khác nhau. Mạc Vân Quả tất nhiên không hiểu cong cong vẹo vẹo trong đó, nhưng đại bộ phận người trong phòng phát sóng trực tiếp đều hiểu được. Người nam nhân này, từ đầu đến cuối đều không có đem đối xử Mạc Vân Quả bình đẳng. "A a a! Tô Chi Cảnh thật đáng giận, nhưng mà...... Thật sự rất soái a!" "Uy, lầu trên không cần hoa si được không! Không thấy tiểu Quả Quả nhà ta rất ủy khuất sao!" "Xin lỗi, nhưng từ trên mặt tiểu Quả Quả ta không nhìn ra được hai chữ ủy khuất." "Sao, tiểu Quả Quả nhà ta cái gì cũng không hiểu, nàng làm sao có thể hiểu được ý tứ của Tô Chi Cảnh đây?" "Tuy rằng biết có câu không nên nói, nhưng vẫn phải nói, Tô Chi Cảnh...... Quá soái!" "Khụ khụ...... Đại gia không cần lo lắng tiểu Quả Quả ~ thật ra ta cảm thấy Tô Chi Cảnh đối xử với tiểu Quả Quả như vậy ngược lại là chuyện tốt a ~ tiểu Quả Quả nhà ta, cũng phải học cách lớn lên nha!" "Phi, chỉ có không bản lĩnh bảo vệ nàng chu toàn sẽ nói lời này." "A...... Tiểu Quả Quả không có yếu ớt như các ngươi nghĩ đâu." "Nhưng cũng tuyệt đối không có kiên cường như ngươi nghĩ đâu lầu trên." "Cãi nhau ầm ĩ cái gì! Ts muốn im lặng quỳ liếm Tô Tô cũng không được sao!" "Đúng vậy đúng vậy! Tô Tô nhà ta là thịnh thế mỹ nhan! Bỏ qua lần này sẽ không có cơ hội lên sóng nữa!" Phòng phát sóng trực tiếp bởi vì Tô Chi Cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn, vốn dĩ là fan của Mạc Vân Qu lập tức chia làm mấy phái, ồn ào đến túi bụi. Tô Chi Cảnh vừa lúc phù hình tượng vai ác hoàn mỹ trong cảm nhận của bọn họ, nụ cười tà tứ, ánh mắt tà ác, khí chất khiến cho người khác không nhịn được quỳ lạy, chinh phục một đám người, bọn họ nơi nào còn tâm trí lo lắng cho Mạc Vân Quả, chỉ nghĩ quỳ liếm Tô Chi Cảnh, tôn xưng hắn lên làm thần. Tô Chi Cảnh nhìn Mạc Vân Quả vẫn không nói lời nào có chút bất đắc dĩ, hắn tấm tắc vài tiếng, giữa mày đạm mạc vô tình. "Đã như vậy, ta đây mang theo Manh Manh rời đi." Tô Chi Cảnh bế Tô Manh Manh lên, từ trên cao nhìn xuống Mạc Vân Quả. Mạc Vân Quả không ngẩng đầu, vẫn như cũ vẫn duy trì động tác nhìn thẳng, trước mặt cô là giọt máu của Tô Chi Cảnh. "Nơi vô vọng này, cũng không phải dễ dàng ra ngoài như vậy ~" Tô Chi Cảnh khẽ cười một tiếng, tay không vẽ hoa, lại xuất hiện một cái hắc động. Đó là thời không chi ngân, chỉ người có năng lực cường đại, mới có khả năng mở ta. Tô Chi Cảnh ôm Tô Manh Manh, một chân bước vào, đột nhiên hắn giống như nghĩ tới chuyện gì đó, quay lại nói với Mạc Vân Quả: "Lại nói tiếp, còn phải cảm ơn ngươi một chuyện nữa." "Tuy rằng không biết ngươi dùng biện pháp gì, nhưng lực lượng của ta rõ ràng so với lúc trước càng thêm thuần túy cô đọng, hơn nữa nhiều năm trước lưu lại tai hoạ ngầm cũng biến mất vô tung vô ảnh, lực lượng của ta càng cường đại hơn! A...... Nghĩ đến ngươi có bảo bối gì sao, nhất định có thể thoát khỏi nơi này, một khi đã như vậy, ta thật chờ mong ngươi tới tìm ta nha ~" Tô Chi Cảnh đem một chân còn lại bước vào bên trong, khi hắc động sắp đóng cửa. Ở một khắc này, Mạc Vân Quả bỗng nhiên ngẩng đầu, trên gương mặt xấu xí kia cặp mắt thuần thúy nhìn chằm chằm vào cửa thời không, nhìn chằm chằm Tô Chi Cảnh. Ở một khắc cuối cùng khi cách cửa khép lại, Tô Chi Cảnh giống như thấy được đôi mắt mỹ lẽ nhất thế gian này, thân thể hắn cứng đờ, vội vàng vươn tay muốn giữ lại nó, lại tại hạ một khắc đó, bị truyền tống tới một không gian khác. - ------