Edit:Linhlady "Một màn này...... Nên nói như thế nào đây......" "Không nỡ nhìn thẳng a!" "Chưa từng nghĩ tới còn có thể thấy một màn như vậy, giờ khắc này, ta lại không biết nên khóc hay cười......" "Ta phảng phất nghe thấy được thanh âm tan nát của lòng ta......:" "Nói nhuyễn manh nhuyễn manh tiểu Quả Quả đâu? Hu hu hu...... Trước mặt đang khiêu vũ là cái quỷ gì?" "Ha ha ha! Ta cảm thấy rất có ý tứ a!" "Giờ khắc này, ta nghĩ là mắt ta mù đi......" "Ha ha ha ha ha, đáng thương thay tiểu Quả Quả nhà ta, thế mà lại bị Đại vương kéo tới kéo lui đi, ha ha ha ha! Không được, cười chết ta!" "Xong rồi xong rồi, hình tượng hoàn mỹ của tiểu Quả Quả ở trong lòng ta bị phá hỏng rồi......" "Ha ha! Còn tốt còn tốt, ta cảm thấy tiểu Quả Quả như vậy càng thêm đáng yêu." "Cầu xin hiện tại trong lòng tiểu Quả Quả không lưu lại bóng ma? Ha ha ha! Tuyệt đối rất lớn!" "Cái này còn cần ngươi nói sao......" Mạc Vân Quả bị Đại vương lôi kéo, cô muốn tránh thoát hắn, lại phát hiện sức lực của hắn rất đáng sợ, nhất mấu chốt đó là, một cái tay khác của cô bị Vương trung vương nắm gắt gao, khiến cô thấy không khỏe, đặc biệt không khỏe. "Cao...... Hưng...... Khiêu vũ......" Giọng nói non nớt phun ra một câu không hoàn chỉnh, thành công làm Đại vương đang hưng phấn đột nhiên bình thường trở lại. Hắn hừ lạnh một tiếng, thập phần bất mãn nói: "Ngươi cái tên Vương trung vương này, ngươi có phải cũng có cảm giác giống ta hay không." "Cao hứng......" Lúc này đây, Vương trung vương lại không hề nói lắp, nó dùng phương thức riêng của nó để biểu đạt tâm tình của mình. Đại vương túm Mạc Vân Quả ngồi xuống, sau đó nói: "Chúng ta đem cái tên vô lại này đưa trở về đi!" "Không...... Không cần......" Vương trung vương vừa nghe lời này, lá cây dây dưa với cánh tay Mạc Vân Quả càng thêm chặt chẽ, rõ ràng nó không muốn phải rời khỏi Mạc Vân Quả. "Ngươi nói không cần thì không cần sao? Hừ! ╭(╯^╰)╮" Đại vương tuy rằng nói lời này, nhưng trong lòng hắn lại không có một chút ý muốn muốn đem Vương trung vương đưa trở về. Cuối cùng cũng do ngần ấy năm nó mới nhìn thấy nhân vật thứ hai có trí tuệ, mà cái thứ nhất, lại là Mạc Vân Quả. thời gian hắn cô độc tịch mịch quá dài, rất muốn có người bồi hắn trò chuyện. "Không cần...... Không cần......" Vương trung vương cố chấp nói, nó một chút cũng không muốn rời khỏi Mạc Vân Quả, nó có thể cảm giác được, đi theo Mạc Vân Quả, nó có thể trở nên rất mạnh rất mạnh! Cường đại đến mức có thể đánh bại tên vô lại trước mắt này! Đại vương vẫy vẫy tay nói: "Được rồi, xem ngươi thành khẩn xin ta như vậy, ta liền chấp thuận ngươi lưu lại." Vương trung vương vừa nghe lời này, lá cây đều hưng phấn lay động. Một cái lá cây của nó đột nhiên dựng lên, sau đó làm một động tác khom lưng với Mạc Vân Quả. "Tạ...... Tạ......" Vương trung vương tỏ vẻ cảm tạ với Mạc Vân Quả, lại làm Đại vương càng thêm bất mãn, rõ ràng hắn mới là người đồng ý cho nó lưu lại được không! Là hắn! Mạc Vân Quả:...... Mặc kệ nói như thế nào, Vương trung vương vẫn được giữ lại, mà Đại vương cũng mừng rỡ có người nghe hắn nói chuyện, cũng không hề đi truy cứu nữa. Thời gian trôi đi, rất nhanh đến buổi tối. Đại vương cùng Vương trung vương đúng giờ lâm vào giấc ngủ, mà Mạc Vân Quả lại trợn tròn mắt, một chút buồn ngủ cũng không có. Tuy rằng không có ý ngủ, nhưng cô lại nằm ở nơi đó, tùy ý để Đại vương cùng Vương trung vương bắt lấy cánh tay mình. Mà lúc này trên người, trong cơ thể xuất ra một tia lục quang cùng hắc quang, phân biệt hai hướng về phía Vương trung vương cùng Đại vương mà đi. Người trong phòng phát sóng trực tiếp thấy như vậy, bắt đầu sôi nổi suy đoán. - ------