Edit: Linhlady
Ngày hôm sau, khi Mạc Vân Quả tỉnh lại, đã nhìn thấy Diệp Hành đang ghé vào bàn, bộ dáng ngủ say.
Nàng chớp chớp mắt, muốn đi xuống giường, cũng ngay lúc này, Diệp Hành bỗng nhiên mở mắt.
Cặp mắt kia một mảnh lạnh lẽo, cũng không nhìn ra vẻ mông lung khi mới tỉnh dậy.
Ánh mắt Diệp Hành đảo qua một vòng quanh phòng, khi ánh mắt chạm tới Mạc Vân Quả trong mắt đột nhiên thanh tỉnh, cả người như tràn trề sức sống.
"Nha! Tiểu Quả Quả ~ ngươi tỉnh rồi?"
Diệp Hành vọt một cái đã xuất hiện trước mặt Mạc Vân Quả, Mạc Vân Quả gật đầu, nhìn quần áo lỏng lẻo của Diệp Hành, lộ ra ngoài một mảnh da thịt tuyết trắng, nhìn qua vô cùng dụ hoặc, đương nhiên, loại dụ hoặc này là do quần chúng trong phòng phát sóng nói ra......
"A a a! Liếm liếm liếm ~ thịnh thế mỹ nhan 2333333"
"Ta muốn khiếu nại! Ma ma nơi này có nam nhân muốn dụ hoặc ta! Ta khống chế không được chính mình a!"
"Ma ma hỏi ta vì sao lại quỳ liếm màn hình, bởi vì mỹ mỹ mỹ nhân a!"
"Giờ này khắc này, ta xem nhẹ đau xót trong lòng, đơn giản vì cái đang xuất hiện trước mặt ta...... A a a! Liếm liếm liếm ~"
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đột nhiên muốn độc chiếm Diệp Diệp nhà ta~"
"A a a! Ta cũng muốn độc chiếm Diệp Diệp, nhưng mà ta lại cảm thấy Diệp Diệp cùng tiểu Quả Quả thật xứng đôi a! Một cái yêu nghiệt, một cái ngốc manh, a a a!"
"Làm vạn năm không ủng hộ CP, nhìn thấy cảnh này, thú huyết sôi trào a!"
"Không được không được, ta muốn đi bổ sung máu, máu mũi chảy đầy đất! Nhân gian hỏi ta vì sao hạ hồng vũ! Đó là máu của lão tử! Một đám nhân loại ngu xuẩn! ╭(╯^╰)╮"
Diệp Hành nhìn phòng phát sóng trực tiếp, đôi mắt híp lại, hắn đương nhiên biết dung mạo của mình có bao nhiêu xuất sắc, cũng có bao nhiêu mị lực.
Nếu những người này xuất hiện ở thế giới của hắn, hắn liều mạng xông lên, bởi vì hắn ghét nhất người khác nói dung mạo hắn xinh đẹp!
Nhưng mà......
Diệp Hành nhìn sắc mặt Mạc Vân Quả vạn năm không đổi, bất đắc dĩ đỡ trán, tiểu Quả Quả nhà hắn thật đúng là cứng mềm không ăn a, mỹ **. Hoặc là mặt không đổi sắc gì đó, thật là quá...... Đáng yêu có được hay không!
Mạc Vân Quả không biết Diệp Hành nhớ nhung hay suy nghĩ gì, nàng sờ sờ bụng đang kêu lên kháng nghị nói: "Ta đói bụng."
Diệp Hành vừa nghe lời này, vội vàng bế Mạc Vân Quả lên nói: "Đi, trước tiên ta mang ngươi đi rửa mặt, sau đó đi ăn cơm ~"
Mạc Vân Quả gật đầu, tùy ý để Diệp Hành mình rời đi.
Bởi vì thời gian dài không được cung cấp dinh dưỡng đầy đủ, thân thể Mạc Vân Quả rất nhu nhược, Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả, chỉ cảm thấy bản thân chỉ cần dùng lực nhỏ thôi, cô bé trong lòng cũng có thể chết đi.
Diệp Hành chỉ có thể cẩn thận ôm lấy nàng.
Sau khi hai người ăn sáng xong, mặt trời cũng đã lên cao.
Mọi người trong sơn trại cũng làm việc của mình, không ai có thời gian bát quái chuyện của Diệp Hành cùng Mạc Vân Quả.
Trên thực tế, chỉ có chính bọn họ biết, tối hôm qua, bọn họ đã âm thầm bát quái thật lâu.
Người trong sơn trại này đều có chức vụ, công việc riêng, bộ máy vận hành cũng rất tốt.
Diệp Hành nhìn qua cũng giống như không có việc gì, nơi nơi mang theo Mạc Vân Quả đi dạo.
Đối với nhiệm v, Diệp Hành không hề cập tới, giống như không hề biết chuyện này vậy.
Mà Mạc Vân Quả tuy rằng đem chuyện này đặt ở trong lòng, nhưng là đối với hai chữ "Chân tướng", nàng lại không biết nên xuống tay từ nơi nào, chỉ có thể đi theo Diệp Hành dạo vòng vòng, vừa chơi vừa suy nghĩ.
- ------
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
40 chương
50 chương
42 chương
17 chương
40 chương
14 chương
143 chương
303 chương