Phật Môn Ác Thê
Chương 95
Bắc Vũ Hoành quay đầu nhìn ra phương xa như đang hồi tưởng cái gì, một lúc lâu sau mới chầm chậm nói: “Kỳ thực quẻ bói đó là của ba mươi năm trước.”
Âm Tế Thiên hơi sửng sốt: “Ba mươi năm trước? Nhưng không phải hôm trước ngài nói là vì thân mình Bắc Minh càng ngày càng yếu cho nên mới bất đắc dĩ tìm gặp cao nhân để xin một quẻ sao?”
Bắc Vũ Hoành cười khẽ: “Nói thế là để lừa các trưởng lão mà thôi! Nếu mà ta nói là xem từ ba mươi năm trước thì sẽ liên lụy đến rất nhiều sự tình khác.”
Âm Tế Thiên thấy ông thoải mái nói chuyện như vậy, không khỏi đảo mắt nhìn bốn phía xem có người đang nghe lén hay không. Lúc này hắn mới chú ý xung quanh bọn họ được bao lại bằng một lớp màng trong suốt, hẳn là Bắc Vũ Hoành dùng linh lực làm ra để tránh có người nghe lén. Âm Tế Thiên tò mò hỏi: “Vậy người bói quẻ kia cho Hoành trưởng lão là…?”
Tuy Bắc Vũ Hoành từng thề với trời sẽ không nói nội dung quẻ bói và thân phận của người kia cho bất kỳ ai biết, nhưng ông đột nhiên nhắc tới chuyện này chắc là vụ thề trời thề đất gì đó cũng chỉ để gạt người mà thôi! Bắc Vũ Hoành lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
“Kỳ thực ta cũng không biết hắn là ai, khi mẹ Minh nhi mang thai Minh nhi thì hắn bỗng dưng xuất hiện, lúc đó ta thấy hắn ngày nào cũng đều đứng ở sân không nhúc nhích mà nhìn mẹ Minh nhi, ta nghĩ là hắn có ý xấu”.
Ông nghĩ đến đây lại bỗng thấy buồn cười: “Ta còn nghĩ hắn có ý đồ gì với nàng, tức đến nỗi muốn đập hắn. Thế nhưng ta phát hiện ra cứ cách hắn khoảng ba trượng thì ta lại không tiến thêm được nữa!”
Âm Tế Thiên hỏi: “Lúc ấy ngài…”
Bắc Vũ Hoành lập tức nói tiếp lời Âm Tế Thiên: “Ta lúc ấy đã là đỉnh cao của Hợp Thể Kỳ, có thể thấy được cảnh giới của hắn so với ta cao hơn rất nhiều, ta thậm chí nghi ngờ hắn có thể là…”
Ông nói đến đây thì ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh biếc: “Người nơi đó! Sau đó ta mới biết được hắn là nhìn bụng mẹ Minh nhi, cũng chính là nhìn Minh lúc còn chưa ra đời. Tiếp đó hắn giúp ta rất nhiều chuyện, cũng nói với ta rất nhiều chuyện, trong đó, hắn nhắc tới Minh nhi tầm khoảng hơn 20 tuổi thì sẽ có một đại kiếp nạn.”
Âm Tế Thiên căng tai, thầm nghĩ tới trọng điểm rồi!
“Hắn nói, nếu muốn thân mình Minh nhi trở nên tốt hơn. Nhất định phải vào năm Minh nhi 30 tuổi, đến Vạn Phật tự ngỏ lời xin phép Hư Không trưởng lão cho được cầu hôn, cưới một đệ tử pháp danh Tịch Thiên vào nhà. Từ lúc đó ta thời thời khắc khắc đều chú ý mọi động tĩnh của Vạn Phật tự, ngay cái năm Minh nhi xảy ra chuyện, Hư Không trưởng lão lại mang về một hài tử đặt pháp danh là Tịch Thiên!”
Bắc Vũ Hoành nghiêng đầu nhìn Âm Tế Thiên, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, há miệng như muốn nói cái gì rồi vẫn không nói ra. Cuối cùng hít một hơi nói tiếp: “Hắn còn nói, ngươi và Minh nhi nhất định sẽ dây dưa với nhau. Minh nhi mệnh cách hung thần, đó cũng là lý do vì sao mà người được xưng là Thần Bặc
() – Bách Lý chân nhân cũng không đoán ra được số mệnh của Minh nhi. Mà ngươi, số mệnh lại hay thay đổi, gặp dữ sẽ hóa lành. Có thể thay đổi số mệnh vốn có của Minh nhi!”
( Thần Bặc: Người biết rõ tương lai – hiện tại – quá khứ).
Số mệnh hay thay đổi…
Ánh mắt Âm Tế Thiên chợt lóe lên.
Chắc vị cao nhân kia cũng đã tính được chuyện hắn xuyên qua, do đó có thể thay đổi số mệnh ban đầu của Tịch Thiên? Hẳn mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy? Giả như cao nhân còn biết sau khi bị hủy linh căn, hắn vẫn có thể tu luyện…. Nếu cao nhân thực sự biết chuyện này, vậy hắn có thể đề cập chuyện này với Bắc Vũ Hoành hay không? Âm Tế Thiên thăm dò hỏi: “Hắn không có nói thêm chuyện gì nữa sao? “
Sắc mặt Bắc Vũ Hoành hơi thay đổi, sau đó lắc đầu! Âm Tế Thiên cảm thấy Bắc Vũ Hoành đột nhiên từ chuyện gì cũng không nói giờ lại nói ra chuyện lớn thế này!
“Vậy mục đích của Hoành trưởng lão khi nói với ta chuyện này là gì?”
Bắc Vũ Hoành dừng bước lại, bình tĩnh nhìn hắn: “Ta biết ngươi vẫn chưa tiếp nhận sự thật rằng mình thật sự bị gả vào Bắc gia. Nói với ngươi chuyện này là bởi vì mong muốn ngươi có thể rộng lòng tiếp thu Minh nhi. Nếu ngươi chú ý một chút, thì chuyện mà ta vẫn luôn hy vọng sẽ đạt được ngay!”
Âm Tế thiên nhăn mày, cảm thấy trong lời nói của Bắc Vũ Hoành có thâm ý. Nếu muốn hắn mở lòng tiếp thu Bắc Minh, sao không nói rõ ràng sự tình cho hắn biết! Bắc Vũ Hoành cũng không muốn nói nhiều, lảng sang chuyện khác: “Người trẻ tuổi đó là do ngươi sắc xếp?”
“Là ta bảo tiểu… Dực Đồng sắp xếp!”
Bắc Vũ Hoành nghe hắn nhắc đến Bắc Dực Đồng, ánh mắt hơi lóe lên cười nói: “Chẳng nhẽ ngươi không sợ Chấp Pháp trưởng lão phái người đi điều tra rõ ràng sao?”
“Người trẻ tuổi kia thực sự là bán đồ ăn cho yêu thú! Cứ cho là Chấp Pháp trưởng lão sai người đi điều tra thì cũng chẳng thu được gì. Hơn nữa, sau khi người trẻ tuổi kia rời khỏi Bắc gia thì sẽ bị đưa rời khỏi Bắc hoàng thành!”
Âm Tế Thiên khẳng định nói, hắn bảo tiểu thí hài tìm một quán nhỏ không thu hút chú ý, bởi vì những quán nhỏ như vậy rất ít, suy ra hỏi thăm cũng sẽ chẳng được tin tức gì, hơn nữa quán nhỏ thì dễ thu mua, chỉ cần cho hắn linh thạch sau đó bắt hắn thề với trời, tất nhiên sẽ đáp ứng hỗ trợ.
“Ngươi rất tự tin!” Bắc Vũ Hoành cười khẽ một tiếng: “Đây không phải là nói ngươi dần tiếp thu Bắc gia sao? Nếu không cũng không mất nhiều tâm sức
(tâm tư+sức lực) như vậy để giữ cái chức mua đồ ăn kia!”
Âm Tế Thiên sửng sốt. Lúc hắn muốn giữ lại chức vị này, hắn cũng chẳng nghĩ nhiều như thế. Hiện giờ Bắc Vũ Hoành nói vậy, làm hắn nhớ tới việc gần đây hắn không tính toán chuyện rời khỏi Bắc gia nữa, chắc là có liên quan đến chuyện hắn dần tiếp thu Bắc Minh. Bắc Vũ Hoành như nhìn được suy nghĩ của hắn, vui mừng mỉm cười, vỗ vai hắn ý bảo Âm Tế Thiên nhìn ra phía trước: “Nhìn xem ai đang chờ ngươi kìa!”
Âm Tế Thiên vừa ngước mắt thì thấy Bắc Minh ngồi dưới mái đình trong đại viện, lật xem sách. Lúc này mới chú ý tới mình đã bất tri bất giác về đến viện của Hoành trưởng lão. Bắc Đẩu đứng ở phía sau Bắc Minh, nhìn thấy Âm Tế Thiên trở về, vội vàng nói với Bắc Minh: “Chủ tử, thiếu phu nhân trở lại!”
Bắc Minh vừa nghe thế thì nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Âm tế Thiên đứng ngoài cửa đại viện, đột nhiên khóe miệng cong lên thì một độ cung xinh đẹp. Bắc Vũ Hoành nhìn thấy ánh mắt của Bắc Minh chỉ tập trung nhìn Âm Tế Thiên, có chút ghen tị nói: “Ta dám khẳng định Minh nhi không hề nhìn thấy sự tồn tại của một người cha như ta!”
Âm Tế Thiên cười cười, bỏ lại Bắc Vũ Hoành bước nhanh đến chỗ Bắc Minh. Bắc Vũ Hoành nhanh chóng nói: “Minh nhi với Thần tộc trưởng quan hệ rất tốt, hôm nay Thần tộc trưởng có thể sang đây, nhất định phải là do Minh nhi tới tìm!”
Âm Tế Thiên không rõ vì sao đột nhiên Bắc Vũ Hoành lại nói đến chuyện này, nhưng cũng không nghĩ nhiều, tốc độ bước càng ngày càng nhanh, chạy vội tới chỗ Bắc Minh! Bắc Minh cũng đứng dậy đi ra khỏi mái đình, kéo Âm Tế Thiên đang chạy tới chỗ mình ôm vào lòng, hỏi: “Ổn cả chứ?”
Âm Tế Thiên ngẩn ra một lúc, sau đó mới hiểu được Bắc Minh đang hỏi chuyện hắn bị hộ vệ chấp pháp mang đi: “Ừ!”
Cơ mà sáng nay lúc bị hộ vệ đưa đi Đại điện Chấp Pháp hắn không có nhìn thấy Bắc Minh! Nếu y biết mình bị hộ vệ chấp pháp mang đi, vì sao lại không tới đại điện giúp mình? Trong lòng Âm Tế Thiên bỗng có chút rầu rĩ, bất quá nghĩ đến lời của Bắc Vũ Hoành nói vừa rồi, cũng cảm thấy tiêu tan bớt! Thì ra Bắc Vũ Hoành làm thế, là vì không muốn hắn hiểu lầm Bắc Minh. Bắc Minh không xuất hiện trong đại điện cũng chẳng phải là Bắc Minh không quan tâm đến hắn.
Bắc Minh dắt tay Âm Tế Thiên: “Chúng ta trở lại Minh Thăng viện đi!”
Lúc Bắc Minh cầm tay Âm Tế Thiên, lập tức Âm Tế Thiên nhíu chặt mày: “Sao tay ngươi lại lạnh như vậy?”
Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Bắc Minh, phát hiện sắc mặt của y trắng bệch, giống như người chết vậy, khiến hắn nhìn vào mà thấy run cả người: “Thân thể ngươi không thoải mái sao?”
Âm Tế Thiên vừa hỏi xong bỗng chợt nghe tiếng hừ lạnh như có như không. Hắn quay đầu thì nhìn thấy Bắc Đẩu đang sưng xỉa một bộ mặt lạnh băng.
Bắc Minh thản nhiên nói: “Không có gì!”
Âm Tế Thiên đang định hỏi tiếp, phía sau lại vọng đến tiếng nói sang sảng: “Minh tiểu tử!”
Mọi người nghe thấy thế bỗng quay lại nhìn, chỉ thấy Bắc Thần kích động kéo Chấp Pháp trưởng lão chạy lao đến. Bắc Thần đến trước mặt Bắc Minh, nhìn Bắc Minh kéo tay Âm Tế Thiên, trêu chọc: “Vợ chồng son tình cảm tốt thật đấy!”
Bắc Minh thản nhiên đảo mắt nhìn hai tay của Bắc Thần và Chấp Pháp trưởng lão: “Tình cảm của hai người cũng không tệ!”
Bắc Thần cười lớn: “Đó là chuyện đương nhiên!”
Nói xong, hắn nghiêng đầu hôn một cái lên mặt Chấp Pháp trưởng lão. Chấp Pháp trưởng lão tức giận trừng mắt nhìn Bắc Thần, trên mặt hiện lên vẻ thẹn thùng khả nghi! Âm Tế Thiên thấy một màn như vậy, cả người cứng đờ lại! Chẳng nhẽ bọn họ cũng là một đôi? Nhưng mà, Bắc Thần nhìn qua cùng lắm là tầm 40 tuổi, mà Chấp Pháp trưởng lão thoạt nhìn cũng hơn 80 rồi, hai người làm sao có thể là một đôi được?
Bắc Thần nhìn Âm Tế Thiên đang ngây người, cất tiếng cười lớn: “Haha, con lừa nhà ngươi bị dọa đến ngốc rồi!”
Khóe miệng Âm tế Thiên co rút! Hắn phát hiện Bắc Thần gọi hắn là con lừa ngốc vô cùng thuận miệng!
Truyện khác cùng thể loại
338 chương
58 chương
10 chương
46 chương
6 chương