“……” Âm Tế Thiên nhìn những sợi tóc trong tay, chúng nó lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà dài ra không ngừng, nguyên bản chỉ dài tới cằm, giờ ngắn ngủn thời gian một chén trà nhỏ, tóc đen đã dài đến eo. Ngay tại lúc hắn cho rằng tóc sẽ mọc mãi không dừng, thì đột nhiên nó ngừng lại. Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn những sợi tóc dài đến gối, cõi lòng lúc này có thế nói là cực kỳ phức tạp. Nói thật ra, mỗi ngày mang theo cái đầu trụi lủi, trong lòng cũng rất là xoắn xuýt, nhưng mà, khi nhìn thấy tóc mình dài ra, không hiểu sao lại có chút khó tiếp nhận. Vú Liễu nhịn không được lên tiếng tán thưởng: “Đẹp! Thiếu phu nhân, ngài thật sự rất đẹp!” Có thêm một mái tóc đen dài, khuôn mặt tuyệt mỹ ít đi vài phần ngây ngô, lại nhiều thêm vài phần quyến rũ và diễm lệ, tựa như tiên tử sau khi ăn vụng trái cấm, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra một chút bối rối, tựa hồ lại thêm chút chờ mong, khiến người ta nhịn không được mà sinh lòng thương tiếc. Ngay cả vú Trương mà còn phải nhìn đến chăm chăm, trước kia chỉ cảm thấy bộ dạng thiếu phu nhân tương đối dễ nhìn, nhưng vì ngày nào cũng trưng ra cái đầu trọc lóc, khuôn mặt kia cứ thế mà bị giảm bớt rất nhiều. “Đẹp?” Sắc mặt Âm Tế Thiên nháy mắt đen ngòm! Một đại nam nhân như hắn, bộ dạng đẹp có cái rắm dùng, tóm lại, hắn không muốn bị mọi người nhìn như một nữ nhân. Mặt Âm Tế Thiên bình tĩnh mà nói: “Cắt! Cắt tóc!” Từ sau khi không còn ý định làm hòa thượng, hắn cũng có suy nghĩ dưỡng tóc dài ra, nhưng mà, hắn không muốn dài đến như vậy, chẳng khác nào nữ nhân! “Cắt… cắt?” Vú Liễu thiếu chút nữa cất tiếng thét rống: “Không được! Ít nhất hôm nay không được!” “Vì cái gì hôm nay không được?” Âm Tế Thiên nhíu mày, xoay người đi vào phòng trong ý đồ tìm cây kéo. Vú Liễu vội vàng giữ hắn lại, ánh mắt mang vẻ cầu xin:“Thiếu phu nhân, ngài hãy xem như vì công lao mà Thiếu gia vất vả chế tạo ra bộ y bào này, nhịn một chút, được không?” Âm Tế Thiên cúi đầu nhìn quần áo trên người, đáy mắt chợt lóe một chút chần chờ. Vú Liễu thấy hắn có dấu hiệu buông lỏng, lại tiếp tục nói: “Thiếu phu nhân, hôm nay là ngày đặc biệt, ngài chỉ cần nhịn qua hôm nay thôi, ngày mai ngài muốn cạo muốn cắt đều tùy ngài!” “Đến tột cùng hôm nay là ngày gì?” Âm Tế Thiên thật không rõ, Lễ Cầu Nguyên và việc hắn có tóc hay không có tóc liên quan gì đến nhau? Chẳng lẽ có một sự kiện trọng đại nào đó trong này, sẽ làm Bắc Minh vui vẻ hơn một chút? Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng nói của Bắc Đẩu: “Thiếu phu nhân, thiếu gia đang ở ngoài đại sảnh chờ ngài đến dùng điểm tâm!” “Đến ngay! Đến ngay!” Vú Liễu mau mắn thay Âm Tế Thiên đáp lời, thừa dịp hắn chưa có đổi chủ ý, nhanh chóng kéo hắn vào trong, giúp hẳn rửa mặt chải đầu! Bắc Đẩu đau lòng thiếu gia nhà mình, y đã ngồi ngoài đại sảnh chờ trong một thời gian dài nhưng vẫn không thấy thiếu phu nhân xuất hiện, cho nên, dù chưa được sự đồng ý của thiếu gia, gã cũng lặng lẽ rời khỏi nơi đó, chạy đến hậu viện thỉnh người. Ai ngờ đứng ngoài cửa chờ suốt hai chung trà, vẫn không thấy thiếu phu nhận ra khỏi phòng, gã không khỏi cảm thấy sốt ruột. Ngay tại lúc gã chuẩn bị thỉnh người thêm một lần nữa, cửa phòng cũng chậm rãi mở ra, một khuôn mặt *** xảo tuyệt thế vô song lập tức ánh vào đôi mắt gã. Bắc Đẩu ngẩn cả người ra, không khỏi ngừng thở, sợ phá hỏng bức tranh xinh đẹp này. Gã cho rằng, từ sau khi nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ của thiếu gia nhà mình và Hiên Viên công tử, thì sẽ không còn ai có thể khiến gã nhìn đến mê muội, nhưng thật không ngờ là trên đời này lại tồn tại một người có thể so sánh với thiếu gia nhà mình và Hiên Viên công tử. Âm Tế Thiên thấy Bắc Đẩu nhìn mình chằm chằm, thì không vui mà cau mày, chung quy bị một người nam nhân nhìn như vậy, cũng không phải là một việc đáng vui vẻ. Hắn cố ý chắp một tay trước ngực, đứng đắn mà nói: “A Di Đà Phật, bần tăng khiến Bắc Đẩu thí chủ đợi lâu, thật sự là tội lỗi tội lỗi!” Vú Liễu đang đứng phía sau lập tức đấm ngực mình, thật sự là nghiệp chướng mà! Nàng cực cực khổ khổ chải một kiểu tóc đẹp như thế kia cho thiếu phu nhận, vậy mà dễ dàng bị một câu ‘A Di Đà Phật’ kia phá hủy sạch, thậm chí còn khiến nàng có loại cảm giác tàn phá báu vật. Bắc Đẩu nghe Âm Tế Thiên xưng là bần tăng, gọi là thí chủ, nhịn không được mà giật mình, nhanh chóng phục hồi *** thần, ho nhẹ một tiếng, che giấu cử chỉ thiếu lịch sự ban nãy: “Thiếu phu nhân, mời!” Âm Tế Thiên bước ra khỏi phòng, lúc này, vang lên âm thanh “cạch” một cái. Bắc Đẩu ngẩng đầu thì thấy gia phó quét rác đằng kia đang nhìn bọn họ không chớp mắt, cây chổi cầm trên tay rớt xuống đất hồi nào không hay, vẫn tư thế cầm chổi, khi có khi không mà quét quét bằng không khí. Vú Liễu đứng phía sau đắc ý đến cười ra tiếng, nàng rất là vừa lòng với kiệt tác mà mình tạo ra hôm nay. Bắc Đẩu hung hăng trừng mắt tên gia phó quét rác, tiếp theo, lạnh mắt mà nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không chỉ tên gia phó quét rác kia thôi, ngay cả tên gia phó lau cửa cũng nhìn đến mơ màng, cầm cái khăn ướt nước chùi lên cả khung giấy, chỉ lát sau, cánh cửa bị lủng lỗ chổ lỗ chổ. Còn có tên gia phó đang cắt tỉa hoa, cành lá dư thừa không cắt, mà lại cắt búp hoa vừa mới nở. Sắc mặt Bắc Đẩu đen thùi, trầm giọng mắng: “Tất cả người trong viện, tự mình đến chỗ Thận quản sự lĩnh phạt!” Kế tiếp, trên đường đi đến đại sảnh, từng người từng người khi nhìn thấy Âm Tế Thiên thì cứ như bị hút mất hồn, không phải choáng váng, mà là ngu ra, đặc biệt khi bước vào đại sảnh, phảng phất tựa như thế giới đang bị dừng lại, lặng ngắt như tờ, im đến run người. Bắc Minh đang cúi đầu đọc sách, cảm thấy không khí xung quanh là lạ, nghi hoặc mà ngẩng đầu. Bắc Đẩu khi nhìn thấy Bắc Minh sắp ngẩng đầu, thân hình chợt lóe, lập tức đem cả người Âm Tế Thiên chắn lại phía sau. Đột nhiên, gã không muốn thiếu gia nhìn thấy bộ dạng của thiếu phu nhân. Thật sợ nếu thiếu gia nhin thấy thiếu phu nhân xong, y không chịu nổi hình ảnh rực rỡ lóa mắt này, thân thể lại sinh bệnh thì khốn! Đặc biệt mấy những ngày gần đây, bệnh tình của thiếu gia cứ nhiều thêm, đây cũng không phải chuyện tốt lành gì, chỉ sợ thân mình thiếu gia không chống cự được. Bắc Minh chỉ nhìn thấy vú Trương và vú Liễu, nhíu nhíu mày hỏi: “Tịch Thiên đâu?” Vú Trương và vú Liễu liếc nhau, sau đó nhìn sang Âm Tế Thiên đang bị Bắc Đẩu che kín phía sau, vụng trộm cười lén. Âm Tế Thiên nghi hoặc mà trừng cái lưng của Bắc Đẩu, thấy không có người đáp lời của Bắc Minh, đành phải nói: “Ta ở đây!” Nói xong, hắn nhích sang bên trái hai bước, định từ phía sau Bắc Đẩu đi ra, ai ngờ, Bắc Đẩu cũng nhích theo hai bước, cản đường hắn đi, tựa hồ cố ý không để Bắc Minh nhìn thấy hắn. Bắc Minh nghe tiếng Âm Tế Thiên nói, con mắt nhàn nhạt bỗng dưng dâng lên ý cười loan loáng, đặc biệt khi nhìn thấy góc áo lộ ra bên ngoài kia, ý cười lại nhiều thêm vài phần: “Lại đây!” Kế tiếp, y lại thấy Bắc Đẩu một hồi thì nhích bên phải, một hồi thì nhích bên trái, chặt chẽ mà ngăn trở Âm Tế Thiên, không để cho hắn đi tới. Sắc mặt Bắc Minh không khỏi lạnh xuống: “Bắc Đẩu!” Bắc Đẩu run người, lấy tay ngăn trở người phía sau lại, cung kính nói: “Thuộc hạ cho rằng, thiếu gia không nên gặp thiếu phu nhân là tốt nhất!” Bắc Minh híp mắt lại: “Làm sao thế này?” Bắc Đẩu đi theo y đã nhiều năm, không phải là một người chẳng biết quy củ, làm như vậy tất có lý do của gã. Phía sau, Âm Tế Thiên không thể nhịn được nữa, tức giận đẩy Bắc Đẩu ra: “Các người giỡn đủ chưa?” Một bên thì bảo hắn mặc đẹp một chút, khiến Bắc Minh có thể trải qua ngày hôm nay vui vẻ hơn, mà một bên thì không đồng ý, không để Bắc Minh nhìn thấy hắn, thật sự là chẳng hiểu làm sao, đã thế người chịu ép buộc lại chính là hắn nữa chứ. Bắc Minh tại thời khắc Âm Tế Thiên đi ra, ánh mắt nhất thời dừng lại trong hình ảnh kia. Người trước mắt cứ tựa như một yêu ***, đẹp đến mức làm người nhìn không thể thở nổi, đẹp đến mức cả đại sảnh tựa hồ mất đi màu sắc, mọi người mọi thứ đều trở thành bối cảnh. Và ánh mắt của y lúc này, chỉ còn lại độc nhất một bóng dáng của yêu *** đẹp run người kia. Âm Tế Thiên ngồi xuống cạnh Bắc Minh, nói với Bắc Thận đang đứng bên cạnh: “Có thể bưng điểm tâm lên!” Nói xong, chuyển mắt nhìn sang Bắc Minh, mới phát hiện y mặc quần áo là đồng một dạng với mình, chẳng qua trên nền vải kia thêu hoa mai màu vàng kim, trừ đó ra, nó còn không có tỏa ra chút linh khí nào, có thể thấy được, đó chỉ là một bộ quần áo bình thường. Âm Tế Thiên nhìn làm sao cũng thấy hắn và Bắc Minh giống như đang mặc đồ đôi, đột nhiên, có chút ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt Bắc Minh, bất quá, cũng lịch sự nói: “Cám ơn ngươi tặng y bào cho ta!” Hồi lâu, không nghe thấy Bắc Minh trả lời, đáy mắt chợt lóe nghi hoặc, nâng mặt lên nhìn, thì thấy Bắc Minh cũng trong lúc đó nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại, che đi tất cả cảm xúc bên trong. Khi mắt mở ra lại, đã bình tĩnh tựa như một hồ nước sâu. Bắc Minh rũ đôi mi, cố ý không nhìn khuôn mặt rực rỡ dụ hoặc của Âm Tế Thiên, nâng tay, dùng những ngón tay thon dài gắp lên một cọng rau xanh, thì thào nói: “Tóc này là tóc thật!” Vú Liễu thấy một màn như vậy, lặng lẽ đi đến trước mặt vú Trương, đắc ý nói: “Trước đó ta không có chú ý tới y bào của thiếu gia và thiếu phu nhân giống nhau như vậy, ngươi nhìn xem bọn họ hiện tại có bao nhiêu là xứng đôi!” Vú Trương mỉm cười, gật gật đầu tán đồng! Âm Tế Thiên tức giận lườm y một cái: “Đương nhiên là thật! Ta uống Trà Thôi Phát vào đó!” Nghe vậy, phút chốc Bắc Minh nheo lại mắt: “Ngươi uống Trà Thôi Phát?” Âm Tế Thiên nhìn thấy sắc mặt Bắc Minh có chút không thích hợp, nghĩ rằng, nkhông phải trà kia có vấn đề gì chứ? “To gan!” Bắc Minh đột nhiên lớn tiếng quát, vỗ mạnh lên bàn.