Mọi người đều đổ dồn mắt về phía Đế Minh. Âm Tế Thiên cho rằng Đế Minh sẽ chẳng thèm phản ứng lại lời Yêu quái lão tổ nói, nên vội quay sang cười cười với bà. Ngay khi hắn định tìm bừa một lý do, thì Đế Minh đã phun ra bốn chữ: “Dục cầu bất mãn.” [Đại khái là có bất mãn trong ***:3] Giọng nói của y rất lạnh, nhưng xen lẫn trong đó vẫn có một tia hờn dỗi. Mọi người: “…” Yêu quái lão tổ buồn cười nhìn bọn họ, ánh mắt ái muội cứ chuyển từ Âm Tế Thiên rồi lại sang Bắc Minh. Khóe miệng Âm Tế Thiên hung hăng co rút: “Ta có thể nói ta không quen biết y sao?” Yêu quái lão tổ lại hỏi: “Ngươi cảm thấy người ta sẽ tin ngươi sao?” Toàn bộ Tu Chân giới, chỉ cần nói đến Tịch Thiên và Bắc Minh, thì ai nấy cũng đều biết hai người là đạo lữ của nhau. Cho dù chưa thấy mặt, nhưng nhìn nốt chu sa trên trán hắn, người ta vẫn nhận ra thân phận bọn họ ngay. Quỷ quái lão tổ lên tiếng hỏi: “Trước tìm một chỗ ngồi xuống đã.” Âm Tế Thiên biết ông muốn hỏi rõ ràng chuyện hôm đó, hắn khẽ liếc nhìn khuôn mặt đen thùi của Đế Minh, thấy y không có ý phản đối mới gật nhẹ đầu đồng ý, đi theo bọn vào một gian phòng trong khách ***. Quỷ Quái lão tổ vừa ngồi xuống liền lập tức hỏi: “Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao thiếu gia Bắc gia lại tu luyện công pháp của Quỷ tu?” Âm Tế Thiên chẳng trông cậy vào việc Đế Minh sẽ mở miệng trả lời: “Chắc hai vị lão tổ cũng biết chuyện Bắc Minh thiếu mất một hồn.” Yêu quái lão tổ và Quỷ quái lão tổ đều là sư phụ của Bắc Minh, hơn nữa còn xem Bắc Minh cứ như con ruột của mình. Vậy nên, trước khi bọn họ rời khỏi Tu Chân giới, hắn muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện cho hai vị lão tổ hiểu. Hai vị lão tổ gật đầu. Âm Tế Thiên bèn giải thích ngắn gọn: “Do Bắc Minh thiếu một hồn, bởi thế mới có chuyện hồn phách không ổn định, buột y phải tu luyện công pháp của quỷ tu. Còn chuyện ngày hôm đó, là vì một hồn mà y thiếu, vẫn luôn bị phong ấn trong người của ta. Chỉ khi ta lấy nó ra trả lại, Bắc Minh mới có thể sống sót.” Quỷ quái lão tổ khó hiểu nhíu mày: “Chẳng phải các ngươi đã tới Minh Ngục để tìm hồn sao? Cớ gì nó lại bị phong ấn trong người ngươi?” Đương nhiên Âm Tế Thiên sẽ không nói chân tướng mọi chuyện ra, chỉ có thể đổ hết qua cho Minh Vương: “Là Minh Vương nói cho chúng ta biết, còn vì sao lại ở trong cơ thể của ta, thì chính chúng ta cũng không rõ.” Quỷ quái lão tổ nhìn về phía Đế Minh, ánh mắt cực kỳ phức tạp: “Vậy thân thể Phách Nhi không sao nữa rồi?” Ông nhận ra được, sau khi một hồn kia trở lại thân thể Bắc Minh, thì y trở nên có chút xa lạ, càng ngày càng xa cách với bọn họ. “Đúng! Không có vấn đề gì nữa rồi, thế nhưng…” Âm Tế Thiên dừng một chút: “Chắc hai vị lão tổ cũng nhận ra, sau khi lấy lại được một hồn kia, thì y bỗng trở nên kỳ lạ. Đúng không?” Quỷ quái lão tổ gật gật đầu, rồi quay sang nhìn Đế Minh, há há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nói không nên lời. Kỳ thực ông rất muốn biết lý do vì sao sau khi y lấy lại được một hồn, tu vi lại tăng nhanh một cách đột biến như thế. Tuy nhiên, ông cảm thấy chuyện này không nên hỏi sẽ tốt hơn. Âm Tế Thiên tiếp tục: “Trong lòng Bắc Minh, các ngươi vẫn mãi là hai vị sư phụ kính yêu. Nếu không, lúc y sắp hồn phi phách tán, y cũng sẽ không chạy tới Đông Bộ nói cho các ngươi biết thân phận thật sự của mình” Yêu quái lão tổ vẫn không lên tiếng, chỉ phức tạp nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng của Đế Minh, vừa cảm thấy quen thuộc vừa cảm thấy xa lạ. Quen thuộc là vì Đế Minh và Thôn Phách, đều có vẻ tà khí như nhau. Bất giác gian sương phòng rơi vào yên tĩnh, tâm tình của hai vị lão tổ cũng cực kỳ khó chịu. Tuy bọn họ chỉ ở cùng Thôn Phách có mười năm ngắn ngủi, thế nhưng hai người luôn đối xử với y tựa như con trai ruột của mình, vẫn luôn quan tâm chăm sóc cẩn thận. Vậy mà bây giờ, Thôn Phách ngồi trước mặt lại đầy vẻ xa lạ, làm bọn họ rất khó có thể tiếp nhận. Âm Tế Thiên cảm thấy không quen lắm với không khí nặng nề này, cho nên lặng lẽ nhéo thắt lưng Đế Minh, ý bảo y mở miệng nói cái gì đó đi. Đế Minh khẽ ngăn mày, thản nhiên liếc mắt nhìn hai vị lão tổ. Sau đó y vươn tay, trên bàn xuất hiện một đống pháp bảo, thần khí và trang bị, đều là tuyệt phẩm, đủ mọi hình dáng. “Thưởng cho các ngươi.” Hai vị lão tổ sửng sốt. Âm Tế Thiên nhìn một bàn đầy đồ vật, yên lặng mà đỡ trán. Y cho rằng mình đang thưởng thuộc hạ hay sao? Quỷ quái lão tổ lấy lại *** thần, tức giận nói: “Ngươi là có ý gì? Ngươi nghĩ chúng ta thiếu mấy thứ này ư? Chúng ta là muốn Phách Nhi!” Đế Minh lạnh lùng đối mắt với đôi con ngươi đỏ quạch của Quỷ quái lão tổ: “Không có!” Quỷ quái lão tổ lập tức nổi sùng. Âm Tế Thiên nhanh chóng sửa lời: “Hai vị lão tổ, đây là lòng hiếu thảo của Thôn Phách.” Yêu quái lão tổ nở nụ cười xinh đẹp: “Cái này dễ nghe hơn nhiều!” Nếu như là lòng hiếu thảo của Thôn Phách, đương nhiên bọn họ sẽ chẳng khách khí, đồ đệ hiếu kính sư phụ là lẽ thường tình mà. Nếu Bắc Minh nói ‘thưởng’, thì còn lâu bọn họ mới chịu nhận. Xem bọn họ là cái gì chứ hả? Yêu quái lão tổ cầm vài món đồ vật lên xem, càng xem càng kinh ngạc, bà hô: “Phu quân ngươi mau nhìn!” Quỷ quái lão tổ tức giận liếc sơ qua thanh đoản kiếm trên tay phu nhân nhà mình: “Nhìn cái gì mà nhìn!” Ông vẫn còn canh cánh lời Đế Minh nói ban nãy, cho nên chẳng thèm để ý tới đống đồ vật để trên bàn. “Hình như … thanh kiếm này là Thần khí!” Quỷ quái lão tổ nghe thế, tức khắc xoay người lại quan sát thanh kiếm trên tay bà. Tuy vẻ ngoài của nó rất bình thường, chẳng hoa văn chẳng khảm nạm, không khác với loại chủy thủ mà các đệ tử thường dùng cho lắm. Bất đồng duy nhất chính là, trên thân đoản kiếm lóe lên ba đạo ánh sáng trắng, vàng, cam. Vừa nhìn vào, đã biết nó đặc biệt. Âm Tế Thiên ho nhẹ: “Đúng là Thần khí, tất cả những thứ ở đây đều là tuyệt phẩm.” Chỉ cần Đế Minh luyện ra, thì đều phải là Tuyệt Phẩm. Hai vị lão tổ giật mình, ngạc nhiên nhìn hắn: “Tuyệt phẩm? Sao Phách Nhi lại có nhiều đồ tuyệt phẩm như vậy?”