Phật Môn Ác Thê
Chương 322
Sau khoảng nửa canh giờ, rốt cuộc nam tử nằm trong quan tài bằng thủy *** đen cũng có động tĩnh. Đôi mắt khép kín hơi khẽ rung động, rồi vụt mở to ra, để lộ con ngươi tà ác lạnh lẽo. Nam tử từ từ ngồi dậy, bước ra khỏi chiếc quan tài đen, y vừa giơ tay lên, ngay lập tức có một thanh liêm đao với ánh sáng đỏ xuất hiện.
Hơn vạn ma binh và ma tướng trong Đại điện, đều kinh ngạc nhìn nam tử mặc chiến giáp đen, tản mát ra ánh sáng màu máu, toàn thân ngập tràn vẻ lãnh lệ tà khí, đang đứng ở trên đài cao kia. Bỗng, nam tử vung Ám Thần Liêm lên, tức khắc có một đợt ba đào cường hãng xuất phát từ tay y. Ầm một cái, toàn bộ đại điện rung lắc giữ dội. Ma binh và ma tướng đồng loạt quỳ xuống, cực kỳ vui sướng, và cũng kèm theo cả run rẩy sợ hãi, cúi đầu hô lớn:
“Cung nghênh Ám Thần Vương trở về.”
Đôi con ngươi mang màu máu của Đế Minh chậm rãi đảo quanh đám người đang quỳ ở phía dưới, kế đó kéo thiếu niên đang đứng gần quan tài kia, để hắn cùng đứng trên đài cao với mình. Tức khắc, chuỗi phật châu trên cổ Âm Tế Thiên biến thành hộ kiên, còn ở tay và chân thì biến thành hộ oản. Mõ vàng, pháp trượng vàng trong Nhẫn không gian cũng bay ra, hóa thành một bộ chiến giáp màu ánh kim. Âm Tế Thiên cúi đầu nhìn, không thấy phần yêu đái đâu cả, mới chợt nhớ ra cái bát vàng hắn đã đưa cho Bắc Đẩu, hình như còn chưa có lấy lại. Đế Minh đoán được suy nghĩ của hắn, liền lấy bát vàng từ trong Nhẫn không gian của Bắc Minh ra. Y biết thế, nên sớm đòi nó từ tay Bắc Đẩu rồi.
[Kiên: Giáp ở vai Oản: Giáp ở cổ tay cổ chân Yêu đái: Giáp ở eo]
Bát vàng biến thành yêu đái, vây quanh hông Âm Tế Thiên. Cuối cùng, hắn một thân ánh kim xuất hiện trước mắt mọi người. Hơn một vạn ma binh và ma tướng lại đồng loạt hô lên:
“Cung nghênh Ám Thần Vương Hậu trở về.”
Trải qua hơn vạn năm, cuối cùng Âm Tế Thiên cũng có thể nhìn lại cảnh tượng ma binh và ma tướng quỳ lạy Đế Minh. Hắn kích động đến nỗi xoay người câu lấy cổ Đế Minh, kiễng chân ấn môi tới hôn vài cái, rồi nở nụ cười xinh đẹp nói:
“Hoan nghênh trở lại, Vương của ta.”
Đế Minh nhìn thiếu niên, màu máu trong đôi con ngươi lại càng rõ ràng hơn. Y cúi đầu, mạnh mẽ cướp lấy đôi môi non mềm kia. Hôn đến khi cả hai thở hồng hộc mới chịu buông ra.
“Chúng ta đi lấy Thần khí của ngươi.”
Đế Minh vừa nói xong, liền kéo Âm Tế Thiên biến mất khỏi Đại điện, tíc tắc sau đó cả hai đã đứng trước bức tượng đá trong Vạn Yêu Sâm Lâm. Yêu thú thủ hộ xung quanh tượng đá vừa trông thấy Âm Tế Thiên và Đế Minh, đồng loạt quỳ gối xuống. Đồ vật bên trong tượng đá như cảm ứng được Âm Tế Thiên và Đế Minh đã đến, không ngừng phát ra tiếng ong ong, khiến cả pho tượng khổng lồ rung động không ngừng.
Đế Minh nhìn nó, đôi mắt vốn đã lạnh nay lại càng lạnh hơn. Đối với người của Thần giời thì bức tượng này đại biểu cho sự cao quý, thể hiện thân phận hoàng tộc. Nhưng với y mà nói, nó lại giống như một khối u, cứ đâm sâu bén rễ trong lòng y mãi. Đế Minh hừ lạnh một tiếng, buông thắt lưng Âm Tế Thiên ra, dùng linh lực làm thành một cái phòng hộ, bọc Âm Tế Thiên lại. Tiếp đó y bay thẳng lên trời, đá vào phần đỉnh của tượng đá.
Đám tu sĩ đang săn bắt Yêu thú ở gần đấy, lúc tượng đá rung chuyển, cũng chú ý tới động tĩnh ở bên này. Bọn họ vội dùng ngự khí bay lên trên không, từ xa đã nhìn thấy một nam tử mặc áo giáp đen, tay giơ cao một thanh liêm đao sặc mùi tà ác.
Chỉ có vậy thôi mà tất cả đều kinh hãi, không cần đoán cũng biết tên kia không phải dễ chọc, bởi thế chẳng ai dại mà mom mem đến gần. Đột nhiên, nam tử mặc áo giáp đen kia đáp xuống đất. Liền sau đó, một cỗ lực lượng cực lớn từ trong thanh liêm đao bắn ra bốn phía, tạo nên một trận gió lớn. Chúng tu sĩ đều vội vàng đưa tay lên che mắt.
“Ầm!” một tiếng, tượng đá tồn tại sừng sững ở Tu Chân giới hơn ngàn năm qua, dưới sự tác động cực lớn của thanh liêm đao, đã vỡ nát. Những mảnh nhỏ tựa như thủy *** mà bắn ra tứ tung. Nhóm Yêu thú chung quanh hoảng sợ tới mức vội vàng trốn phía sau đại thụ. Có vài con không kịp núp, bị đá vụn sắc nhọn xượt ngang, cắt thành vết thương. Còn những gốc cây nhỏ lân cận, cũng không thoát khỏi cảnh chia năm xẻ bảy. Tóm lại, bất kỳ thứ gì nằm xung quanh tượng đá, nếu không gãy đổ, thì là bị thương. Bốn phía loạn thành một mảng.
Phần nền đất dưới chân tượng đá bị đánh thành hố lớn. Ngay khi gió ngừng thổi, có một thiếu niên bay vụt từ trong đó ra. Nó vừa nhìn thấy Âm Tế Thiên, khóe môi tức khắc nở nụ cười xán lạn. Nó chợt rùng mình, biến thành một thanh liêm đao ánh kim, bay vút lên không trung, rồi hạ xuống trước mặt Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên nhìn thanh Thần khí của mình, mỉm cười.
Nó không tà ác như thanh liêm đao của Đế Minh, cũng không khí phách như thanh liêm đao của Đế Minh. Thế nhưng, trên thân nó có điêu khắc hình ảnh của hơn vạn con Thần Ma thú khác nhau, trông rất sống động. Âm Tế Thiên đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên đó, gọi:
“Thí Thần!”
“Oong!” Thí Thần đáp trả.
Âm Tế Thiên cười nói: “Rốt cục ngươi cũng quay trở về với ta.”
Trong trận chiến của vạn năm trước, Thí Thần rơi ở chiến trường, sau đó bị Quang Thần Vương mang về Thần giới. Thí Thần không ngừng phát ra tiếng oong oong. Âm Tế Thiên có chút nghi hoặc hỏi:
“Đúng rồi! Sao ngươi lại bị nhốt trong tượng đá?”
Thí Thần không ngừng oong oong nói, giải thích chuyện khi đó. Lúc nó bị mang về Thần giới, Quang Thần Vương liền giao nó cho Đế Duật bảo quản. Đế Duật phong ấn nó, rồi kèm theo những sính lễ mà y tặng cho Âm Tế Thiên, đặt hết vào bên trong tượng, chẳng ai được phép chạm tay vào. Sau đó, khoảng ngàn năm trước, Đế Duật và Đế Lân đề xuất yêu cầu hạ phàm lịch kiếp, mục đính chính là tìm được Âm Tế Thiên và Đế Minh.
[Đầu thai chuyển thế, rèn đúc thêm kinh nghiệm và bản lĩnh]
Quang Thần Vương thấy hai người họ mãi không quên được Âm Tế Thiên và Đế Minh, cho nên trong lúc tức giận đã đánh bức tượng đá rơi xuống Tu Chân giới. Âm Tế Thiên nhìn mặt đất, một đống hổ lốn nát bấy, không khỏi nhướn nhướn mày. Đã qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ Thần khí xuyên qua thời không, hắn cũng không nhớ rõ Đế Duật đã chuẩn bị những sính lễ gì.
Không đúng!
Cho tới bây giờ, hắn chưa hề nhìn qua sính lễ của Đế Duật, nếu chưa từng nhìn thì sao mà nhớ được có những thứ gì chứ. Đế Minh nghe Thí Thần nói trong tượng đá còn chứa cả sính lễ, hai mắt liền lóe lên huyết quang, y phất tay một cái, đem đám Thần khí đã trở thành phế phẩm, lại oanh tạc thêm lần nữa. Âm Tế Thiên yên lặng quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Đế Minh, khóe miệng cong lên:
[Quang mang màu máu]
“Lòng dạ hẹp hòi!”
Chuyện qua trôi qua không biết bao nhiêu năm rồi! Thế mà Đế Minh vẫn còn canh cánh mãi trong lòng. Cũng bởi thế, dẫn đến Bắc Minh phòng Hiên Viên Duật như phòng cướp, một chút cũng không cho hắn tiếp cận Hiên Viên Duật. Đế Minh không vui cắn lên môi thiếu niên.
“Đau!”
Âm Tế Thiên kêu khẽ, dùng mu bàn tay chà chà, sau đó nhìn lại phát hiện mu bàn tay toàn là máu. Hắn thở phì phì trừng Đế Minh. Đế Minh cúi đầu lần nữa liếm nhẹ lên môi Âm Tế Thiên, miệng vết thương nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh. Sau đó, y mang theo thiếu niên rời khỏi Vạn Yêu Sâm Lâm.
Bọn họ vừa rời đi không lâu, đám tu sĩ chỉ dám đứng nhìn từ xa kia liền vội vàng chạy tới gần tượng đá. Thấy trên đất toàn là mảnh nhỏ, mọi người đều trợn trắng mắt. Nhất là khi nhìn thấy những mảng vụng của Thần khí, tất cả không khỏi cảm thấy tức giận.
“Rốt cuộc tên đó là tà ma phương nào, sao dám phá nát hết đám Thần khí như thế này?”
“Ta thấy tên đó có vẻ rất là lợi hại, chứ nếu không sao lại đánh vỡ tượng đá thành mảnh nhỏ thế này?”
“Các ngươi nói xem, liệu tên tà ma kia có liên quan đến tiếng sấm quỷ dị vào một tháng trước không?”
Mọi người nghe vậy, đều rơi vào im lặng.
Sau khi Đế Minh và Âm Tế Thiên biến mất khỏi Vạn Yêu Sâm Lâm của Nam Bộ, hai người liền xuất hiện ở một nơi toàn là tuyết trắng. Âm Tế Thiên kinh ngạc, vừa nghe tiếng gió kêu vù vù vừa hỏi:
“Đây là đâu?”
Màu máu trong mắt Đế Minh bỗng sậm hơn, nhưng rất nhanh đã trở về ban đầu. Sau đó y thản nhiên trả lời:
“Bắc Bộ!”
“Sao chúng ta lại tới đây?”
Âm Tế Thiên cũng không trông mong sẽ nhận được câu trả lời từ Đế Minh, chẳng thể làm gì khác hơn là tự dựa vào chính mình. Hắn nhìn xung quanh, phát hiện bọn họ đang đứng trên một đỉnh núi. Ngó xuống phía dưới sẽ thấy ở lưng chừng có hơn mười tòa Đại điện màu trắng. Âm Tế Thiên sử dụng thị giác, đọc được trên tấm bảng treo trước cửa chính có ghi ba chữ ‘Thuần Trần phái’
Hắn giật mình. Hiện bọn họ đang đứng sau núi của Thuần Trần phái. Thế nhưng, sao Đế Minh lại dẫn hắn tới đây? Đế Minh ôm sát Âm Tế Thiên, lần thứ hai biến mất, sau đó vụt xuất hiện trong một sân viện. Hai người cực kỳ ăn ý, đồng loạt thu hồi chiến giáp đang mặc. Âm Tế Thiên vẫn là y bào, còn Đế Minh lại khoác thêm một chiếc áo choàng màu đen thêu chỉ vàng rất hoa lệ.
Đệ tử tuần tra bên trong vừa nhìn thấy hai tên không mặc y bào của Thuần Trần phái, liền cảnh giác hỏi:
“Các ngươi là ai? Sao lại ở trong hậu viện của các đệ tử?”
Đệ tử chịu tránh nhiệm tuần tra tiến lên vài bước nhìn kỹ, sau đó nhận ra Đế Minh, khuôn mặt cảnh giác tức khắc trở thành niềm nở:
“Thì ra là Minh sư thúc! Ngài lên núi lúc nào vậy?”
Tên kia vừa nói xong, mới phát hiện hai mắt Minh sư thúc không giống lắm, nhưng không giống chỗ nào thì gã chẳng nêu rõ ra được. Đế Minh phảng phất như không nghe thấy, nghiêng đầu hỏi Âm Tế Thiên:
“Bọn họ không ở bên trong sao?”
Ban đầu Âm Tế Thiên còn tự hỏi, Đế Minh đang nói đến ai. Tuy nhiên ngay sau đó, hắn liền hiểu được y định làm gì. Từ trước đến nay, Đế Minh tuyệt đối không để cho hắn chịu một chút sỉ nhục nào. Giờ đến Thuần Trần phái, nhất định là tìm Thanh Phong Thanh Bảo để tính sổ rồi.
Khóe miệng Âm Tế Thiên nhếch lên, nhanh chóng dùng thị giác nhìn một lượt các đệ tử có mặt trong phòng. Sau đó lắc đầu trả lời:
“Không có!”
Hắn lại nhìn quanh những nơi khác, cuối cùng trong một tòa Đại điện, phát hiện bóng dáng hai kẻ cần tìm:
“Bọn họ đang ở trong Đại điện phía tây bắc nghe Huyền Bạch trưởng lão giảng bài!”
Vừa nói xong, hai người liền biến mất. Bọn đệ tử tuần tra trợn mắt há hốc mồm nhìn khoảng không trước mắt, nếu không phải còn in dấu chân, bọn họ sẽ tưởng là mình đang ảo giác.
“Sao… sao lại không thấy đâu nữa? Đừng nói là gặp quỷ đó chứ!”
“Ngươi mới gặp quỷ ấy! Nếu ta đoán không sai, người đứng bên cạnh Minh sư thúc chính là Tịch Thiên tiểu sư phụ của Vạn Phật Tự. Hắn không chỉ là Ngự thú sư cấp mười, mà còn có thể dùng được thuấn di. Cho nên có biến mất ở một chỗ này, rồi xuất hiện ở một chỗ khác, cũng không có gì lạ cả. Lúc bọn họ biến mất chính là dùng thuật thuấn di đó!”
“Vậy sao? Thuấn di quả là lợi hại!”
“Đúng vậy! Thật khiến người ta hâm mộ. Nghe nói, tuy hắn bị hủy linh căn nhưng vẫn có thể tiếp tục tu luyện, xem ra Thiên Đạo cũng rất là chiếu cố hắn.
“Thôi! Đi đi! Chúng ta còn phải tuần tra nữa!”
Đế Minh dẫn theo Âm Tế Thiên xuất hiện tại cửa Đại điện ở phía tây bắc. Đệ tử đi qua cửa Đại điện trông thấy hai người hư không mà tới, không khỏi hoảng sợ. Nhưng ngay sau đó, đã có người nhận ra Đế Minh:
“Là Minh sư thúc!”
Có người hưng phấn kêu lên: “Thật là Minh sư thúc sao?”
Đám đệ tử có mặt ở đó đều sôi nổi vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi han Đế Minh đến Thuần Trần phái khi nào. Đế Minh nghe những tiếng ồn ào líu ríu kia, trên mặt có chút không vui, mày nhướn lên, nhanh chóng khua cho đám ruồi đang vo ve xung quanh văng ra, sau đó kéo tay Âm Tế Thiên tiến vào trong Đại điện.
Truyện khác cùng thể loại
340 chương
358 chương
16 chương
13 chương
10 chương
504 chương
51 chương