Bắc Minh không thèm để ý nói: “Chúng ta chỉ chơi đùa một chút, vui vẻ là chính thôi.” Quản sự Hoa gia cũng không tùy tiện nói thêm nữa. Bắc Minh dẫn Âm Tế Thiên đến một chỗ thanh tĩnh đứng chờ: “Sao hắn lại nói con diều của chúng ta nhỏ?”. “Không phải là nhỏ. Mà cái phù trên con diều của chúng ta không có cao cấp như con diều của những người khác. Quản sự Hoa gia sợ chúng ta thua, cho nên mới cố ý nói nó nhỏ để nhắc nhở.” “Thì ra là thế.” Âm Tế Thiên đánh giá quảng trường náo nhiệt, và tức khắc chú ý đến hai bóng người quen thuộc đang tiến vào. Mặt hắn nháy mắt đen thùi: “Sao bọn họ cũng tới?”. “Ai?” Đường nhìn của Bắc Minh chuyển từ con diều trên bầu trời sang người Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên mất hứng nói: “Hiên Viên Duật và Hạ Hầu Lân!”. Hắn không cho bọn họ tới, bọn họ lại càng muốn tới. Định chờ hắn động thủ thì bọn họ mới biết khó mà lui à? Bắc Minh nhìn theo ánh mắt của Âm Tế Thiên, thấy Hiên Viên Duật và Hạ Hầu Lân đã báo danh xong, nhưng không có tiến về phía này. Y quay đầu lại nói: “Chỉ cần bọn họ không quấy rầy đến chúng ta là được.” Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ, cũng chẳng quan tâm đến hai người kia để khỏi mất hứng. Trận đấu kế tiếp rất nhanh đã được tiến hành, Âm Tế Thiên và Bắc Minh đi vào giữa quảng trường, cùng người khác đồng thời phóng linh lực thả con diều bay lên trời. Đợi quản sự Hoa gia ra lệnh, mọi người nhanh tay điều khiển con diều tấn công. Còn tu sĩ đứng bên ngoài quảng trường thì lớn tiếng la hét. Âm Tế Thiên kích động kéo kéo ống tay áo của Bắc Minh, không ngừng kêu lên: “Đánh con diều bên trái, con diều bên trái kìa, con đó nhìn yếu đó.” Hắn định đích thân ra tay, nhưng hắn không biết chơi, cho nên đành đứng xem Bắc Minh điều khiển như thế nào, học hỏi rồi mới dám động thủ. Bắc Minh thấy hắn vui vẻ như thế, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên. Theo lời hắn, y tấn công vào con diều bên trái. Lúc này, hai con diều như đôi gà trống mà đá nhau, rất nhanh con bên trái đã bại trận, từ trên không trung rớt xuống dưới đất, biến thành một đống giấy vụn. Âm Tế Thiên nhìn Bắc Minh đánh rơi vài con diều, liền hiểu được cách điều khiển nó là như thế nào. Đầu tiên, phải nhìn xem phù trên đó có cao cấp hay không, rồi đến tu vi của chủ nhân nó có lợi hại hay không, cuối cùng là kỹ xảo của đối phương. Tựa như đánh nhau giữa người với người, nếu không biết tránh né, thì đành chịu thất bại. Trên bầu trời, có nhiều con diều đã bị đánh rơi, mới trôi qua nửa nén hương mà số lượng giảm chỉ còn phân nửa. Âm Tế Thiên ngó quanh, phát hiện Hiên Viên Duật cùng với Hạ Hầu Lân cũng chơi chung một con diều, và quan trọng là con diều của bọn họ vẫn còn sừng sững trên cao. “Chúng ta đánh rơi con diều của Hiên Viên Duật đi.” Khóe miệng Bắc Minh nhếch lên: “Tán thành.” Y liền điều khiển con diều của mình bay đến chỗ của Hiên Viên Duật. Hiên Viên Duật phát hiện con diều của Bắc Minh bay đến, mắt khẽ liếc sang chỗ y một cái. Hạ Hầu Lân có chút khẩn trương, nhắc nhở: “Con diều của Minh hiền đệ đang bay đến kìa.” Hiên Viên Duật tự tin nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ đánh cho bọn họ tan xác pháo!” Y điều khiển nó chuyển hướng, tựa như tên bắn mà lao về phía con diều của Bắc Minh. Hai con diều hung hăn hẳn lên, ngươi đánh ta lui, ta đánh ngươi đỡ, bốn người chơi đến quên trời quên đất. Đúng lúc đó, một con diều khác đột nhiên tới gần chỗ bọn họ, mạnh công kích, hòng tiêu diệt cả hai con diều của Bắc Minh và Hiên Viên Duật. Bốn người nhìn hai con diều đồng thời rớt xuống đất, không khỏi sửng sốt. Lại thấy trên con diều kia, hóa ra có dán phù cao cấp, mạnh hơn nhiều so với phù trung cấp của bọn họ. Âm Tế Thiên bất mãn: “Sao mới xíu mà đã bị đánh rơi rồi! Bất quá, con diều của bọn Hiên Viên Duật cũng bị thua, lòng ta đỡ mất hứng hơn đôi chút.” Bắc Minh buồn cười xoa xoa tóc hắn, nhìn con diều có dán phù cao cấp đang bay trên không trung kia: “Có những tu sĩ sử dụng con diều để kiếm linh thạch, chúng ta bị đánh rớt, cũng không có gì làm lạ.” Y liếc về phía Hiên Viên Duật, nói: “Trận sau tiếp tục.” “Được rồi, đành đợi vậy.” Trong lòng Âm Tế Thiên tràn ngập ý chí chiến đấu. Lúc bắt đầu trận tiếp theo, đầu tiên Âm Tế Thiên tìm vài con diều nhỏ yếu bên cạnh để luyện tập. Sau đó, hắn và Hiên Viên Duật cứ như đã bàn trước, mà đồng loạt tấn công con diều có dán phù cao cấp kia, hợp lực đánh rơi nó. Bắc Minh đứng bên cạnh, không ngừng nhắc nhở: “Trước tiên nên phòng thủ cho thật tốt, rồi hãy tính đến chuyện tấn công sau.” “Được rồi.” Âm Tế Thiên hung hăng mà công kích, tránh trái né phải, chờ đợi có khe hở, liền đánh vào đối phương. Đột nhiên, xuất hiện thêm một con diều có dán phù cao cấp khác, đem con diều của hắn và Hiên Viên Duật cùng đánh rớt xuống đất. “Ah!”Âm Tế Thiên sửng sốt, nhìn con diều của mình bị đánh rơi, không khỏi tức giận trừng hai con diều có dán phù cao cấp kia. Ngay sau đó, trên không trung đột nhiên vang lên hai tiếng “ầm ầm”, hai con nhiều nháy mắt nổ thành nhiều mảnh nhỏ. Mọi người kinh hãi. Những tu sĩ đang thả diều trong quảng trường đều nhốn nháo chạy trốn. Nhất thời, cả quản trường biến thành một mảnh hỗn loạn. Hộ vệ Hoa gia đứng ra quát lớn: “Là ai? Ai dám gây sự ở địa bàn của Hoa gia?” Âm Tế Thiên chớp chớp mắt, vô tội mà nhìn Bắc Minh: “Ta không có làm cái gì hết à. Chỉ trừng hai con diều kia một cái thôi à. Là chúng nó tự dưng phát nổ à!” Hắn đâu có ngờ trừng thôi mà nó cũng nổ cho được. Đừng nói là sau khi độ kiếp xong, hắn có được kỹ năng “Ánh mắt giết người” như trong truyền thuyết nha?