Âm Tế Thiên thì thầm: “Ta – Bắc Minh – con trai của Bắc Vũ Hoành – trực thuộc Bắc gia, nay xin thề với trời. Khoảng thời gian không có Âm Tế Thiên làm bạn, mỗi ngày bản thân đều sẽ niệm ‘Âm Tế Thiên’ ba trăm lần, viết ‘Âm Tế Thiên’ ba trăm lần. Tuyệt đối sẽ không nhờ người khác giúp, hoặc dùng phù chú, pháp khí, yêu thú, bảo vật … để hoàn thành thay.” Không chờ Âm Tế Thiên nói xong, Bắc Minh đã bật cười xen vào: “Chẳng phải nói ba nghìn lần ư? Sao giờ lại biến thành ba trăm rồi?” Với lại, y cảm thấy lời thề này của Âm Tế Thiên thật quá nghiêm túc, cặn kẽ đến từng chi tiết nhỏ. Nếu tuân theo nó, vậy y sẽ phải đích thân ra tay thôi. “Nếu ba nghìn lần, vậy suốt ngày ngươi chỉ châu đầu vào niệm và viết suốt luôn. Thế nhưng bản thân ngươi là thiếu gia của Bắc gia, trong phủ còn rất nhiều chuyện chờ ngươi giải quyết nữa.” Bắc Minh bất đắc dĩ nói: “Được rồi! Phu nhân là chu đáo nhất! Ngài cứ nói tiếp, tiểu nhân sẽ nghiêm túc nghe theo.” Âm Tế Thiên tiếp tục thì thầm: “Nếu Bắc Minh không làm được, thì Âm Tế Thiên sẽ không được chết tử tế, hồn phi phách tán, chẳng thể siêu sinh.” Bắc Minh giật mình, tức giận nói: “Sao ngươi lại tự nguyền rủa mình?” Âm Tế Thiên vô tội nói: “Ta đâu có tự nguyền rủa mình. Ngươi cứ hoàn thành theo đúng y như lời thề ấy, vậy ta sẽ chẳng hề hấn gì rồi?” “Nhưng lỡ đâu ta bận việc không thể hoàn thành được rồi sao?” “Ta tin chắc là nếu ngươi đã mở miệng thề thì thù cho trời có sập xuống ngươi cũng nhất quyết hoàn thành nó cho được.” “…” Đột nhiên, Bắc Minh lại tưởng tượng ra cái cảnh một bên vừa niệm ‘Âm Tế Thiên’ một bên vừa chiến đấu, rồi là một bên viết ‘Âm Tế Thiên’ một bên xử lý chuyện trong Bắc gia. Y đỡ trán: “Sao bỗng dưng ta cảm thấy mình bận rộn thế này” “Được rồi! Ngươi thề đi!” Lúc này, Bắc Minh mới tỉnh táo lại: “Tịch Thiên! Sao ngươi lại…” Y cảm thấy rất kỳ lạ, cớ gì hắn nhất quyết muốn y phát lời thề độc? Âm Tế Thiên phát hiện Bắc Minh đã bắt đầu nghi ngờ, bèn giả vờ đáng thương, thở dài nói: “Phải chăng phu quân có Hạ Hầu huynh rồi, cho nên không cần ta nữa. Dù chỉ là một lời thề, cũng không muốn thực hiện?” Bắc Minh định ngẩng đầu lên, nhưng bị Âm Tế Thiên ghì xuống. Y đành nói: “Sao lại lôi cả Hạ Hầu Lân vào đây?” Âm Tế Thiên hừ lạnh: “Chẳng phải ngươi muốn đích thân đưa Hạ Hầu Lân về Nhân giới ư? Bởi vậy ta rất ghen! Ta rất bất an.” Bắc Minh mỉm cười, thì ra phu nhân nhà mình đang ăn giấm. “Thôi được rồi!” Âm Tế Thiên nhanh chóng nói: “Vậy ngươi lặp lại lời ta. Một chữ cũng không được bỏ sót đấy!” “Rồi.” Bắc Minh đọc lại lời thề mà Âm Tế Thiên vừa nói: “Ta – Bắc Minh – con trai của Bắc Vũ Hoành – trực thuộc Bắc gia, nay xin thề với trời. Khoảng thời gian không có Âm Tế Thiên làm bạn, mỗi ngày bản thân đều sẽ niệm ‘Âm Tế Thiên’ ba trăm lần, viết ‘Âm Tế Thiên’ ba trăm lần. Tuyệt đối sẽ không nhờ người khác giúp, hoặc dùng phù chú, pháp khí, yêu thú, bảo vật … để hoàn thành thay. Nếu không làm được, Âm Tế Thiên sẽ chết không tử tế, hồn phi phách tán, chẳng thể siêu sinh.” Y cũng không biết mình nên giận Tịch Thiên vì đã bắt y thề độc như vậy, hay cảm thấy may mắn là sau khi mình chết, lời thề sẽ mất đi hiệu lực, như vậy Tịch Thiên cũng chẳng có vấn đề gì. Âm Tế Thiên thấy trên người Bắc Minh lóe lên dấu hiệu năm cánh sao của trận pháp, hai tay lại càng siết chặt hơn nữa. “Ngoan quá!” Sau đó hắn nghiêng người hôn Bắc Minh một cái: “Thưởng cho ngươi.” Bắc Minh nhướng mày: “Chỉ hôn má thôi ư?” “Ừ! Giờ ta hơi mệt, muốn đi ngủ. Chờ đến tối rồi sẽ thưởng cho ngươi sau.” Bắc Minh…: “…” Âm Tế Thiên siết chặt y: “Ta chỉ muốn ôm như thế này thôi.” “Như thế thì ta sẽ đè nặng ngươi. Ngươi không biết là ta rất nặng sao?” Âm Tế Thiên hừ lạnh: “Ngươi chỉ có chừng ấy. Đối với ta không khác nào cọng lông chim cả.” Bắc Minh: “…” “Đừng động đậy. Ngươi cứ ôm ta như vậy đi, đợi ta đến khi ta ngủ rồi hãy ôm ta lên giường.” Bắc Minh bất đắc dĩ: “Được rồi.” Chính vì thế, Bắc Minh không phát hiện ra được khóe mắt thiếu niên đã ửng đỏ, từng giọt từng giọt lệ lặng lẽ rơi xuống. Bắc Minh chẳng biết mình đã nằm trên người Âm Tế Thiên bao lâu, mãi đến tận khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều, y mới nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên, đặt lên giường. Y nghiêng người kéo Âm Tế Thiên vào trong lòng, nhẹ hít một hơi. Nếu y chết đi, Tịch Thiên sẽ ra sao đây? Vẫn để Tịch Thiên ở Bắc gia, hay là để hắn quay về Vạn Phật Tự? Thế nhưng, hắn mà quay về Vạn Phật Tự thì có thể thích ứng được sinh hoạt nơi đó ư? Tuy nhiên, không cho hắn quay về thì y lại lo lắng cuộc sống ở Bắc gia. Y nên tìm ai chăm sóc cho Tịch Thiên bây giờ? Nghĩ vậy, Bắc Minh chợt nhớ tới Hiên Viên Duật. Kỳ thực, Hiên Viên Duật là một lựa chọn không tồi. Thế nhưng, cứ nghĩ đến việc Tịch Thiên và Hiên Viên Duật ở cùng nhau, y lại cảm thấy khó chịu. Bắc Minh siết chặt nắm tay thêm một chút. Y tuyệt đối không giao Tịch Thiên cho Hiên Viên Duật đâu. Bắc Minh bỗng cảm thấy mình lo lắng quá dư thừa. Tịch Thiên có suy nghĩ của riêng mình, có chủ kiến của riêng mình, hắn sẽ không nghe theo bất cứ sắp đặt nào. Huống chi hắn có năng lực, những người khác đừng hòng mà động được tới hắn. Bất quá, y không ở cạnh Tịch Thiên, thực lo rằng sẽ không có ai chăm sóc cho hắn, cực lo lắng. Bắc Minh chẳng ngủ được, mở mắt trừng trừng nhìn sắc trời bên ngoài dần tối sầm lại. Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Bắc Minh nhỏ giọng hỏi: “Ai?” Bắc Thận đứng ngoài cửa, nhanh chóng thưa: “Thiếu gia! Hoành trưởng lão bảo Thiếu gia và Thiếu phu nhân đến trong viện của ngài ấy dùng bữa.” “Dùng bữa?” “Vâng ạ. Hoành trưởng lão sai người làm một bàn tiệc rượu.” Bắc Minh nghĩ chắc Bắc Vũ Hoành muốn tổ chức một bữa tiệc gia đình: “Ta biết rồi! Chốc nữa sẽ qua.” Âm Tế Thiên nằm trong ngực Bắc Minh, nghe thấy động tĩnh nên khẽ chuyển người, mở mắt hỏi: “Sao thế?” “Cha bảo chúng ta qua dùng bữa. Nếu ngươi mệt quá thì cứ ngủ tiếp đi.” Âm Tế Thiên ngáp một cái: “Cùng đi đi.” Hắn ngồi dậy, mặc cho Bắc Minh loay hoay mặc áo, chải tóc cho mình. Chỉnh tề xong xuôi, cả hai cùng rời Minh Thăng Viện, đến viện của Hoành trưởng lão. Trên chiếc bàn lớn đặt ngay giữa sảnh, chủ vị là Bắc Vũ Hoành, tay phải là Huyền Ngọc trưởng lão, tay trái là Bắc Vũ Phong, tiếp theo là Hiên Viên Duật và Hạ Hầu Lân. Bên cạnh Huyền Ngọc trưởng lão để trống, hình như là cố ý chừa cho Bắc Minh. Huyền Ngọc trưởng lão vừa thấy Bắc Minh đến, liền trở nên căng thẳng. Bắc Minh đảo mắt nhìn quanh, khi thấy Huyền Ngọc trưởng lão thì hơi khựng lại, sau đó kéo tay Âm Tế Thiên đến ngồi cạnh bà. Huyền Ngọc trưởng lão vừa mừng vừa lo. Còn Bắc Vũ Hoành lại cười cười gật đầu. Hiên Viên Duật thì sớm đã đoán được Bắc Minh sẽ ngồi cạnh Huyền Ngọc trưởng lão, cho nên không hề tỏ ra kinh ngạc. Thêm vào đó, từ đầu đến giờ y vẫn bận nhìn chằm chằm Âm Tế Thiên mãi thôi. Hạ Hầu Lân nhíu chặt mày, tỏ ra không mấy thích thú khi Âm Tế Thiên ngồi cạnh mình. Thế nhưng, nếu đổi vị trí với Hiên Viên Duật thì lại cách xa Bắc Minh quá, ấy là còn chưa nói đến hành động đó không hề lịch sự chút nào. Bắc Vũ Hoành quay đầu nói với Bắc Cẩn: “Dọn thức ăn lên đi.” “Dạ.” Bắc Vũ Phong cười nói: “Minh Nhi! Chuyến đi Minh Ngục lần này có thuận lợi không?” Khóe miệng Bắc Minh khẽ nhếch, không nhìn kỹ sẽ không biết là y đang cười. “Chuyến đi này, quả thật làm phiền Hạ Hầu huynh quá nhiều. Nếu không có bạn của huynh hỗ trợ, chỉ sợ hiện giờ bọn ta vẫn còn đang loay hoay ở Minh Ngục.” Bắc Vũ Hoành và Bắc Vũ Phong nghe vậy, liền quay sang cười với Hạ Hầu Lân, khách khí cảm tạ vài câu. Hạ Hầu Lân khoát tay: “Ta cũng không giúp được gì nhiều. Phần lớn, đều nhờ vào sự cố gắng của Minh hiền đệ và Duật hiền đệ thôi. Chỉ có một tháng, mà đã luyện ra được Thần khí cấp tuyệt phẩm.” “Cái gì?” Bắc Vũ Hoành, Bắc Vũ Phong, Huyền Ngọc trưởng lão cùng tất cả mọi người có mặt ở đại sảnh đều khiếp sợ nhìn Bắc Minh và Hiên Viên Duật. Bắc Vũ Phong hưng phấn hỏi: “Minh Nhi, Hạ Hầu công tử nói đúng chứ?” Bắc Minh nhăn mày: “Ta có thể luyện được Thần đan, hoàn toàn là nhờ quyển sách hướng dẫn có sẵn trong phòng Luyện đan. Không có nó ta chẳng thể nào thành công được.” “Tức là nếu không có quyển sách đó thì sẽ không luyện được.” “Ừ. Không khác lắm.” Bắc Vũ Phong nhìn về phía Hiên Viên Duật: “Vậy Duật Nhi?” Hiên Viên Duật thu hồi ánh mắt đang chăm chú nhìn Âm Tế Thiên kia: “Ta căn bản không có luyện Thần khí, mà sửa Thần khí, là một chiếc áo giáp và một thanh đao.” Mặc dù hai người không có luyện ra được tuyệt phẩm gì cả, thế nhưng Bắc Vũ Phong lại rất tò mò về thứ được gọi là Thần khí kia: “Vật cái Thần khí mà ngươi sửa ấy, nó có lợi hại không?” Hiên Viên Duật cười nói: “Là Thần khí mà Minh Vương đời trước dùng, người nghĩ xem nó có lợi hại không? Nói Thần khí kia có linh hồn của riêng mình, cũng không phải nói quá.” “…”