Bắc Minh mới kéo Âm Tế Thiên đi ra ngoài sân, liền đụng phải Hiên Viên Duật đang trở về Bắc gia tìm Âm Tế Thiên. Lúc Hiên Viên Duật nhìn thấy Âm Tế Thiên, đôi mắt sâu thăm thẳm kia như sáng lên, nhanh chân bước đến trước mặt Âm Tế Thiên để xác định hắn không có việc gì, rồi nhẹ thở một hơi nói: “Ta còn tưởng ngươi bị tên tiểu nhị đó bắt đi mất!” “Ách…” Sau khi Âm Tế Thiên vạch trần thân phận của Thôn Phách, hắn đã hoàn toàn đem Hiên Viên Duật ném ra sau đầu, nếu không phải y tới Bắc gia tìm người, chắc hắn cũng quên mất mình đã từng đến trà lâu uống trà với Hiên Viên Duật luôn. Hiên Viên Duật nhướng mày kiếm lên: “Ban nãy ngươi có bị…” Thời điểm y quay trở lại gian phòng kia đập vào mắt là những lổ hổng rất lớn trên vách tường. Y còn tưởng Tịch Thiên gặp chuyện bất trắc gì nữa chứ, cũng may là hiện trường không có thi thể của Tịch Thiên, cho nên y đoán rất có thể Tịch Thiên đã bị tên tiểu nhị đó bắt đi. Kế tiếp, y tìm xung quanh trà lâu một hồi nhưng vẫn không thấy tung tích gì, đành vội vã trở về Bắc Phủ. Vốn định thông tri cho Bắc Minh để Bắc Minh phái người đi tìm, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới Tịch Thiên đã trở lại Bắc phủ từ sớm! Trong lúc nhất thời Âm Tế Thiên cũng không biết trả lời Hiên Viên Duật như thế nào! Lúc hắn đang định tìm lí do để đánh lừa Hiên Viên Duật, Bắc Minh đột nhiên chen vào đứng giữa hai người bọn họ. “Hiên viên sư huynh, ngươi tới thật vừa lúc, như vậy ta cũng tiết kiệm được nhân lực, không cần phải phái người đi đưa thiệp mời cho ngươi.” Bắc Đẩu đang đứng phía sau lập tức bước lên, chìa tấm thiệp cưới màu đỏ chữ vàng cho Hiên Viên Duật. Bắc Minh tiếp tục nói: “Khi Đại hội đấu giá kết thúc chính là ngày cưới của ta và Tịch Thiên, hoan nghênh ngươi đến tham gia lễ thành hôn của bọn ta!” Nói xong, y kéo Âm Tế Thiên đi thẳng ra khỏi sân viện. Hiên Viên Duật nhìn chữ vàng óng ánh trên thiệp mời, khóe miệng bớt chợt lên, cười nói: “Thiệt tình, sợ ta cướp mất Tịch Thiên đến vậy sao!” Thuần Trần phái đã sớm nhận được thiệp mời của Bắc gia, sao lúc đó không nhân tiện gửi thiệp cho y luôn đi! Xem ra, Bắc Minh cố tính làm thế để có thể tự tay đưa thiệp mời cho y, hòng khiến y biết khó mà rút lui có trật tự! Hiên Viên Duật nhẹ ha một tiếng: “Ta mà dễ dàng bỏ qua như vậy thì không gọi là Hiên Viên Duật nữa rồi”. — Vừa bước ra Đại sảnh chính, Âm Tế Thiên lập tức giải thích với Bắc Minh: “Ta tình cờ gặp Hiên Viên Duật trong tiệm thuốc Bắc, sau đó nghe y nói có cách chữa khỏi cho ngươi nên ta mới theo y đến trà lâu!” Bắc Minh nghe tới đây lập tức dừng bước chân lại, ngước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tràn đầy lo lắng, không kìm lòng được mà ôm hắn vào trong ngực, khàn khàn nói: “Đồ ngốc!” Mặc dù hai chữ ‘đồ ngốc’ này nghe giống như là mắng người, nhưng từ giọng nói của y cũng có thể nhận ra một nỗi vui sướng khó kềm nén! Bắc Minh không có trách Tịch Thiên lén lút gặp mặt Hiên Viên Duật, y chỉ là đố kỵ, đố kỵ đến phát cuồng. Thế nhưng, y lại càng hận bản thân mình hơn, chẳng những không thể cùng Tịch Thiên đi dạo khắp nơi, lại còn khiến Tịch Thiên ngày ngày đều phải lo lắng cho thân thể của y. “Đúng vậy! Ta là đồ ngốc! Còn ngươi là đại đồ ngốc, bằng không sao có thể xứng với ta, có thể làm phu quân của ta!” Âm Tế Thiên cảm thấy mình rất ngốc, hắn và Hiên Viên Duật đi trà lâu chứ đâu có vào khách *** thuê phòng, hơn nữa bọn họ cũng không có làm gì khác người, việc gì phải vội vàng giải thích cơ chứ! Đôi môi mỏng của Bắc Minh tràn ra tiếng cười khẽ: “Rốt cuộc ngươi cũng chịu thừa nhận rồi à!” Âm Tế Thiên ngẩng đầu, tức giận lườm y một cái: “Thừa nhận cái gì? Thừa nhận mình là đồ ngốc?” “Ngươi rốt cục cũng chịu thừa nhận ta là phu quân của ngươi!” Âm Tế Thiên trừng y, phản bác: “Sao ta lại không thừa nhận, ngươi vốn đã là phu quân của ta mà, còn ta chính là nam nhân của ngươi! Hừ!” Bắc Minh mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang thở phì phò vì tức giận, không đùa hắn nữa: “Chúng ta ra Bắc phủ dạo chơi vài ngày đi!” Lại nói, Tịch Thiên được gả qua Bắc gia cũng đã hơn bốn tháng, nhưng bản thân mình lại chẳng dẫn hắn ra ngoài dạo chơi lần nào cả, bạn lữ như y quả thật thiếu trách nhiệm. Hiện giờ mọi người đều biết Tịch Thiên là Ngự thú sư cấp mười, đoán chừng không quá nửa ngày sẽ có rất đông tu sĩ kéo tới làm thân. Đến lúc đó, chắc chắn Tịch Thiên sẽ phải vướng vào không ít rắc rối. Xem ra cứ dẫn Tịch Thiên trốn đi chơi một chút, vừa được giải phóng *** thần, lại nhân tiện tránh mặt những người tới cửa cầu kiến. Âm Tế Thiên vừa nghe Bắc Minh nói muốn dẫn hắn đi ra ngoài đi chơi, ánh mắt sáng lên: “Đi đâu?” Bắc Minh ra vẻ thần bí: “Đi tới một nơi mà các trưởng lão Bắc gia không tìm thấy.” ——— Hai người trở lại Minh Thăng Viện, Bắc Minh bàn giao công tác chuẩn bị hôn sự cho Bắc Thận cùng hai bà vú, sau đó mới yên tâm mang theo Âm Tế Thiên, Bắc Đẩu cùng Tuyết Sư ra khỏi Bắc phủ. Bốn người đi thẳng một đường về phía nam, ước chừng khoảng một canh giờ sau bọn họ tới một chỗ có những dãy núi lớn trùng trùng điệp điệp, bốn phía non xanh nước biếc cảnh sắc mê người, quả thật là một nơi thích hợp để tu luyện. Bất quá, tuy nơi này khá đẹp nhưng linh khí xung quanh lại rất ít, thậm chí còn có chút vẩn đục! Âm Tế Thiên tò mò hỏi: “Đây là đâu? Tại sao linh khí nơi này lại ít đến như vậy?” Có lẽ không nên dùng từ ‘ít’ để hình dung, bởi vì họ càng đi sâu vào bên trong linh khí càng cạn kiệt hơn, hầu như không còn sót lại một chút gì. “Cách Đoạn sơn!” Bắc Đẩu trả lời thay cho Bắc Minh đang nhắm mắt dưỡng thần. Âm Tế Thiên nghi hoặc hỏi: “Cách Đoạn sơn?” Bắc Đẩu không nói tiếp, đẩy nhanh tốc độ của pháp khí vọt vào sâu bên trong núi, sau đó dừng lại trước một tòa phủ đệ nằm trên một mặt đất bằng. Lúc hai tên hộ vệ canh giữ trước cửa nhìn thấy Bắc Minh đến, lập tức giật mình kinh ngạc, sau đó một trong số hai người vội vàng chạy vào bên trong phủ báo tin cho Tổng quản. Tên hộ vệ còn lại nhanh chóng tiến lên, cung kính hành lễ: “Bái kiến Minh thiếu gia!” Âm Tế Thiên thấy tên hộ vệ mặc trang phục của Bắc gia, nên suy đoán đây có thể là một phân viện của Bắc gia! Bắc Minh vẫn như thường lệ, hỏi: “Mọi việc ở đây vẫn tốt chứ!” Tên hộ vệ đó tức khắc đem những chuyện xảy ra gần đây từng cái một bẩm báo lên: “Những năm gần đây người ra vào phàm giới ngày càng nhiều, bất quá đa số đều là các tu sĩ có tu vi tương đối thấp, cho nên cũng không có dám làm gì bậy bạ trong địa phương mà Bắc gia cai quản.” Lúc này, có hai lão giả vội vã chạy từ trong phủ ra, ngay khi nhìn thấy Bắc Minh, liền kích động tiến lên hành lễ: “Bắc Hoài, Bắc Tập bái kiến Minh thiếu gia!” Bắc Minh kéo Âm Tế Thiên đến bên cạnh: “Đây là phu nhân của ta!” Bắc Hoài và Bắc Tập sửng sốt, vội vàng hành lễ với Âm Tế Thiên: “Bắc Hoài, Bắc Tập bái kiến Thiếu phu nhân!” Sau đó, Bắc Tập lập tức tán dương: “Thiếu phu nhân lớn lên đúng là quốc sắc thiên hương, y hệt như tiên nữ hạ phàm, cùng Thiếu gia quả thật là một đôi trai tài gái sắc!” Tuy nhiên, làm ông ta cảm thấy nghi hoặc là sao Thiếu phu nhận lại mặc đồ nam? Âm Tế Thiên nghe mỗi từ mà ông ta ca ngợi mình thì khóe mắt giựt một cái, cuối cùng hỏi: “Ngươi là đang nói ai?” Bắc Tập sửng sốt: “Tất nhiên là nói Thiếu phu nhân!” Âm Tế Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta là nam!” Phắc! Hắn để tóc dài, liền xem hắn là đàn bà! “A!” Bắc Hoài cùng Bắc Tập đồng thời sửng sốt! Đôi mắt đen xinh đẹp của Bắc Minh hiện lên ý cười! Bắc Đẩu lập tức tiến lên nói mục đích của chuyến đi lần này cho bọn họ: “Hôm nay chúng ta đến đây là muốn xuống Nhân gian ở vài ngày, làm phiền hai vị Tổng quản chuẩn bị một chút!” “Vâng!” Hai vị tổng quản nhanh chóng lui xuống. Âm Tế Thiên tò mò hỏi: “Chúng ta sẽ tới Nhân gian sao?” Khó trách Bắc Minh hô rằng tới một nơi mà các trưởng lão Bắc gia không thể tìm được, nếu thế quả thật Nhân gian là một nơi khá lý tưởng. “Ừm!” Khuôn mặt *** xảo của Âm Tế Thiên ánh lên sự vui vẻ: “Sau khi đến Nhân gian, ta muốn đi gặp Hoàng đế!” Bắc Minh nghi hoặc: “Tại sao ngươi lại muốn nhìn thấy hắn ta?” “Ta chỉ muốn xem xem rốt cuộc Hoàng đế có bộ dạng ra sao, có phải Đế vương nào cũng có khí phách oai hùng như lời người đồn đãi hay không!” Bắc Minh nghe thấy hắn muốn đi nhìn khí phách oai hùng của nam nhân khác, sắc mặt liền tối sầm: “Không được đi!” Âm Tế Thiên nghe ra ngữ khí của Bắc Minh tựa hồ không hài lòng, tức khắc biết ngay Bắc Minh là đang ghen tị! Dù sao bình thường y vẫn cứ dặn đi dặn lại là không được lại gần Hiên Viên Duật, cứ luôn sợ mình sẽ cùng nam nhân khác bỏ trốn! Âm Tế Thiên an ủi: “Kỳ thật xem Hoàng đế chỉ là việc phụ!” Sắc mặt Bắc Minh lập tức dịu đi rất nhiều, bất quá câu phía sau càng khiến mặt y đen hơn! “Mục đích chủ yếu của ta là nhìn ngắm tam cung lục viện của Hoàng đế, coi trộm cung phi mỹ nữ của hoàng đế ah.” Âm Tế Thiên càng nói càng hưng phấn, không hề hay biết hắn đây là đang tìm chết: “Đúng rồi! Nghe nói Nhân gian còn có cả Tiểu quan quán, chúng ta phải tới đó kiến thức một chút! Sẵn tiện, lại tới Thanh lâu nghe hí khúc luôn!” Bắc Minh lập tức xoay người, lạnh lùng nói: “Bắc Đẩu, chúng ta hồi phủ!” “Vâng!” Âm Tế Thiên sửng sốt, nhận ra mình nói sai, vội vàng ôm eo Bắc Minh cười cầu tài: “Đừng đi mà! Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi! Nói đùa thôi!” Giỡn hoài! Khó khăn lắm mới được tới Nhân gian một chuyến, sao hắn lại chịu hồi phủ chứ! Bắc Minh tiếp tục đi về phía cửa! Âm Tế Thiên gấp gáp nói lời mật ngọt: “Ta thật sự chỉ nói đùa thôi! Từ sau khi gặp ngươi, chẳng còn ai có thể tiến vào trong mắt ta nữa. Từ đó ngươi cũng biết đối với ta ngươi là độc nhất vô nhị, những người khác căn bản chẳng hề thay thế được ngươi. Ngươi nói xem sao ta có thể nhìn ngắm bọn họ cơ chứ, đúng không?” Bắc Minh chợt dừng bước chân.