Bắc Dực Đồng đi đến trước mặt Hư Không, chắp tay cung kính thỉnh lễ:“Vãn bối Bắc Minh kiến quá Hư Không trưởng lão!” Âm Tế Thiên nhìn hai người bọn họ, mắt chợt lóe sáng, thản nhiên cười cười:“Trở lại!” Bắc Dực Đồng quay sang khuôn mặt tươi cười đầy diễm lệ của Âm Tế Thiên, đôi mắt cũng lan tỏa một làn vui vẻ, sau đó, đi đến cạnh Âm Tế Thiên đứng! Bởi vì Hư Không đang ở đây, y không thể tùy tiện làm ra hành động thân mật với Âm Tế Thiên! Hư Không chỉ vào Bắc Dực Đồng kinh nghi hỏi:“Tịch Thiên, nó thật là Bắc Minh? Ta nhớ rõ ràng Minh thiếu gia đã làm lễ thành niên rồi mà, sao bây giờ lại thành đứa trẻ?” Âm Tế Thiên giải thích:“Nói ra thì dài dòng lắm, mười năm trước y bị thương nặng vẫn nằm trên giường không dậy nổi, thẳng đến ngày cùng ta thành thân thân thể y mới có biến chuyển tốt hơn, bất quá, hay thường xuyên rút thành đứa trẻ tám, chín tuổi! Hơn nữa, chính y cũng không biết chuyện gì đang xảy ra!” “Việc như vậy cũng xảy ra được à!” Hư Không lại đánh giá Bắc Dực Đồng, nhìn đứa trẻ trước mắt, nhịn không được hỏi:“Y như vậy, có thể cùng ngươi sinh hoạt vợ chồng sao?” Đôi mắt Bắc Dực Đồng không thích mà trầm xuống! Âm Tế Thiên tức giận, trắng mắt liếc Hư Không! Đến cùng y có phải là hòa thượng đã xuất gia hay không vậy, nhắc tới chuyện sinh hoạt vợ chồng riêng tư tế nhị, vậy mà y cũng chẳng chút rụt rè! Âm Tế Thiên thấy lực chú ý của Hư Không vẫn đặt trên người Bắc Dực Đồng, mắt khẽ chuyển, hướng Bắc Dực Đồng hỏi:“Ngươi lại đi phòng đan dược luyện đan sao?” Bắc Dực Đồng chợt lóe nghi hoặc, đáp nhẹ một tiếng:“Ưm!” Trước đó, không phải Tịch Thiên đã biết nhóc đi đến phòng luyện đan sao? Sao bây giờ còn hỏi câu này? Hơn nữa, vì cớ gì hắn còn thêm vào chữ “lại”? Khóe miệng Âm Tế Thiên cong lên ý cười:“Lại luyện đan dược cho ta à?” Bắc Dực Đồng tổng cảm thấy giọng điệu của hắn có chút là lạ, bất quá vẫn đáp lời:“Đúng vậy!” Âm Tế Thiên vừa nghe, ý cười lại càng sâu thêm, hỏi:“Là để dưỡng thân thể ta, hay là vì tóc của ta mà điều chế?” Mắt Bắc Dực Đồng khẽ khựng lại, liếc sang Hư Không đang nhìn mình chằm chằm, tuy rằng không biết vì sao Âm Tế Thiên lại muốn hỏi việc này ngay trước mặt Hư Không, thế nhưng vẫn trả lời lại:“Là tóc!” Lập tức, Âm Tế Thiên kích động ôm Bắc Dực Đồng vào trong ngực, vừa tức lại vừa vội trách:“Ngu ngốc! Ta chỉ là mọc một mái tóc xanh dương, ngươi việc gì phải mỗi ngày chạy đi phòng luyện đan lao lực? Nếu lỡ như…… Lỡ như, ta đây……” Trong lúc nhất thời, Bắc Dực Đồng không biết Âm Tế Thiên đang làm cái gì, nhưng có thể nhìn ra được hắn đang cố ý diễn trò trước mặt Hư Không, đành phối hợp hắn nghiêm túc nói:“Ta sẽ không để ngươi phải thủ tiết!” “Ta sặc! Ngươi đừng có mà nói nhăng nói cuội!” Âm Tế Thiên hung hăng vỗ vào mông nhóc một chút: “Lần sau không được nói điềm gở như vậy!” “Ừm!” Hư Không nghe tới cả đầu đầy mồ hôi:“Khoan đã! Các ngươi vừa nói cái gì? Bắc Minh ngươi cớ gì phải vì tóc của Tịch Thiên mà luyện đan?” Âm Tế Thiên vừa nghe, lập tức len lén bóp nhẹ trên mông Bắc Dực Đồng một cái, ý bảo nhóc nhanh chóng đem mọi chuyện kể cho Hư Không nghe rõ ràng, hơn nữa, nói càng nghiêm trọng càng tốt! Bắc Dực Đồng hiểu ý, liền hướng Hư Không giải thích:“Thưa Hư Không trưởng lão, chuyện này phải nói đến hơn ba tháng trước, Tịch Thiên từng uống phải Thôi Phát Trà do bà vú sai lầm chuẩn bị. Đương nhiên, trà này đối với tu sĩ của Tu Chân giới thì chẳng khác gì trà uống bình thường! Nhưng mà, người bình thường lại phải tiêu tốn đến bảy tám năm tuổi thọ mới có thể đổi được một mái tóc dài ngang lưng.” Tất nhiên Hư Không biết chuyện Thôi Phát Trà, thắc mắc hỏi:“Hơn hai mươi ngày trước khi ta gặp Tịch Thiên, chẳng phải hắn vừa nhú chân tóc sao?” Bắc Dực Đồng tiếp tục nói:“Lúc ấy, mái tóc kia của Tịch Thiên chỉ giữ được có một ngày, ngay tại sáng sớm hôm sau, chúng nó toàn bộ đều rụng hết! Đây là sự tình mà vãn bối chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe qua, cuối cùng tra mãi cũng không tìm ra được nguyên do.” “Sau đó, cách đây không lâu, mái tóc của hắn lại thình lình dài ra không báo trước, hơn nữa còn tỏa ánh sáng xanh dương quỷ dị, làm vãn bối sợ hãi không thôi, chỉ lo là dược hiệu của Thôi Phát Trà chưa tan hết, nảy sinh biến hóa, mới khiến tóc hắn đột ngột mọc ra, lại có thể trong Thôi Phát Trà có chứa độc tố nên chúng nó mới xanh như vầy. Càng khiến vãn bối lo lắng hơn nữa là, mái tóc mới này lại lấy đi của hắn bảy, tám năm thọ mệnh, bởi vậy vãn bối đành phải ngày ngày đêm đêm luyện chế đan dược cho Tịch Thiên, hòng điều trị thân thể hắn, trừ bỏ độc tố trên người hắn!” Hư Không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đong đầy lo lắng, cất tiếng cười:“Nguyên lai là như vậy!” Y vui vẻ vỗ vỗ vai Bắc Dực Đồng:“Ngươi cũng đừng bận tâm làm gì! Tóc của hắn vốn mọc rất nhanh, hơn nữa, nguyên bản màu tóc đã là xanh……” Hư Không đột nhiên khựng lại! Xong! Nói lỡ miệng! Hư Không đang muốn sửa đúng câu phía trước mà mình nói, liền trông thấy Âm Tế Thiên đầy mặt tủm tỉm nhìn mình. Y lập tức nhận ra được tình hình, thì ra mình bị lừa vào tròng! Hư Không tức giận từ trên giường đứng vụt lên: “Tịch Thiên ngươi tốt lắm, cư nhiên dám lừa vi sư! Vi sư xem ra ngươi càng không để vi sư vào mắt! Cũng càng không biết tôn sư trọng đạo là gì, hơn nữa, thế nhưng còn cùng người khác liên thủ để khi sư diệt tổ!” Bắc Dực Đồng:“……” Lời này nói cũng quá nghiêm trọng nhỉ? Còn có, nhóc không phải người khác, mà là phu quân của Tịch Thiên! Âm Tế Thiên không nghĩ tới Hư Không sẽ tức giận đến như vậy, thực bất đắc dĩ hô:“Sư phụ!” Trước đó, hắn nghe Hư Không nói câu ‘Tựa như tóc của ngươi, thời điểm nên mọc dài nó sẽ tự động mọc dài’ xong liền nghĩ, rất có khả năng Hư Không biết rõ ràng mọi chuyện, bởi vậy mới lôi kéo Bắc Dực Đồng cùng hắn lừa Hư Không vào tròng, hơn nữa do Bắc Dực Đồng nói ra thì càng dễ dàng khiến Hư Không mất đi cảnh giác! Hắn làm như vậy cũng chỉ muốn Bắc Minh đỡ vì tóc của hắn mà hao tâm tổn sức, nhưng không dự đoán được, Hư Không thật sự biết chuyện này! Hư Không quả thực bị chọc tức! “Đừng gọi ta là sư phụ! Ngươi…… Ngươi…… Ngươi……” Hư Không chỉ vào Âm Tế Thiên đang được Bắc Dực Đồng che chở, ngươi cả nửa ngày nhưng vẫn xót lòng không dám đánh dám mắng hắn, đành chuyển đối tượng:“Đây là đồ đệ ngoan mà Tịch Thiện thay lão tử chỉ bảo đi ra sao, khi trở về lão tử nhất định bắt nó chép kinh thư một nghìn lần, còn phải đem nó ném vào Thạch Bích sám hối, sau đó mười năm không cho nó ra khỏi Vạn Phật Tự!” Bắc Dực Đồng:“……” Cớ gì tội lội đều bị đổ hết lên người Tịch Thiện rồi? Lúc này, Tịch Thiện đang ở một góc nào đó của Bắc hoàng thành, chẳng hiểu lý do vì sao mà rùng mình! “Các ngươi thật sự rất đáng giận! Lão tử không để ý tới các ngươi nữa!” Hư Không thở phì phì xoay người, phất tay áo đi ra phía cửa! Lúc bước tới cửa phòng, tựa hồ nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng bước, móc trong Túi không gian ra một viên Dịch dung đan. Chỉ chốc lát sau, đỉnh đầu Hư Không ù ù mọc ra tóc, khuôn mặt càng lúc càng thanh tú, cứ y như một tiểu cô nương! Y nhanh tay thay đổi tăng bào trên người, sau đó nghênh ngang bước ra ngoài, tìm người trong Bắc phủ đánh quen cái mặt đã! “……” Trong lòng Âm Tế Thiên âm thầm vì Bắc gia cầu nguyện, hi vọng sẽ không vì Hư Không quấy rối mà càng trở nên hỗn loạn! Hư Không vừa đi, Bắc Dực Đồng lập tức đưa tay xoay mặt Âm Tế Thiên hướng về phía mình:“Hư Không nói thật sao?” Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn nhóc:“Ngươi muốn nói vụ mái tóc?” Bắc Dực Đồng gật gật đầu. Âm Tế Thiên chau mày:“Lúc ngươi chưa trở về, sư phụ có đề cập đôi ba câu đến mái tóc của ta, ta đoán rất có khả năng sư phụ biết rõ ràng về chuyện này, cho nên mới kéo ngươi cùng ta lừa ngài! Về phần có phải thật hay không, thì không thể nào biết được! Bởi vì ta hoàn toàn không nhớ được chuyện trước khi xuất gia!” Trong trí nhớ của Tịch Thiên, căn bản không có sự tình trước năm năm tuổi! Bất quá, ngày xuyên đến Tu Chân giới, hắn có nằm mơ thấy cảnh Tịch Thiên được Hư Không đem về Vạn Phật Tự, lúc ấy mái tóc của Tiểu Tịch Thiên là màu đen! Âm Tế Thiên tiếp tục nói:“Nếu do Hư Không không cẩn thận nói hớ, thì rất có khả năng là sự thật! Bằng không, sao ngài ấy chẳng thèm ngạc nhiên khi người vốn nên có một đầu tóc xanh dương, hiện tại lại một màu đen tuyền thế này!” Bắc Dực Đồng đồng ý với suy đoán của hắn, sau đó chợt nghĩ tới cái gì, đưa tay vén tóc của Âm Tế Thiên lên xem thử. Quả nhiên! Đoạn tóc bị cắt sáng nay, giờ đã dài trở lại! Đáy mắt nhóc ùa lên kinh ngạc:“Xem ra, Hư Không trưởng lão nói là thật!” Âm Tế Thiên bĩu môi, cười cười:“Nếu đã vậy, ngươi cũng không nên lo lắng nữa! Về sau, không cần vì tóc của ta mà luyện đan!” Bắc Dực Đồng không tiếng động nhìn hắn, mâu quang càng ngày càng nóng cháy. Nụ cười của Âm Tế Thiên cứng ngắc, sao mà hắn không hiểu ánh mắt của Bắc Dực Đồng có ý gì cơ chứ, vội vàng nhắc nhở:“Bắc Minh, thân thể ngươi không thích hợp biến hóa thường xuyên!” Lúc này, trong mắt Bắc Dực Đồng tất cả đều là đôi môi anh đào của Âm Tế Thiên đang không ngừng khép mở, làm sao còn nghe vào lời nhắc nhở của hắn nữa, huống chi Hư Không đã đi rồi, nhóc càng không cần cố kỵ! Nhóc nghiêng người, vội vã hôn lên đôi môi Âm Tế Thiên, tư vị tuyệt vời đến nhóc không bao giờ cảm thấy đủ, đặc biệt là với thân thể nhỏ bé này, càng vì không ôm đủ Âm Tế Thiên mà càng trở nên không được thõa mãn. Dần dần, thân thể biến hóa thấy rõ, một lát sau, đã có thể đem cả người Âm Tế Thiên đè lên trên giường. “Bắc Minh!” Âm Tế Thiên vừa tức lại vừa vội, trừng Bắc Minh đang vội vàng biến thành người lớn kia! Bắc Minh liếm liếm đôi môi đang thở phì phì của hắn, khàn giọng nói:“Ta đây là đang chứng minh năng lực của ta cho Hư Không trưởng lão thấy!” Sắc mặt Âm Tế Thiên khẽ biến, trong mắt chợt lóe nghi hoặc:“Năng lực gì?” “Năng lực trên giường!” Bắc Minh nhanh chóng bịt lấy môi hắn. “……”