Phật Môn Ác Thê
Chương 137
Âm Tế Thiên từ sau lưng thôn trưởng ló đầu ra xem thì thấy, dưới lớp mặt nạ, tu sĩ Luyện Hư kỳ kia đang bắn tới hắn một ánh mắt cực kỳ nham hiểm. Bất quá rất nhanh gã liền dời đi đường nhìn, dù chỉ trong nháy mắt tuy nhiên Âm Tế Thiên hiểu được, tu sĩ Luyện Hư kỳ kia đến đây là vì hắn.
Thôn trưởng phất tay áo về phía tu sĩ Luyện Hư kỳ kia, một đám băng châm rậm rạp theo đó bay ra, dưới ánh nắng mặt trời nhưng chúng nó lại lóe lên những tia sáng vô cùng lạnh lẽo. Tu sĩ kia nhíu mày lại, lưu loát khua kiếm chém rớt những băng châm. Thôn trưởng nhân cơ hội đó xoay người vươn tay đẩy Âm Tế Thiên. Nhất thời cả người Âm Tế Thiên bay vút lên, nháy mắt đã cách đó hơn trăm trượng. Cùng lúc ấy, hắn còn nghe thấy mật ngữ của thôn trưởng: Những kẻ này chắc chắn là tới giết người trong Đậu Hoa thôn. Ngươi mau chóng chạy trở về Bắc gia, đừng nên dừng lại trong rừng.
Khi Âm Tế Thiên đáp xuống bìa cánh rừng thì nhìn thấy thôn trưởng đang bị uy áp của tu sĩ Luyện Hư kỳ ép tới quỳ rạp xuống. Và ngay sau đó, cả người lẫn pháp khí cũng từ trên trời rớt xuống. Âm Tế Thiên chân mới chạm đất còn chưa kịp bước được một bước liền bị năm tên tu sĩ Luyện Hư kỳ đeo mặt nạ chặn lại. Tên đầu lĩnh lạnh lùng mỉm cười: “May là trưởng lão có dặn dò chúng ta nhìn chừng tên hòa thượng thối này!”
Âm Tế Thiên nhăn mày, từ trong lời nói có thể nghe ra được những người này biết hắn, nếu không sao lại chỉ một người đầu đầy tóc mà gọi là hòa thượng? Tuy nhiên, bọn họ là ai? Vì sao muốn giết mình? Hơn nữa còn phái đến năm tên tu sĩ Luyện Hư kỳ đuổi giết! Cái này có phải là đại tài tiểu dụng
() hay không?!
(Là cái lớn mà dùng cho việc nhỏ)
Nếu bọn họ thật sự biết hắn, thì hẳn phải hiểu rõ hắn là một tên phế vật không có linh căn, chỉ cần một tên Luyện Hư kỳ là đã có thể giết mình rồi, thế nhưng… ánh mắt Âm Tế Thiên dao động. Đừng nói là bọn họ biết mình có một con yêu thú cấp tám nên mới phái tận năm tên đến đây? Nghĩ vậy, Âm Tế Thiên lập tức sử dụng thấu thị, xuyên qua những chiếc mặt nạ, nhìn thấy năm gương mặt xa lạ phía sau. Không biết! Hắn chắc chắn chưa từng gặp mấy người này, ngay cả Tịch Thiên cũng chưa từng!
Mấy tên tu sĩ không nhiều lời vô nghĩa, thẳng tay vung một kiếm chém về phía Âm Tế Thiên, lập tức kiếm khí tựa như một lưỡi dao sắc bén bay thẳng đến chỗ Âm Tế Thiên. Tốc độ của kiếm khí tựa cơn gió, cực nhanh, nếu không phải là tu sĩ trên Hóa Thần kỳ, căn bản khó có thể né được một kiếm này, cho nên tên xú hòa thượng kia chết chắc rồi!
Ngay khi bọn họ nở nụ cười châm chọc vì nghĩ rằng có thể dễ dàng giải quyết được tên hòa thượng thối kia thì đột nhiên nơi Âm Tế Thiên vừa đứng lại bỗng dưng trống rỗng, kiếm khí bay xuyên đến chỗ gốc đại thụ đối diện. Rầm một cái, gốc đại thụ dài hai thước ngã xuống đất. Năm tên tu sĩ sững sờ tại chỗ.
“Người đâu rồi?”
“Chẳng nhẽ hòa thượng thối vừa rồi chỉ là Thế thân phù huyễn hóa thành?”
“Không thể nào! Nếu như là Thế thân phù thì lúc kiếm khí đánh tới nó sẽ bị chia thành hai nửa chứ!”
Đúng lúc này đột nhiên vang lên xoẹt một cái, là tiếng kiếm được rút khỏi vỏ. Năm tên tu sĩ cả kinh, hốt hoảng nhìn sang chỗ phát ra tiếng động. Chỉ thấy bên hông của tên tu sĩ đứng ở rìa trái đang lủng lẳng vỏ kiếm, phần ruột đã không cánh mà bay. Năm tên tu sĩ khẩn trương nhìn xung quanh, trong lòng thầm nghĩ chẳng nhẽ trên người đối phương có pháp bảo ẩn thân?
Bọn họ mau lẹ dựa lưng vào nhau, rồi đồng loạt tung ra vô số pháp thuật. Nếu không phải dùng lửa thiêu trụi mọi thứ, thì dùng đất đá hóa thành những mũi tên sắt bén bắn đi khắp nơi, hoặc là biến bùn nhão trên đất thành những chiếc đinh dài nhọn, thậm chí còn phóng uy áp mạnh mẽ bao phủ lấy bốn phía, mục đích của những việc này hòng để tìm được nơi ẩn núp của đối phương mà thôi.
Đáng tiếc, trừ các gốc đại thụ xung quanh bị tổn hại, thì chẳng thấy người mà bọn họ dùng linh lực đả thương đâu. Năm tên kinh ngạc tu sĩ nhìn nhau!
“Có phải hắn đã chạy rồi không?”
“Hừ! Nếu hắn bỏ chạy thì chúng ta ăn nói thế nào với trưởng lão đây. Lại thêm, nếu việc này bị truyền ra ngoài, chúng ta còn mặt mũi nào nữa chứ. Năm tên tu sĩ Luyện Hư kỳ thế mà không giết chết được một phế vật!”
Tên đầu lĩnh lập tức hạ lệnh: “Chúng ta chia nhau ra đi tìm! Tìm thấy thì lập tức giết chết, nếu không giết được thì báo tin cho mọi người cùng tới hợp sức!”
“Vâng!” Bốn tên tu sĩ còn lại mau chóng khống chế pháp khí, chia làm bốn ngã đuổi theo. Còn tên đầu lĩnh đứng tại chỗ, dùng thần thức dò tìm, xác định Âm Tế Thiên không trốn ở phụ cận, mới lấy pháp khí ra. Tuy nhiên gã vừa mới đứng lên pháp khí, lại bỗn nghe xoẹt một tiếng, ngay sau đó ngực bỗng đau đớn lan tràn. Gã cứng ngắc cúi đầu, liền thấy một mũi kiếm đâm xuyên qua trái tim mình, làm gã không khỏi trừng lớn mắt. Sau đó gã ngẩng đầu lên, thì tên hòa thượng thối mà bọn gã đang tìm đang ung dung đứng trước mặt.
“Ngươi…”
Tên đầu lĩnh khó tin nhìn Âm Tế Thiên đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt mình, kế tiếp thấp giọng cười điên cuồng: “Ngươi cho rằng chỉ cần một kiếm đâm xuyên tim sẽ giết được ta à?”
Âm Tế Thiên nhíu mày. Đương nhiên hắn không ngu ngốc đến nỗi nghĩ như vậy, chỉ một kiếm đâm xuyên tim lại có thể đoạt mạng một tu sĩ Luyện Hư kỳ thì người ta tấn chức cảnh giới để làm gì? Hiện tại hắn quay trở về đây chính là muốn lợi dụng tên tu sĩ này để thử nghiệm năng lực của mình.
Tên đầu lĩnh phóng ra một lượng lớn uy áp đánh về phía Âm Tế Thiên, đồng thời bẻ gãy cán kiếm trước ngực, rút mũi kiếm ở sau lưng ra. Lập tức, Âm Tế Thiên cảm giác được có cái gì, giống như Thái Sơn đang đè nặng làm hắn thấy cả người không thoải mái. Trừ này đó thì chẳng khó chịu hay đau đớn, lại càng không vì uy áp của đối phương mà sợ hãi. Chắc có lẽ do hắn đã Độ Kiếp rồi, cho nên không giống với hồi Thanh Phong dùng uy áp, ép hắn tới nỗi choáng váng, hai chân nhũn ra, hoặc là không thở nổi, toàn thân đau nhức.
Khóe miệng Âm Tế Thiên cong lên nụ cười tà ác, như thế xem ra uy áp của một tu sĩ Luyện Hư kỳ đối với hắn chẳng hề đáng sợ. Tên đầu lĩnh thấy Âm Tế Thiên không phản ứng chút nào, vẫn đứng vững tại chỗ, không khỏi âm thầm cả kinh. Thêm vào đó khi nhìn thấy hắn mỉm cười tựa ác ma, gã lại càng hết hồn hơn, lập tức trong lòng cảm thấy không ổn. Gã không dám nghĩ ngợi nữa, nhanh tay vung kiếm chém tới Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên dựa vào tốc độ còn nhanh hơn tên đầu lĩnh kia, thuần thục tránh thoát công kích của gã.
“Ngươi không phải là Tịch Thiên!”
Tên đầu lĩnh khẳng định nói. Cứ cho là Tịch Thiên không bị người hủy linh căn thì cũng không có khả năng tránh được công kích của gã, càng không thể chống được lượng uy áp ban nãy! Âm Tế Thiên không trả lời gã mà vụt một cái xuất hiện ngay bên cạnh, dùng ngón trỏ chỉ vào đan điền của gã: “Ngươi nói xem, nếu ta dùng linh lực đánh nát đan điền của ngươi thì ngươi có trở thành phế vật giống như ta không?”
Nói xong hắn mỉm cười sáng lạn, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp!
“Thật cuồng vọng!” Tên đầu lĩnh tức giận quát, tức tốc đánh ra một ngọn lửa đỏ rực, nhưng Âm Tế Thiên lại vụt một cái bay ra cách đó hơn mười trượng, ngọn lửa không hề đốt được hắn. Kế tiếp, tên đầu lĩnh thả ra một con chim lửa cực lớn, đâm về phía Âm Tế Thiên. Ngay lúc chim lửa sắp tới gần, thân hình Âm Tế Thiên bỗng biến mất, chim lửa theo đà dụng rầm vào thân cây đằng sau, khiến nó như được rưới đầu, bùng một cái hừng hực bốc cháy.
Tên tu sĩ cảnh giác nhìn bốn phía, gã cảm thấy mình như đang đánh với gối bông, đánh làm sao cũng không thể tổn thương đối phương, còn đối phương cứ y hệt một con khỉ nhảy nhót khắp nơi khiến gã không biết phải ứng phó như thế nào. Gã biết một mình mình không thể đối phó được Âm Tế Thiên, liền thả ra thần thức, hòng báo cho các đồng bọn. Nhưng không ngờ vừa mới thả thần thức ra, đã bị một lực lượng kỳ quái ngăn lại. Tên đầu lĩnh kinh hãi, thấy Âm Tế Thiên lần thứ hai xuất quỷ nhập thần xuất hiện trước mặt gã, chỉ vào cái trán gã cười tà: “Ngươi đã không thích ta đánh nát đan điền của ngươi, vậy ta đành tiến vào Thức Hải của ngươi vậy.”
Tên tu sĩ nghe thấy hắn muốn tiến vào Thức Hải của mình, trong lòng không khỏi run rẩy. Gã âm thầm dùng toàn lực, thi triển các loại phép thuật đánh về phía Âm Tế Thiên, ngay cả phù chú cao cấp cũng dùng hết. Thừa dịp Âm Tế Thiên lo đối phó, gã vội vàng điều khiển pháp khí bay ra khỏi khu rừng. Âm Tế Thiên thảnh thơi né tránh công kích của tên đầu lĩnh, sau đó hắn dùng thị giác nhìn bóng lưng gã đang nhân cơ hội chạy trốn, vụt một cái Âm Tế Thiên liền hư không biến mất. Nháy mắt, hắn lại xuất hiện trước mặt tên đầu lĩnh, đưa chân đá gã một cái. Lúc này, tên đầu lĩnh kêu thảm thiết đầy đau đớn, cả người bay xa hơn trăm trượng đập ‘bịch’ một cái vào một gốc cây cổ thụ.
Thân cây liền bị lõm một lỗ lớn, cả người tên đầu lĩnh dính trên đó, kế tiếp liền phốc một tiếng, miệng gã ói ra một búng máu tươi. Gã suy yếu nâng mí mắt lên hung tợn trừng Âm Tế Thiên, gã đã dùng hết sức lực ngăn cú đá của đối phương lại nhưng không thể, bởi vì lực lượng kia thực sự quá mạnh, khiến gã vô cùng kinh khiếp hơn nữa nó rất không bình thường, không bình thường tới nỗi gã phải sợ hãi.
Truyện khác cùng thể loại
338 chương
58 chương
10 chương
46 chương
6 chương