Phật Môn Ác Thê
Chương 133
Tịch Thiện cười cười, rồi bỗng đột nhiên khựng lại, sau đó nghiêm túc nhìn Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên thấy sắc mặt Tịch Thiện không đúng lắm, bèn nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì xảy ra à?”
Tịch Thiện đảo mắt nhìn quanh, rồi quay sang nói với Bắc Vũ Hoành rằng gã muốn cùng Âm Tế Thiên ôn chuyện riêng tư, kế tiếp liền kéo hắn đến một nơi yên tĩnh. Tịch Thiện dùng linh lực làm một cái lá chắn che đi tiếng nói của hai người, cuối cùng mới thở dài nói rằng: “Vài ngày trước, chắc ngươi có nghe qua chuyện yêu thú cấp mười sinh sản chứ?”
Âm Tế Thiên nhướng mày: “Có nghe nói!”
Hắn đâu chỉ nghe nói mà còn biết rõ tin đó do Bắc Minh và Hiên Viên Duật cố tình thả ra. Hơn nữa, mục đích của việc này chẳng qua là muốn hấp dẫn lực chú ý của đám tu sĩ, để hai người bọn họ có thể thuận lợi đi vào trong tượng đá.
“Thế ngươi có biết tin này là giả hay không?”
Âm Tế Thiên không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu. Tịch Thiện lại thở dài: “Kỳ thực tin tức là thật hay giả cũng không quan trọng, hơn nữa người tung ra tin tức giả cũng không có ý muốn làm náo loạn. Nếu thật muốn trách thì chỉ có thể trách trong lòng mọi người ai cũng có chữ tham. Nếu không thì trong nửa tháng ngắn ngủi cũng không chết nhiều tu sĩ như vậy!”
Âm Tế Thiên sửng sốt: “Sư huynh, ngươi vừa mới nói… nửa tháng ngắn ngủi?”
Sau khi hắn và bọn Bắc Minh đi vào thông đạo, nhiều nhất cũng chỉ tốn hai ngày để tới cửa lớn của tượng đá, kế đó đi loạn ở trong ấy khoảng hai ba canh giờ, vì sao bên ngoài lại tận nửa tháng?”
“Đúng vậy!”
Tịch Thiện cũng không chú ý tới vẻ kinh ngạc của Âm Tế Thiên, gã nhăn chặt mày tiếp tục nói: “Trong đám tu sĩ chết đi, đa số đều là người Lăng gia. Do đó, Thú Triều đối với người Lăng gia mà nói, vừa tổn hại người vừa không thu được gì, bất quá chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây”.
“Sau Thú Triều, người Lăng gia rỉ tai nhau chuyện Bắc gia nhân dịp Thú Triều, sát hại đệ tử của bọn họ, hiện giờ hai gia tộc đang trong cục diện không đội trời chung”.
Tuy Âm Tế Thiên rất kinh ngạc vì chuyện này nhưng cũng nhanh chóng bắt được trọng tâm: “Sư huynh nói với ta chuyện này là lo cho ta ở lại Bắc gia sẽ tùy thời gặp nguy hiểm?”
“Đúng thế!”
Tịch Thiện đáp, sau đó lại cẩn thận nhìn bốn phía, chắc chắn rằng không có người nhìn thấy bọn họ mới lấy từ trong không gian ra một đống pháp khí, pháp bảo, phù chú gì đó nhét vào túi Càn Khôn của Âm Tế Thiên, miệng cũng vừa giải thích: “Mấy cái này là ta và sư phụ tìm được trên người đám tu sĩ chết đi, ta và sư phụ đã sàng lọc qua, cho nên không cần linh lực cũng có thể dùng được. Ngươi cầm lấy phòng khi cần thiết!”
“…”
Âm Tế Thiên cảm thấy Tịch Thiện nói nhiều với hắn như vậy nhưng chỉ có câu vừa rồi mới đúng ngay trọng điểm.
Tịch Thiện vỗ vai hắn: “Tóm lại, sau này ngươi là người của Bắc gia, cho nên phải thật cẩn thận. Sư huynh không tiện ở lâu, giờ ta phải trở về Vạn Phật Tự rồi!”
Âm Tế Thiên thấy gã muốn đi thì nhanh chóng nói: “Sư huynh, sư phụ y…”
Tịch Thiện không chờ Âm Tế Thiên nói hết câu liền chặn ngang: “Sư phụ mới xuất quan, lại gặp phải chuyện thú vị như vậy, nhất định sẽ không rời đi dễ dàng thế đâu!”
Nghe thế, khóe miệng Âm Tế Thiên giật giật, nói cách khác trước khi quay lại Bắc gia thì hắn sẽ không thể nhìn thấy Hư Không?
“Sư đệ, sư huynh đi rồi, sau này ngươi nên hạn chế ra khỏi Bắc gia!”
Âm Tế Thiên nhìn bóng dáng Tịch Thiện, đôi môi chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt trong trẻo lóe lên tia sáng! Nếu là khi mới bị hủy linh căn, thì có thể hắn sẽ nghe lời Tịch Thiện, ngoan ngoãn ở trong phủ Bắc gia không ra ngoài, nhưng hiện tại đã khác so với mấy tháng trước rồi, hắn không để mặc cho mấy kẻ kia châm chọc mình nữa đâu. Huống chi giờ hắn còn Hắc Lịch mà, nó có thể đối kháng với một tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, căn bản không cần phải sợ người Lăng gia tới tìm hắn gây phiền toái.
Âm Tế Thiên thu hồi ánh mắt, xoay người đi sang chỗ Bắc Minh. Từ xa đã nhìn thấy Bắc Duy và Bắc Sinh đang đợi hắn với vẻ mặt vừa tức giận vừa không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi không biết đang nói gì. Âm Tế Thiên thả chậm bước chân, sử dụng thính lực nghe lén bọn họ đang thì thầm mắng chửi.
“Thật sự là quá phận! Nếu tính đúng ra thì chúng ta phải được yêu thú cấp bốn chứ, dựa vào cái gì mà chỉ được yêu thú cấp ba! Hơn nữa còn không cho phép chúng ta đổi lại!”
Nói đến đây, Bắc Sinh càng tức giận thêm, hung hăng đá vào đại thụ bên cạnh. Bắc Duy nhíu chặt mày, trong lòng cũng tràn đầy cam tâm: “Biết thế, chúng ta không nên đi tìm Vạn tổng quản để đòi yêu thú!”
Bắc Sinh cả giận nói: “Nếu sớm biết thế, chúng ta chẳng cần nộp con yêu thú cấp bốn mà chúng ta bắt được!”
Bắc Duy tuy rất tức giận nhưng vẫn còn lý trí: “Nếu chúng ta làm vậy nhất định sẽ bị trục xuất khỏi Bắc gia!”
Bắc Sinh nghe đến đây liền ủ rũ, nhưng nhắc đến chuyện Thú Triều trong lòng vẫn bất bình: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn là người Bắc gia, chỉ phát cho chúng ta yêu thú cấp ba thì thôi đi. Thế nhưng ai cũng tìm cớ chê bai, không chịu ma hợp bọn nó cho chúng ta, thật sự là quá phận!”
Bắc Duy trầm mặc một khắc, sau đó nói: “Đó cũng vì chúng ta là hộ vệ của Thiếu phu nhân cho nên họ mới cố ý khó xử chúng ta!”
Bắc Sinh nghe gã nói thế thì lại càng tức, hai gò má cũng phồng lên.
Âm Tế Thiên không nghe bọn họ nói thêm nữa, giả vờ như chẳng biết gì, cười hỏi: “Bắc Sinh, Bắc Duy, ta nghe nói hiện giờ có thể dùng tích phân để đổi lấy yêu thú, có thật không?”
Bắc Duy và Bắc Sinh liếc nhau, giả bộ cười đáp: “Đúng ạ!”
Âm Tế Thiên nghi hoặc nói: “Vậy thì thật kỳ quái! Sao không chờ trở lại Bắc gia rồi mới cho các đệ tử đổi yêu thú?”
Bắc Duy giải thích: “Đó là vì số đệ tử muốn đổi yêu thú rất nhiều, cho nên số đệ tử muốn tìm Ngự thú sư để khế ước cũng rất nhiều. Tuy nhiên Ngự thú sư của Bắc gia lại ít ỏi không có mấy, hơn nữa, lúc Ngự thú sư sử dụng lực tương tác cùng yêu thú ma hợp cũng rất hao tổn, do đó thừa dịp Ngự thú sư của Bắc gia đều ở đây, liền cho các đệ tử đổi yêu thú để tranh thủ tìm Ngự thú sư khế ước giùm, sợ rằng dồn đến sau này thì Ngự thú sư không kịp làm hết.”
Âm Tế Thiên tò mò hỏi: “Vậy của các ngươi đâu? Các ngươi đổi yêu thú như thế nào?”
“Chúng ta…”
Bắc Sinh vừa mới nói hai chữ thì lập tức nghẹn trở về. Gã cũng muốn nói cho Thiếu phu nhân, để Thiếu phu nhân giúp bọn họ, thế nhưng Thiếu phu nhân cũng chỉ là một người thường tay trói gà không chặt, hơn nữa ở trong Bắc gia lại không có thực quyền, cho nên vẫn không phiền toái đến ngài ấy thì tốt hơn.
“Chúng ta đổi hai tiểu yêu thú rất đáng yêu.” Bắc Sinh nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ đáng yêu. Nhưng đúng là hai yêu thú mà bọn họ đổi về quả thực rất đáng yêu, không giống các yêu thú cấp ba khác, vừa to lớn vừa hung mãnh. Âm Tế Thiên giả vờ có hứng thú nói: “Vậy sao? Ta muốn xem một chút!”
“Cái này…” Bắc Sinh lộ vẻ khó xử.
Âm Tế Thiên chớp chớp mắt: “Không được sao?”
Bắc Sinh lập tức lắc đầu: “Không phải là không được! Chỉ là chúng ta vừa mới đổi chúng nó về, chưa có khế ước, sợ sẽ làm bị thương Thiếu phu nhân!”
Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ: “Với năng lực của hai người các ngươi thì có thể khống chế yêu thú cấp ba hay không?”
“Đương nhiên có thể!”
Âm Tế Thiên cười nói: “Nếu đã thế thì còn sợ gì nữa? Có các ngươi ở đây, nhất định đám yêu thú sẽ không thương tổn được ta!”
Bắc Sinh nhìn Bắc Duy, thấy gã gật đầu mới mở túi thú thả yêu thú ra. Âm Tế Thiên nhìn một vệt sáng từ trong túi thú của Bắc Sinh bay ra, sau đó dừng lại dưới chân bọn họ, rồi hóa thành một nhúm lông xù lớn bằng nắm tay như quả cầu tuyết.
“Quả cầu này là yêu thú sao?”
Bắc Sinh đen mặt gật đầu: “Nó là Cầu Thử, nghe nói năng lực của nó là ăn uống…”
Âm Tế Thiên: “…”
Khó trách Bắc Sinh nhắc tới chuyện đổi yêu thú lại tức giận như vậy. Cầu Thử vừa nhìn thấy Âm Tế Thiên liền không ngừng run rẩy thân hình nhỏ bé, kế tiếp thật cẩn thận vươn cái chân nhỏ xíu đi đến cạnh hắn.
“Thiếu phu nhân, cẩn thận!” Bắc Duy che trở phía trước Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên đẩy Bắc Duy ra: “Ngươi sợ cái gì! Nó bé như thế làm sao làm bị thương ta được?”
“Nhưng mà…”
Không để Bắc Sinh nói xong, Âm Tế Thiên đã ngồi xổm xuống, sờ quả cầu không biết đâu là đầu đâu là mông, vỗ vỗ nói: “Bắc Sinh, sao ngươi không đặt tên cho nó? Nếu không ta đặt giùm cho, được chứ?”
Bắc Sinh và Bắc Duy đều kinh ngạc nhìn Cầu Thử ngoan ngoãn nằm im trong tay Âm Tế Thiên, hơn nữa lúc Âm Tế Thiên nói sẽ đặt tên cho nó thì nó hết sức hưng phấn, còn nhảy lên vài cái. Hai người không khỏi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Cầu Thử đang dịu ngoan còn hơn cả yêu thú đã khế ước. Bắc Sinh không nhịn được đưa tay chọc cái thân thể béo tròn kia, xúc cảm mềm mại, những bực tức lúc trước cũng không cánh mà bay. Gã đè nén hưng phấn trong lòng hỏi: “Thiếu phu nhân, người muốn đặt tên cho nó là gì?”
Âm Tế Thiên vuốt lông trên người Cầu Thử, vừa nghĩ vừa nói: “Nó bé xíu như vậy chắc lá gan cũng không lớn, Bắc Sinh muốn nó về sau sẽ mạnh mẽ hơn một chút đúng không? Còn ta lại hy vọng về sau nó có thể dũng cảm bảo vệ chủ nhân khế ước của nó, vậy cứ gọi nó là Dũng Mãnh, nếu năng lực của nó là ăn uống, như vậy hy vọng về sau nó cái gì cũng có thể ăn, hấp thu tất cả để chuyển thành năng lực của bản thân”
Bắc Sinh và Bắc Duy nghe Âm Tế Thiên đặt cho cái cục lông chỉ to bằng cái nắm tay kia là Dũng Mãnh, nhất thời người ngã trái người ngã phải, tất cả khó chịu trước đó giờ phút này đều bị đá lên chín tầng mây, bởi vì bọn họ chỉ lo cười cho nên không để ý tới biến hóa của Cầu Thử
Truyện khác cùng thể loại
338 chương
58 chương
10 chương
46 chương
6 chương