Phật Môn Ác Thê
Chương 122
Âm Tế Thiên không biết vì sao Bắc Minh đột nhiên gọi hắn nên nghi hoặc chớp mắt hỏi: “Làm sao vậy?”
Bắc Minh biết Âm Tế Thiên hiểu nhầm ý của mình nên lặp lại một lần nữa: “Ý của ta, nó có một cái tên, gọi là Tế Thiên! ‘Tế’ là của chữ hiến tế, ‘Thiên’ của chữ thượng thiên!”
Tế Thiên!
Trong lòng Âm Tế Thiên nhất thời thịch một cái, sợ run nhìn Bắc Minh! Đây không phải là tên kiếp trước của hắn sao? Hiên Viên Duật buồn cười nói: “Cũng thật biết chọn tên! Đồng âm với pháp danh của Tịch Thiên! Nói không chừng Tịch Thiên và nó còn có liên hệ sâu xa nào đó mà người ta không ngờ đấy! Nhưng sao ngươi biết được?”
Bắc Minh nhíu mày, có chút mơ hồ nói: “Ta hình như nhìn thấy mặt trên của nó có khắc chữ!”
Mà nói đúng ra thì y cũng không nhớ rõ là mình làm như thế nào để biết được tên nó nữa!
“Tại sao ta lại không thấy?” Hiên Viên Duật nghĩ một chút, cũng có thể nó có khắc chữ, chỉ là y không chú ý tới thôi. Y day day thái dương: “Nó gọi là gì không quan trọng, hiện tại chúng ta phải nhanh chóng rời đi nơi này!”
“Ừ!” Bắc Minh kéo Âm Tế Thiên bước nhanh hơn, sau đó phát hiện người phía sau cứ y như rối gỗ, lôi một bước thì đi một bước. Y nghi hoặc quay đầu hỏi: “Sao thế?”
“A… A… Ta chỉ nghĩ, vì sao chúng ta không dùng pháp khí hoặc là Tật Phong Phù, đều có thể giúp tốc độ nhanh hơn mà!” Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, nói bừa một cái lý do.
“Nếu chúng ta sử dụng linh lực, thì linh khí trong này sẽ nảy sinh dao động, nếu dao động thì yêu thú bên ngoài phát hiện ra ngay! Cho nên chúng ta phải đi bộ! Đi xa rồi mới dùng pháp khí!”
Âm Tế Thiên gật gật đầu bước nhanh lên song song Bắc Minh, đồng thời mắt không ngừng đánh giá hai bên vách tường đang tỏa ra ánh sáng xanh: “Đá này là loại gì vậy? Sao lại phát ra màu xanh?”
“Là đá huỳnh quang!” Hiên Viên Duật nhanh miệng trả lời thay Bắc Minh, ngay sau đó liền bị Bắc Minh bắn cho một ánh mắt lạnh lùng. Biết Bắc Minh không vui chuyện bị y cướp lời nên cười nói: “Minh sư đệ vẫn nên giữ sức đi!”
Y nhìn qua Âm Tế Thiên: “Nếu ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi ta, nếu ta biết ta sẽ trả lời ngươi!”
Ánh mắt Bắc Minh buồn bã, lời của Hiên Viên Duật nói là thật, với tình hình này thì đúng là y không nên nhiều lời. Âm Tế Thiên nhìn sắc mặc của Bắc Minh, lặng lẽ nắm chặt tay y nói: “Trừ việc các ngươi đang chuẩn bị làm cái gì ra, ta không còn muốn hỏi thêm gì cả!”
Nếu hắn và Bắc Minh là đạo lữ, như vậy, chuyện của Bắc Minh thì hắn nên giữ lại để Bắc Minh tự mình nói ra sẽ tốt hơn. Hiên Viên Duật nhướng mày: “Ta chỉ muốn tìm một chút pháp khí, pháp bảo linh *** để sử dụng mà thôi. Còn về phần Minh sư đệ…”
Y nhìn gương mặt nghiêm túc của Bắc Minh, khóe miệng kéo lên: “Y muốn tìm một số loại thảo dược hiếm có hòng kéo dài tuổi thọ của ngươi!”
Bắc Minh lạnh lùng nói: “Câm miệng!”
Tim Âm Tế Thiên đập thịch một cái, vô cùng kinh ngạc nhìn Bắc Minh. Vì sao… y vẫn nhớ chuyện này?
“Nếu tìm thảo dược thì một mình y đi là được, vì sao còn mang ta đi theo?”
Nụ cười của Hiên Viên Duật lại càng thêm tươi rói: “Có một số loại thảo dược khi ngắt xuống thì phải dùng ngay mới có tác dụng tốt nhất.”. Một lần nữa, thông đạo lại chìm trong không khí trầm mặc.
Âm Tế Thiên nhìn nhìn Hiên Viên Duật đang đi phía trước, rồi đột nhiên xoay người câu lấy cổ Bắc Minh, còn kéo đầu y thấp xuống, kiễng hai chân đưa đôi môi lên chạm vào đôi môi lạnh lẽo của Bắc Minh. Bắc Minh khẽ ngẩn người, sau đó mặt dần nhu hòa xuống.
Âm Tế Thiên không tiếng động há miệng thở dốc: “Là thưởng cho ngươi đó!”
Thật sự muốn nói cho Bắc Minh rằng, y không cần tìm cách để kéo dài tuổi thọ của hắn, vì hắn sẽ không giống như người thường chỉ có thể sống được khoảng một trăm năm. Tuy nhiên, sau khi nói ra thì nhất định phải giải thích rõ ràng chuyện hắn có thể tu luyện, quan trọng hơn là hắn cũng không biết mình có thể sống bao lâu, nhỡ như vẫn giống người bình thường chỉ có thể sống được tầm trăm năm thì… Âm Tế Thiên tự giễu, hắn cảm thấy mình nghĩ quá xa rồi! Có lẽ tình cảm của Bắc Minh cũng chẳng thể kéo dài được một trăm năm đâu!
Bắc Minh nhanh chóng cúi đầu hôn xuống, sau đó không tiếng động nói: “Cảm ơn ngươi đã thưởng!”
Âm Tế Thiên vừa nghe thấy thì khóe môi cong lên, nở nụ cười xinh đẹp.
Hai người chỉ nhìn nhau nên không biết rằng, ánh huỳnh quanh chiếu vào, đổ hình bóng hai người lên phía trước, tố rõ hành động thân mật của bọn họ. Hiên Viên Duật châm chọc mà nhếch môi!
Trong thông đạo không thấy được mặt trời, ba người cũng không rõ thời gian, chỉ biết là bọn họ đi rất rất lâu, lúc hai chân đã mỏi nhừ thì rốt cục cũng đi ra khỏi vách tường huỳnh quang tràn ngập linh khí. Hiên Viên Duật nhìn Bắc Minh nói: “Thân thể ngươi không như trước, ngươi với Tịch Thiên cùng đi chung pháp khí với ta đến chỗ vách núi, được chứ?”
Bắc Minh chậm rãi rũ mi mắt xuống che đi vẻ lãnh lệ trong đó, rất nhanh y lại nâng mi lên, trong con ngươi đen nháy đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước: “Được!”
Ba người ngồi trên pháp khí, Hiên Viên Duật lập tức nói với Âm Tế Thiên: “Một lát sẽ tới Thông đạo Tứ Quý, nơi này khắc chế linh lực của chúng ta, chỉ có thể miễn cưỡng dùng pháp khí bay qua, đến lúc đó, phải cứng rắn chịu đựng xuống!”
“Thông đạo Tứ Quý là cái gì?” Âm Tế Thiên vừa mới hỏi xong thì một trận nước lớn tràn xuống, giống như là đập nước bị mở ra, nước không ngừng tạt tới, cả người đều ướt đẫm. Bắc Minh nhanh chóng kéo Âm Tế Thiên vào ngực, hơi khom lưng để che chở cho hắn, giải thích: “Đây là Thông đạo mùa xuân, mùa xuân đại biểu cho mùa mưa, cho nên đây chính là mưa mùa xuân!”
Con mẹ nó!
Cái này mà gọi là mưa á?
Mắt Âm Tế Thiên trợn trắng, nước trút như thác, che cả cảnh vật ở bốn phía. Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú đang cách rất gần kia: “Thân thể ngươi chịu đựng được chứ?”. Âm Tế Thiên so sánh cơ thể mình với Bắc Minh thì thấy mình gầy hơn nhiều, đương nhiên không thể giống như Bắc Minh bảo vệ mình ở trong ngực để tránh khỏi thác nước. Bắc Minh nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng, đôi mắt lạnh lùng hiện lên ý cười, cúi đầu thấp hơn, miệng đặt gần môi Âm Tế Thiên, nhẹ nhàng ma sát thì thầm: “Ta không có yếu ớt như ngươi nghĩ đâu!”
Âm Tế Thiên khẽ cắn môi mỏng: “Nhưng miệng ngươi lạnh như băng ấy!”
Bắc Minh lại nở nụ cười mê hoặc, khàn khàn nói: “Vậy ngươi giúp môi ta nóng lên là được!”
Âm Tế Thiên ngẩn ngơ nhìn y, rồi nỉ non nói: “Được!” (Buby: ccmnr:v)
Hắn vừa mới chạm lên môi Bắc Minh thì pháp khí đột nhiên xóc nảy, khiến hai người phải rời nhau ra để giữ thăng bằng, tránh cho rơi xuống.
“Này! Hai người đừng có quên ở phía trước còn có lù lù một người sống!”
Sắc mặt Hiên Viên Duật đen đến không thể đen hơn, tuy rằng chẳng nhìn thấy bọn họ thân thiết nhưng có thể nghe được đoạn đối thoạt ngọt ngào kia. Không cần quay đầu lại y cũng có thể tưởng tượng ra được bọn họ ôm hôn nhau thân mật như thế nào. Nghĩ đến đây ánh mắt thâm thúy xẹt qua chút ánh sáng quỷ dị, lập tức, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lùng.
Bắc Minh ôm Âm Tế Thiên vào ***g ngực, chậm rãi giương mắt nhìn bóng lưng của Hiên Viên Duật, trong đáy mắt dần dâng lên một loại khủng bố khiến người ta sợ hãi không thôi.
Đi hơn nửa canh giờ trong Thông đạo mùa xuân, cuối cùng cũng ra khỏi nơi lũ lụt ào ào như thác nước kia, bước vào Thông đạo mùa hè.
Khí nóng từ bốn phía đập vào mặt làm làn da phát ra đau rát. Pháp khí hút nhiệt nên nóng kinh người, ba người đành phải đứng lên. Lúc này Bắc Minh chẳng còn cách nào giúp Âm Tế Thiên che chắn, bởi vì Thông đạo mùa hè không giống như mùa xuân – từ trên đầu dội thẳng xuống.
Âm Tế Thiên cúi đầu nhìn dưới chân mình, có vô số ngọn núi lửa đang trào ra nham thạch nóng bỏng, khí nóng hừng hực lan tỏa từ bên dưới. Còn trên đỉnh đầu, có đến năm cái mặt trời tỏa ánh nắng chói chang, làm bọn họ nóng đến không thở nổi. Quần áo trên người mới nãy còn ướt nước thì trong chớp mắt đã bị mặt trời hong khô!
Âm Tế Thiên lau đi mồ hôi trên trán nói: “Đây là cái nơi quỷ quái nào mà mới vừa mưa xong đã nắng nóng đến nướng chín cả người vậy?”
Bắc Minh giúp hắn che đi một chút khí nóng nói: “Có thể là có ai đó cố tình tạo ra trận pháp trong này. Kẻ xâm nhập phải chịu giá lạnh nóng bức, mưa to gió lớn thì mới có thể đi qua được!”
Âm Tế Thiên mở to hai mắt: “Ý ngươi là Thông đạo mùa thu thì sẽ có gió to còn Thông đạo mùa đông sẽ rất lạnh?”
Bắc Minh gật đầu. Nửa canh giờ sau, bọn họ vất vả đi qua Thông đạo mùa hè, đến Thông đạo mùa thu. Tuy nhiên, thiếu chút nữa là bị gió lớn bên này thổi lùi lại chỗ Thông đạo mùa hè. Ba người chỉ có thể nắm chặt pháp khí, không dám buông tay cũng không dám mở mắt, chỉ có thể cảm nhận từng chùm gió quất mạnh vào mặt đau rát. Thân thể cứ như tờ giấy mỏng, bị gió thổi đung đưa đung đưa. Mà ngay cả tốc độ của pháp khí phi hành cũng bị chậm lại rất nhiều, đi được ba bước thì lùi hai bước, rất khó khăn.
Rời khỏi Thông đạo mùa thu thì đã là chuyện bốn canh giờ sau. Quần áo của ba người cho dù là cấp bảo phẩm cũng bị gió thổi cho rách tung tóe, tóc thì lại càng rối loạn! Âm Tế Thiên nhìn đầu của hai người kia rối như tổ quạ, phì cười nói: “May mắn bần tăng đầu bóng lưỡng!”
Hiên Viên Duật vuốt lại tóc trêu đùa nói: “Đợi lúc nữa ngươi sẽ biết sự khổ sở khi không có tóc!”
“Đừng lo lắng, ta đã chuẩn bị mũ rồi!” Bắc Minh lấy từ trong Nhẫn không gian ra áo khoác làm từ lông thú, có cả mũ cả giày, bao Âm Tế Thiên không chút kẽ hở, đến cả mắt cũng bị bao, chỉ để lộ ra cái mũi cho hắn thở. Sau đó lấy ra một viên noãn thạch
() nhét vào trong áo Âm Tế Thiên, cuối cùng dùng thêm một cái chăn bông lớn bọc quanh Âm Tế Thiên thật chặt. Hiên Viên Duật buồn cười nhìn Âm Tế Thiên bị gói thành cái bánh chưng: “Chuẩn bị đầy đủ thật!”
(Đá giữ ấm)
Bọn họ là người tu chân, đối với thời tiết lạnh giá hay nóng bức đều có thể chịu được ở một mức nhất định, còn một phàm nhân như Âm Tế Thiên thì sợ rằng chưa đi một nửa đường thì đã bị đông chết!
Thông đạo mùa đông đối với Âm Tế Thiên có thể nói là Thông đạo dễ qua nhất, cả người bị bao kín rất ấm áp, thậm chí còn ngủ luôn, đợi đến khi tỉnh lại thì bọn họ đã rời khỏi Thông đạo Tứ Quý, đến cánh cửa đi vào tượng đá.
Hiên Viên Duật xoay người nhìn Âm Tế Thiên, khóe môi kéo kéo: “Bên trong rất nguy hiểm, phải cẩn thận!” Vừa nói xong thì pháp khí đột nhiên nghiêng về phía Bắc Minh! Âm Tế Thiên hốt hoảng đang muốn kéo Bắc Minh lại thì bị Hiên Viên Duật túm lấy. Hiên Viên Duật giữ chặt Âm Tế Thiên, sau đó đưa chân đá Bắc Minh!
Bắc Minh rùng mình một cái nhanh chóng nâng tay lên che, sau đó cả người dựa vào lực đạo của Hiên Viên Duật rơi xuống phía dưới.
“Bắc Minh!” Âm Tế Thiên kinh hô.
Hiên Viên Duật kéo cánh tay Âm Tế Thiên: “Đừng lo lắng! Y sẽ không chết đâu!”
Âm Tế Thiên nhìn thấy Bắc Minh sử dụng pháp khí tự đỡ được bản thân, nhất thời thở ra một hơn, lúc hắn hồi phục lại *** thần thì phát hiện Hiên Viên Duật đang mang hắn đi vào tượng đá.
“Minh sư đệ, giờ chúng ta mỗi người đi một ngả! Miễn cho làm bị thương nhau. Còn Tịch Thiên, ta sẽ thay ngươi chiếu cố hắn!”
Lúc Hiên Viên Duật hô những lời này thì pháp khí dưới chân cũng tăng nhanh tốc độ, vọt thẳng vào bên trong. Khi Bắc Minh chạy đến cửa lớn thì đã sớm không nhìn thấy bóng dáng bọn họ. Mắt y dần đỏ lên, nhìn con đường không một bóng người, phút chốc nắm chặt tay, như là đang nhẫn nại cái gì đó. Lúc này, thân hình y bỗng nhiên run lên, trong cơ thể phóng ra một hư ảnh khó có thể nhìn thấy. Rất nhanh, hư ảnh lại rút vào trong cơ thể, giống như màn vừa rồi chỉ là ảo giác. Sau đó, Bắc Minh nghiến răng thốt ra ba chữ: “Hiên Viên Duật!”
Truyện khác cùng thể loại
338 chương
58 chương
10 chương
46 chương
6 chương