Phất huyền thập tam khúc
Chương 80 : tử tức sinh
"Bắt lấy Trừng Công chúa, sau đó lại tấn công Nghiệp Thành!" Mộ Dung Thùy hạ lệnh một tiếng, một vạn kỵ binh liền vây quanh binh đoàn hơn sáu ngàn quân của Phù Trừng.
"Điện hạ, nhanh chóng lên ngựa! Chúng ta yểm trợ người đánh ra ngoài!" Tiểu tướng mật thám vội vàng đem dây cương nhét vào trong tay Phù Trừng, "Công chúa thiên kim chi khu*, nếu như bị bắt vào trong tay phản quân, nhất định là sống không bằng chết, chúng ta cho dù có chết, cũng không thể để cho Công chúa chịu nhục!"
(*Thân thể ngàn vàng)
"Không đợi bọn họ đến gần bổn cung, bổn cung sẽ tự vận, Tướng quân không cần lo lắng!" Phù Trừng đẩy bàn tay tiểu tướng mật thám ra, "Nay chuyện trọng yếu nhất là đánh thoát ra khỏi vòng vây, như vậy mọi người mới có thể thật sự có được sinh lộ!"
"Nhưng mà..."
"Kỵ binh tuy nhanh, nhưng thắng nhờ chiến mã. Nếu như bọn họ dùng kỵ binh đột kích chúng ta, toàn quân xoay ngang trường thương đánh vào móng trước của chiến mã, chỉ cần hàng thứ nhất ngã xuống, phía sau muốn tiến lên cũng sẽ bị ngăn cản, khi đó, đó chính là một đường sinh cơ để chúng ta lao ra khỏi vòng vây!" Phù Trừng không cho hắn nói thêm gì nữa, lúc này hạ lệnh, "Toàn quân nghiêm trận đối địch!"
"Dạ!"
Tướng sĩ Đại Tần thấy Công chúa không lo không sợ, muốn cùng tướng sĩ đồng sinh tử, không một ai là không cảm thấy được khích lệ, trong lòng một mảnh nóng rực.
Ngay lập tức viện binh biến thành ai binh, Phù Trừng kiên định nhìn vào khu rừng phía Tây, chỉ cần có thể trốn vào khu rừng rậm kia, lợi dụng địa hình phức tạp trong rừng, có thể vừa thoát khỏi truy binh, vừa làm tiêu hao binh lực của quân địch.
"Kỵ binh đột kích! Đánh tan khiên giáp bên ngoài!" Mộ Dung Thùy quả nhiên hạ lệnh cho kỵ binh hành động.
"Đánh vào móng!" Phù Trừng thu hồi trường kiếm, tiếp nhận trường thương trên tay bộ binh, xoay ngang trước người, lại hạ lệnh, "Thuẫn binh tán ra! Phóng ngựa lại đây!"
"Dạ!"
Thuẫn binh đang cách vó ngựa quân địch hơn mười bước, đột nhiên biến trận dịch chuyển khiên, để cho kỵ binh tiên phong đang đuổi theo nhảy vào tâm trận.
"Giết!" Phù Trừng xoay ngang trường thương hung hăng đánh về phía móng trước của chiến mã, chỉ cảm thấy hổ khẩu run lên một trận, khẽ động vết thương đau đớn đến xương tủy, thân mình loạng choạng, lại ngã ngồi xuống.
"Công chúa!"
Móng trước của chiến mã kia đột nhiên bị đánh, lúc móng trước rơi xuống đất, đau đến xương không chịu nổi, lúc này ngã sấp xuống, khiến cho kỵ binh trên lưng ngựa cũng bị đè dưới thân ngựa.
Kỵ binh kia tránh không kịp, bị con ngựa đè lên, liền hộc ra một ngụm máu tươi, chết ngất ngay tại chỗ.
Thấy một đòn của Công chúa hữu dụng, chúng tướng sĩ đều làm theo, trong nháy mắt tấn công thẳng vào hàng đầu tiên của địch binh.
Kỵ binh theo sát phía sau nhất thời ghìm ngựa không được, đụng vào tướng sĩ ngã xuống đất ở phía trước, lại lật ngã chồng lên.
Phù Trừng nhịn đau đứng lên, tức khắc hạ lệnh, "Toàn quân xung phong liều chết!"
"Dạ!"
Trong nơi hiểm địa lại trúng một đòn, kỵ binh không dám liều lĩnh, Phù Trừng mang theo nhóm quân binh đã tổn hao nay chỉ còn lại bốn ngàn người phóng nhanh vào khu rừng rậm phía Tây.
"Chặn nàng lại!"
Mộ Dung Thùy kinh hồn chưa định chỉ về phía Phù Trừng, nếu như bắt được vị Công chúa mà Phù Kiên sủng ái nhất này, về sau áp chế Phù Kiên, có lẽ cũng có thể được nhiều điểm lợi thế!
Đại quân của Mộ Dung Thùy theo đuổi không tha, Tần binh chạy chậm đều bị đâm chết ngay tại chỗ, người chạy nhanh đều đã vào rừng rậm.
"Cung tiễn chuẩn bị!"
Phù Trừng một bước vào tới rừng rậm, cầm trường thương trong tay chạy về phía hàng cây, liền phân phó bộ binh chuẩn bị giương cung, che chở càng nhiều tướng sĩ trốn vào trong rừng rậm.
Cung được lắp tên sẵn sàng, một trận loạn bắn, làm cho Mộ Dung Thùy không thể không kéo lại đầu ngựa, hạ lệnh tạm dừng truy kích.
"Trừng Công chúa quả nhiên không phải là nữ tử bình thường, là ta đã quá coi thường nàng." Mộ Dung Thùy lạnh lùng nhìn Phù Trừng ở trong rừng rậm gặp nguy mà không loạn, nâng một bàn tay lên, "Phái năm ngàn cung thủ tử thủ ở đây, không để cho bọn họ đánh thoát ra ngoài. Các tướng sĩ còn lại đi theo ta, vây đánh Nghiệp Thành, khôi phục non sông Đại Yên ta!"
"Dạ!"
"Khụ khụ!" Phù Trừng mang vẻ mặt tái nhợt, cuối cùng nhịn không được liên tục ho khan vài tiếng, dõi mắt nhìn hình dáng Nghiệp Thành ở nơi xa, thất vọng nói, "Nghiệp Thành khó bảo toàn, Trường An liền nguy hiểm!"
"Chúng mạt tướng hộ tống Công chúa hồi kinh!"
"Giải phái duy nhất hiện nay, cũng chỉ có thể quay về Trường An trước." Sắc mặt của Phù Trừng càng thêm khó coi, liếc mắt nhìn những tướng sĩ còn sống sót sau kiếp nạn trong rừng, "Thuẫn binh thoát giáp thoát khiên, ở lại trong rừng, chỉ cần bọn họ tin rằng những khiên giáp này đều là tướng sĩ, Nghiệp Thành chưa bị công phá, bọn họ tạm thời sẽ không đuổi theo."
"Dạ!"
Thuẫn binh tức khắc hành động, nhất thời dựng lên vô số những tấm khiên xếp thành hàng chỉnh tề ở trong rừng.
Cung thủ ở bên ngoài cảm thấy sợ hãi trước vị Công chúa bị thương kia, không biết nàng rốt cuộc là ai, thế nhưng trong hoàn cảnh xấu như thế này, còn có thể trấn định chỉ huy, làm cho tướng sĩ đồng lòng phòng thủ.
Không biết, lúc Nghiệp Thành bị phá, Phù Trừng đã mang theo tàn binh trốn ra xa trăm dặm.
Mộ Dung Thùy đánh vào Nghiệp Thành, cũng không thấy bóng dáng của Phù Phi, truy tìm xung quanh, cũng không thấy được một chút dấu vết hắn để lại. Không biết vào lúc này, Phù Phi đã giả dạng làm dân chúng xen lẫn vào trong lưu dân, một đường trốn về phía Tây.
Mộ Dung Thùy vừa chiếm được Nghiệp Thành, lại không muốn mang tội danh tàn sát dân chúng vô tội, cho nên không có hạ lệnh đuổi giết, vì vậy Phù Phi nhặt được một mạng về.
Nắm Nghiệp Thành trong tay, Mộ Dung Thùy bước lên cao cất tiếng hô vang, lúc này liền xưng đế, tuyên bố lập nước Hậu Yến, những Tiên Ti di dân tạm thời, cùng nhau hưởng ứng.
Cùng lúc đó, ở Quan Đông Mộ Dung Hoằng tập hợp những thuộc hạ cũ, cũng khởi binh phản Tần, lập nước Tây Yến, dẫn quân bôn tập về phía Trường An.
"Báo--!"
Tiểu tướng của phản quân một đường chạy lên đầu tường Nghiệp Thành, quỳ rạp xuống dưới chân Mộ Dung Thùy, "Bệ hạ, Trừng Công chúa bày ra không thành kế* đưa quân lính đào thoát!"
(*Một kế sách của Gia Các Lượng)
"Đuổi theo! Một khi đuổi đến được, giết chết không tha!" Mộ Dung Thùy giận dữ phất tay áo, "Người này nay không giết đươc, ngày sau sẽ trở thành chướng ngại vật lớn nhất khi đại quân của ta diệt Tần!"
"Dạ!"
Tiểu tướng của phản quân đáp lời, vội vàng lao xuống đầu tường, suất lĩnh ba ngàn kỵ binh phóng ngựa đuổi theo.
Mộ Dung Thùy chống đầu tường nhìn về nơi chân trời phía xa, lại hạ xuống một mệnh lệnh, "Dùng bồ câu đưa tin cho những phản vương khác, trên đường nhìn thấy Trừng Công chúa của Đại Tần, giết!"
"Dạ!"
Một đám bồ câu bay đi tản ra bốn phương tám hướng, đều là mang theo lệnh giết chết Trừng Công chúa...
Liên tục hành quân hai trăm dăm, Phù Trừng thấy không còn có bóng dáng của truy binh, liền phân phó các tướng sĩ nghỉ ngơi ở cạnh bờ sông một lát.
Phù Trừng ngã ngồi bên bờ sông, liếc nhìn mặt sông mờ mịt sương khói đã đóng lớp băng mỏng một cái, ôm chặt thân mình, cố nén đau đớn, liên tục hít vào mấy hơi -- chỉ dùng vải bố băng chặt vết thương, máu tươi đã dừng chảy, chính là sự đau đớn này không có cách nào xua tan đi được.
"Điện hạ, thỉnh uống nước." Tiểu binh cầm túi nước tiến đến bên người Phù Trừng, nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, cũng cảm thấy có vài phần đau lòng.
Phù Trừng gượng cười tiếp nhận túi nước, mở ra uống một ngụm nước lạnh như băng, cảm thấy thân mình lạnh đến khó chịu, chỉ có thể trả lại túi nước, đứng dậy chà xát hai tay, tìm kiếm một chút hơi ấm.
"Xoạt! Xoạt!" Một con bồ câu xám đang bay về phía Tây, lướt ngang qua phía trên bọn họ.
"Điện hạ, có bồ câu đưa tin!"
"Bắn xuống!" Phù Trừng tức khắc hạ lệnh, liền có cung thủ đem bồ câu đưa tin bắn rơi khỏi bầu trời.
"Điện hạ, người xem!" Một tên tiểu binh chạy đến bên cạnh thi thể bồ câu đưa tin, lấy cuốn giấy trong túi thư của bồ câu ra, giao cho Phù Trừng.
Muốn diệt Đại Tần, giết Trừng Công chúa trước, hy vọng những đồng minh phản Tần nhìn thấy người này trên đường, liền giết!
Phù Trừng cắn răng đem cuốn giấy vò lại, ném sang một bên, cười lạnh nói: "Muốn lấy mạng của bổn cung, không dễ dàng như vậy!"
"Điện hạ! Chúng mạt tướng nhất định thề sống chết bảo hộ điện hạ bình yên hồi Trường An!" Nhóm tàn binh đều đồng loạt quỳ xuống đất.
Phù Trừng phất tay nói: "Đã có một con bồ câu như vậy, nhất định là sẽ còn những con bồ câu khác nữa. Nếu như con đường phía trước đã là tử lộ, bổn cung cũng không ngại chết một lần!"
"Điện hạ!" Nhóm binh tướng vô cùng kinh ngạc, "Điện hạ vạn vạn không thể phí hoài bản thân mình!"
"Nay chỉ có một con đường chết mới là khả thi nhất." Phù Trừng kiên định mở miệng, chật vật từ bên bờ sông đứng lên, đau đớn đến hít vào một hơi, "Nghiệp Thành vừa vỡ, phong hỏa này chắc chắn sẽ kéo đến từng nơi của Đại Tần, các ngươi không cần theo bổn cung hy sinh vô ích."
"Mạt tướng..."
"Im miệng!" Phù Trừng tức giận hét lớn, rút kiếm đặt lên cần cổ, "Toàn quân nghe lệnh!"
"Điện hạ!"
"Giải giáp!" Phù Trừng ra lệnh một tiếng, không cho phép bất luận kẻ nào chống đối.
"Dạ...Dạ!"
Các tướng sĩ đều cởi giáp y lạnh như băng xuống, ném sang một bên, trên mặt tràn đầy vẻ bi thương.
Phù Trừng bình tĩnh cười nhẹ, nghiêm giọng nói: "Chư vị một lòng vì Đại Tần ta mà đổ máu nơi sa trường, bổn cung vô cùng cảm kích, chính là, cho dù là vì nước hy sinh thân mình, cũng phải chết cho có ý nghĩa." Tiếng nói vừa dứt, Phù Trừng buông trường kiếm đang đặt trên cổ xuống, trường kiếm chỉ về phía Trường An, "Các ngươi nhanh chóng tự mình hồi hương, bảo vệ thê nhi, nếu như có ai dám làm trái lệnh, trảm!"
"Nhưng mà..."
"Gặp người hỏi Trừng Công chúa ở đâu, liền nói Trừng Công chúa hôm nay tự vận trước ba quân, nhất định có thể bảo vệ các ngươi bình an." Phù Trừng oai nghiêm nói xong, xoay người đi, nhảy lên mặt sông đã kết băng, ổn định thân mình.
"Công chúa!" Các tướng sĩ muốn đuổi theo cùng Phù Trừng, đã nhìn thấy Phù Trừng cầm kiếm quay đầu lại, cười đến thê lương.
"Nếu như các ngươi thật sự muốn để bổn cung có sinh lộ, liền làm theo lời của bổn cung." Phù Trừng cương quyết gật đầu thật mạnh, "Bổn cung đã chết, loạn quân liền sẽ không làm khó dễ Tần binh các ngươi tự mình hồi hương, cho nên, đây chính là sinh lộ duy nhất của chúng ta! Bổn cung vĩnh viễn đều nói một câu kia, giữ được tính mạng, mới có ngày thấy được thiên hạ thái bình. Chư vị tướng sĩ, bảo trọng!"
Nói xong, Phù Trừng chắp tay cúi đầu trước chúng tướng sĩ, lại nắm lấy trường kiếm xoay người qua, bước trên mặt sông kết băng đi sang bờ bên kia, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
"Công chúa bảo trọng!"
Tướng sĩ Đại Tần đếu xé ống tay áo đơn màu trắng xuống, buộc lên trán, giống như Công chúa điện hạ thật sự đã chết, chắp tay cúi đầu về phía Phù Trừng đã bước đi, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.
Chưa từng có một vị chủ tử giống như Công chúa, luôn muốn bọn họ bảo vệ tính mạng mà sống sót, thà rằng một mình đối mặt nguy hiểm, cũng muốn thả cho bọn họ giải giáp hồi hương đoàn tụ cùng thân nhân.
Thiên hạ thái bình, liền đơn giản như vậy sao?
"Cộc cộc! Cộc cộc..."
Tiếng vó ngựa của truy binh dần dần rõ ràng lên, vài tướng sĩ đột nhiên đứng lên, lấy trường thương trong tay đâm một lổ thủng lớn trên mặt hồ kết băng, bày trí thành bộ dáng giống như có người nhảy xuống sông.
"Công chúa nhảy sông tuẫn quốc, chúng ta chạy mau!"
Một gã tướng sĩ nén lệ hô to một tiếng, các tướng sĩ cũng ném binh khí trong tay xuống, bỏ chạy khắp bốn phía.
"Công chúa nhảy sông tuẫn quốc?"
Lúc truy binh của Hậu Yến chạy tới bờ sông, nhóm tàn binh đã tản ra, chạy trốn rất xa.
Tướng quân trên lưng ngựa cẩn thận nhìn nhìn lổ thủng kia, lại liếc mắt nhìn bóng dáng của quân Tần trên đầu buộc khăn trắng đang bỏ chạy kia một cái, phất tay chỉ về phía lổ thủng, nói: "Đập vỡ mặt băng, lùng tìm cho bổn tướng quân! Sống thì thấy người, chết phải thấy thi thể!"
"Dạ!"
Tướng sĩ Hậu Yến đều tiến đến dùng sức đập vỡ lớp băng, đem lổ thủng đập càng lúc càng lớn.
"Trừng Công chúa Đại Tần, tính tình thế nhưng lại ác liệt như vậy? Bại một trận đánh liền nhảy sông tự sát?" Tướng quân Hậu Yến cân nhắc đến tính tình của Phù Trừng, bỗng nhiên một tiểu binh cầm một cuốn giấy bị vò nhàu trình lên cho hắn.
"Tướng quân, người xem đây là cái gì?"
Tướng quân tiếp nhận tờ giấy, mở ra, khóe miệng không khỏi cong lên, cười nói: "Bổn tướng bỗng nhiên liền hiểu được vì sao Trừng Công chúa lại nhảy sông tự sát."
"Tướng quân?"
"Phía trước không có đường sống, phía sau không có đườnglui, hoặc là phải chết, hoặclà phải nhận lấy khuấtnhục." Tướng quân nhìn thoáng qua mặt băng đã vỡ nát tan tành, trầmgiọng nói: "Hảo cho một TrừngCông chúa Đại Tần cương cường, chỉ tiếc, sinh vào lầm gia tộc đếvương."
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
26 chương
48 chương
21 chương