Phất huyền thập tam khúc

Chương 8 : tâm kế sâu xa

"Buông tay." Bỗng nhiên Mộ Dung Yên lạnh lùng mở miệng, Phù Trừng vội vàng thu hồi bàn tay lại. Phù Trừng vội vàng quỳ xuống nói: "Thỉnh nương nương thứ tội, vừa rồi nô tài chính là..." "Thấy bổn cung đáng thương, thương hại bổn cung sao?" Mặc dù Mộ Dung Yên đang cười, nhưng lại làm cho Phù Trừng cảm thấy trong lòng chua xót khó chịu hơn, chỉ thấy nàng cầm chén thuốc trong tay đặt lên bàn,"Bổn cung không cần thương hại. Nếu như bổn cung dụng tâm đối đãi với ngươi như thân nhân, bổn cung liền không cần ngươi trả lại bổn cung bất kỳ thứ già khác." "Nô tài...Nô tài..." Phù Trừng cắn chặt môi, sự chua xót trong lòng vừa rồi, không phải thương hại, vậy thì là cái gì đây? Bên trong nơi thâm cung lạnh như băng này, sự thương hại bất quá chỉ như mây khói vô nghĩa, muốn có được một tấm chân tình, còn khó hơn lên trời. Phù Trừng không dám tiếp tục nhìn nụ cười quật cường trên gương mặt Mộ Dung Yên, chính là siết chặt hai nắm tay, không thể phát ra tiếng. "Nương nương..." Đàn Hương ôm một bộ ấm y mới đứng ở ngoài cửa cung gõ cửa, nghe thấy thanh âm của Mộ Dung Yên cho phép nàng tiến vào, lúc này mới đẩy cửa đi vào. Mộ Dung Yên từ trong tay Đàn Hương cầm lấy ấm y, tự tay khoác lên người Phù Trừng, lại tự tay đỡ nàng đứng lên, từ trên xuống dưới liếc mắt đánh giá Phù Trừng một cái, "Tiểu Đồng Tử, lần sau đến đưa thuốc, nhớ rõ phải mặc ấm y." "Dạ." Phù Trừng nghẹn ngào gật đầu, trong lòng một trận chua xót, một trận ấm áp, cảm giác từ trước đến nay chưa từng có này làm cho nàng cảm thấy có chút sợ hãi. "Trở về Thái y viện đi." Mộ Dung Yên phất phất tay, mệt mỏi đặt lên cánh tay cả Đàn Hương,"Đàn Hương, chuẩn bị nước ấm, bổn cung muốn tắm rửa." "Dạ." Đàn Hương đỡ Mộ Dung Yên đi tới bên chiếc giường nhỏ ấm áp,"Nương nương trước nghỉ ngơi một chút, nô tỳ đi chuẩn bị nước ấm, liền đến hầu hạ nương nương tắm rửa." "Ân." Mộ Dung Yên gật gật đầu, nằm ở trên giường nhỏ, gắt gao nắm chặt lấy một góc áo ngủ bằng gấm, đặt ở trước ngực, chờ đến khi trái tim hơi ổn định lại, lúc này mới an tâm chợp mắt một chút. Phù Trừng thu dọn xong chén thuốc và hộp gỗ trên bàn, vội vàng đảo nhìn qua những hành động vừa rồi của Mộ Dung Yên, hít vào một tiếng, bước ra khỏi Tê Hoàng cung. Trái tim của nữ tử này, rốt cuộc có bao nhiêu lạnh lẽo? Ngay cả khi nghỉ ngơi, trong lòng cũng đều là lạnh lẽo. Phù Trừng nhặt lên chiếc ô vừa rồi bị gió thổi bay xa, dần dần đi xa -- lòng của nàng là lạnh lẽo, nhưng mà của ấm y của nàng, lại làm cho người ta ấm áp. Đáy lòng Phù Trừng nổi lên một chút gợn sóng, yên lặng nói: "Ngươi nhất định là rất nhớ Mộ Dung Xung đi...Vô luận như thế nào, chỉ có còn sống, mới có cơ hội tái kiến...Cho nên, thuốc này vô luận như thế nào, cũng phải làm cho ngươi uống, vạn vạn không thể để cho ngươi lại phá hư thân mình." Trong nháy mắt ngay khi Phù Trừng đang thất thần, hai gã nội thị từ phía đối diện đi đến, ngăn cản Phù Trừng lại, "Tiểu Đồng Tử dừng bước, Thục phi nương nương cho gọi." Phù Trừng cả kinh, "Tìm ta?" "To gan! Dám không tự xưng nô tài!" Sắc mặt nội thị kinh biến, quát lớn một tiếng. Phù Trừng vội vàng làm bộ như đang hoảng sợ nói: "Nô tài biết sai!" "Lát nữa nói chuyện thì nên chú ý cẩn thận một chút, cũng đừng nói những lời mà Thục phi nương nương không thích nghe." Một gã nội thị khác cao cao ngang đầu,"Biết chưa?" Phù Trừng lập tức thu liễm tâm thần, chỉ có thể cúi người gật đầu nói: "Nô tài đã biết." Trong lòng không khỏi nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, Thục phi này đột nhiên triệu kiến nàng, rốt cuộc là vì cái gì? -- Phù Trừng đột nhiên ý thức đến chuyện gì đó, liếc mắt nhìn ấm y trên người một cái, không phải là từ sự quan tâm của Hiền phi đối với mình Thục phi đã ngửi ra được gì đó chứ, hôm nay là muốn dò xét một chút sao? Trong phút chốc thân mình Phù Trừng chấn động, gấp giọng nói: "Nhị vị công công, có thể cho phép nô tài về trước Thái y viện một chuyến hay không." Không đợi hai vị nội thị hỏi đến, Phù Trừng lập tức nói ra lý do,"Vừa rồi lúc nô tài đưa thuốc, Hiền phi nương nương nói nàng cảm thấy ngọc thể không thoải mái, phân phó nô tài nhanh chóng đi thỉnh Hứa đại nhân tới chẩn mạch, cho nên..." "Vậy sao?" Hai gã nội thị liếc nhìn nhau một cái, làm như đã biết trước Phù Trừng sẽ nói như vậy, một gã trong đó liền tiến lên cầm lấy hộp gỗ đựng chén thuốc trong tay Phù Trừng,"Chúng ta giúp ngươi đưa đi, Tiểu Đồng Tử, Thục phi nương nương cũng không thích chờ đợi, ngươi vẫn là biết điều một chút." "Hảo..." Phù Trừng biết, bây giờ nói cái gì đi nữa cũng không có tác dụng, đành phải gật gật đầu, đi theo phía sau gã nội thị còn lại đến Thừa Ân điện. Vẫn muốn đi đến xem xét Thừa Ân điện, lại không ngờ rằng sẽ bước chân vào nơi này trong hoàn cảnh như vậy, trái tim Phù Trừng không khỏi trở nên bất an. Cùng lúc đó, Tê Hoàng cung, Đàn Hương rải những cánh hoa trong tay vào bồn gỗ chứa nước ấm, phân phó nhóm cung nữ và nội thị lui ra, lại tự mình đi đến trước cửa, đóng kỹ cửa cung, lúc này mới yên tâm đi đến bên cạnh Mộ Dung Yên đang nghỉ ngơi. "Nương nương...Nước ấm đã chuẩn bị xong..." "Ân." Mộ Dung Yên mở mắt ra, nâng tay khoát lên đầu vai Đàn Hương, cũng không vội vã đứng dậy,"Đàn Hương, mấy ngày gần đây, có chuyện gì muốn hỏi bổn cung sao?" Đàn Hương cắn cắn môi, không dám trả lời, chính là gật đầu. "Ngươi muốn hỏi bổn cung, vì sao đã biết rõ Tiểu Đồng Tử là người của Thanh Phu nhân bên kia, lại còn muốn đới tốt với hắn?" Lời nói của Mộ Dung Yên đi thẳng vào nghi hoặc trong lòng Đàn Hương. Mộ Dung Yên hé miệng cười khổ,"Quả thật hắn có vài phần giống đệ đệ...Đáng tiếc...Chung quy vẫn không phải là đệ đệ..." Nói xong, Mộ Dung Yên đứng lên, một bên được Đàn Hương đỡ lấy, đi đến bên cạnh bồn gỗ. Đầu ngón tay đảo qua làn nước ấm áp, ngữ thanh của Mộ Dung Yên thê lương,"Bước vào cửa cung này, người có thể thật tình đối đãi, chỉ có một mình ngươi, Đàn Hương." "Nương nương!" Đàn Hương vội vàng quỳ xuống đất,"Được nương nương ưu ái, nô tỳ sợ hãi!" Mộ Dung Yên cúi đầu xuống nhìn nàng,"Ngươi sợ hãi cái gì chứ? Mười năm nay, nếu như không có ngươi làm bạn, trong cung này chỉ sợ một ngày của ta cũng đều gian nan." "Nương nương..." Đàn Hương nghe thấy trong lòng liền nóng lên,"Có thể hầu hạ một chủ tử tốt như nương nương, là phúc phận cả đời của Đàn Hương." Mộ Dung Yên đỡ Đàn Hương dậy,"Ở trong cung gặp được một cung nữ như ngươi, cũng là may mắn của cả đời bổn cung." Nói xong, hai tay Mộ Dung Yên giơ ngang, chờ đợi Đàn Hương cởi áo cho mình. Đàn Hương gật đầu, mở vạt áo cho Mộ Dung Yên, đem xiêm y vắt trên giá gỗ bên cạnh. Mộ Dung Yên bước vào trong bồn gỗ, thân mình cuộn tròn ngồi ở trong bồn, nước ấm dần dần bao lấy đường cong tinh tế của nàng -- nhiều năm trôi qua, thân mình này tuy rằng vẫn gầy yếu như trước, nhưng mà nét thành thục kia lại lặng yên trở nên dày đặc. Chỉ tiếc, vẫn là một khối băng ngọc, Phù Kiên sủng ái, nhưng đáy lòng cũng rất rõ ràng, hắn chung quy vẫn không thể xem như là đã thật sự đi vào lòng của nàng. Hai tay Mộ Dung Yên hớt nước, trượt xuống dọc theo bộ ngực, đầu ngón tay theo đường cong bờ ngực nhẹ nhàng vuốt xuống, thán thanh nói: "Khuất nhục trên thân thể này, là vĩnh viễn cũng không thể tẩy sạch sẽ." "Nương nương..." Đàn Hương biết ý tứ của Mộ Dung Yên, mỗi lần tắm rửa, Đàn Hương luôn cảm thấy trong lòng chua xót. Tuy rằng mỗi lần đều là do Đàn Hương tự mình hầu hạ, nhưng mà không có một lần nào Mộ Dung Yên để cho bàn tay của nàng chạm vào bản thân mình, lý do chỉ có một – không muốn thân thể dơ bẩn này làm hoen ố ngón tay sạch sẽ của Đàn hương. "Đàn Hương, bổn cung là thật tâm yêu thương người, hay là giả vờ yêu thương người, chẳng lẽ ngươi nhìn không phân biệt được sao?" Trên gương mặt của Mộ Dung Yên đột nhiên xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo. "Ý của nương nương là..." Đàn Hương không dám phỏng đoán ý tứ của Mộ Dung Yên quá nhiều, mặc kệ chủ tử có bao nhiêu tín tưởng bản thân, vì có thể sống lâu thêm một chút, ít nói thì tốt hơn. Mộ Dung Yên cầm lấy một cánh hoa đỏ tươi bềnh bồng trên mặt nước,"Trong cung thật giả, luôn khó phân biệt. Nếu như Thanh Phu nhân khó phân biệt là bằng hữu hay kẻ địch, tất nhiên bổn cung cũng nên làm một chút gì đó, để tránh cho một ngày nào đó thuyền lật, bổn cung chết như thế nào cũng không biết được." Đàn Hương lại nghe không hiểu rõ lắm ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Yên. Mộ Dung Yên đem cánh hoa xé thành hai nửa,"Bổn cung mặc kệ Tiểu Đồng Tử rốt cuộc là loại người thế nào, đối tốt với hắn một chút, dù sao hắn có thể nhớ rõ lòng tốt của bổn cung, có lẽ ngày sau có thể trở thành người bên này của bổn cung, vì bổn cung làm chút chuyện..." Đang nói tới đây, bỗng nhiên Mộ Dung Yên nhớ tới nét chua xót trong ánh mắt Tiểu Đồng Tử ngày hôm nay, tâm niệm chung quy nhịn không được liền run lên -- ánh mắt trong cung muôn hình muôn vẻ, Mộ Dung Yên nàng đều thấy qua, quan tâm là thật hay là giả, vẫn là có thể đoán trúng bảy phần, đối với Tiểu Đồng Tử, sự đau lòng vừa rồi của tiểu nội thị này, Mộ Dung Yên biết, đó quả thật là phát ra từ thật tình. "Trước khi chưa gặp được đệ đệ, tạm thời xem hắn là đệ đệ, lừa mình dối người biểu diễn vài màn kịch, tiêu hao thời gian cũng tốt." Mộ Dung Yên yên lặng thầm nghĩ, nét tươi cười trên mặt mang theo chút ấm áp không dễ nhìn thấy, ngẩng mặt nói với Đàn Hương: "Mấy ngày nay, bổn cung suy nghĩ rất lâu, hình nhân trong phòng Thanh Phu nhân rốt cuộc là do ai đặt vào?" Đàn Hương vẫn không dám nhiều lời, chính là im lặng lắng nghe. "Bổn cung vốn định dùng việc hoạt thai, bức Hoàng thượng làm khó dễ Trương Thục phi, thử xem Trương Thục phi có phải là người làm chuyện ngu xuẩn này hay không? Không ngờ Trương Thục phi thế nhưng có thể hóa hiểm vi di*. Hôm nay Hoàng thượng không nhắc đến chuyện trừng phạt Trương Thục phi vì đã liên tục dùng phù dung tô, mặc dù bổn cung không biết nàng đã dùng biện pháp gì để qua một cửa này, nhưng có thể nhìn ra nàng tuyệt đối là một người thông minh, cũng sẽ không ngốc đến mức dùng thắng thuật để hại bổn cung." Mộ Dung Yên bình tĩnh phân tích,"Mặc dù Hứa Thất Cố không có nói rõ, những câu nói lại ám chỉ là do Trương Thục phi làm ra, bổn cung nghĩ, trong thâm cung này, tất nhiên là có người cố ý muốn tạo ra mâu thuẫn giữa Tê Hoàng cung và Thừa Ân điện, khiến cho hậu cung không yên, bản thân trở thành ngư ông đắc lợi." (*Biến nguy hiểm thành bình an) "Nương nương!" Đàn Hương hít vào một hơi,"Chẳng lẽ là Thanh Phu nhân?" Mộ Dung Yên trầm ngâm một lát, nói: "Có phải hay không, rất nhanh liền có thể biết được." "Nga?" Mộ Dung Yên mệt mỏi vớt nước lên,"Nói ngươi lại đưa thêm nhiều ấm y đến cho Tiểu Đồng Tử, ngươi cho là bổn cung thầm muốn mượn sức của Tiểu Đồng Tử? Bất quá bổn cung là đang diễn cho Thừa Ân điện Trương Thục phi xem một chút -- nếu như bổn cung không có dự liêu sai, hôm nay Tiểu Đồng Tử tất nhiên sẽ bị truyền đến Thừa Ân điện, hoặc là có thể ôm trọn ban thưởng bình yên quay về, hoặc là máu tươi nhuộm cung cấm đi đời nhà ma." Đàn Hương thản nhiên nói: "Chỉ là một tiểu nội thị mà thôi, đúng lúc cảnh báo Thanh Phu nhân bên kia." Mộ Dung Yên lắc đầu nói: "Không. Tiểu Đồng Tử, bổn cung nhất định muốn hắn bình yên trở về." "Nương nương, đây là vì sao?" "Bán một cái nhân tình cho Thanh Phu nhân, làm cho nàng nghĩ rằng bổn cung vẫn luôn giúp nàng, người hạ độc thủ phía sau bức màn, mặc kệ là Thanh Phu nhân nàng, hay là phía sau nàng còn có người khác, rồi cũng sẽ để lộ ra chút dấu vết ở trước mặt bổn cung..." Mộ Dung Yên nói xong, nhợt nhạt cười nói,"Lại bán một cái nhân tình cho Tiểu Đồng Tử, nhìn xem hắn thiếu bổn cung một mạng, sẽ trả lại như thế nào đây?" Đàn Hương cau hàng lông mày, nói: "Nương nương muốn cứu người từ trong Thừa Ân điện, thật sự là giồng như muốn nhổ răng cọp a." Mộ Dung Yên thoải mái gật đầu nói: "Bổn cung cố tình muốn làm như vậy. Như vậy mới có thể làm cho những nữ nhân muốn tranh đoạt thượng vị trong hậu cung này hiểu được, cho dù mười năm sau, vị trí đệ nhất sủng phi của bổn cung trong hậu cung này, không ai có thể lay chuyển được, cho dù là Trương Thục phi nàng!" Chỉ có vẫn luôn nắm giữ trái tim của quân vương, độc sủng hậu cung, đệ đệ ở nơi Bình Dương xa xôi, mới có thể bình an.