Phất huyền thập tam khúc

Chương 71 : đêm trăng trùng phùng

Sau khi Đàn Hương nhìn quanh thật kỹ một vòng Nghị Chính điện, nơi này vẫn không có thân ảnh Hồng Loan, sự sợ hãi nơi đáy lòng càng ngày càng mạnh, hai tay nắm lấy góc áo, không ngừng siết chặt. "Hẳn là không có chuyện gì đâu." Mộ Dung Yên nhìn ra sự bất an của nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, nói: "Đàn Hương, chúng ta hồi cung." "Hiền phi nương nương khoan đã." Phù Trừng đột nhiên gọi Mộ Dung Yên lại. Mộ Dung Yên chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên căng thẳng, trong nháy mắt khi xoay người, Phù Trừng đã đến gần cách nàng trong vòng ba bước -- hơi thở quen thuộc thấm nhập vào tim phổi, trái tim Mộ Dung Yên không tự chủ được mà mãnh liệt nhảy lên, gương mặt vốn có chút tái nhợt đột nhiên nhiễm lên một tầng đỏ ửng. Ánh mắt lạc đến phần tóc mai bên trái bạc trắng của Phù Trừng, lòng Mộ Dung Yên chua xót nhói lên một chút, muốn nói gì đó, lại ngần ngại nơi này có mọi người đang nhìn, chỉ có thể ẩn nhẫn kiềm nén lời muốn nói. Trên gương mặt Phù Trừng mang đầy ý cười, đủ để cho trái tim Mộ Dung Yên càng thêm làm càn mà nhảy dựng lên, "Phò mã và nương nương đã lâu chưa gặp mặt, để Phò mã đưa nương nương hồi cung nghỉ ngơi đi. Bổn cung hôm nay đặc biệt cho phép Phò mã lưu trong cung vài canh giờ, chờ bổn cung xử lý xong mọi chuyện trong tay, liền đến Tê Hoàng cung cùng Phò mã hồi phủ Công chúa." "Tạ ơn điện hạ." Mộ Dung Yên hơi hơi khom người trước Phù Trừng, đem tầm mắt chuyển tới trên mặt Mộ Dung Xung, nhìn thấy khóe miệng đệ đệ hơi cong mang theo ý cười. Mộ Dung Xung tiến đến, chắp tay cúi đầu với Mộ Dung Yên, hốc mắt sớm đã thấm ướt, run run giọng gọi: "Thanh Hà tỷ tỷ." Mộ Dung Yên kiềm nén nước mắt, vươn tay ra, nắm chặt bàn tay đệ đệ, "Phượng Hoàng." "Có chuyện gì, hồi cung lại nói, nơi này chung quy vẫn là Nghị Chính điện." Phù Trừng đột nhiên cắt ngang lời nói của bọn họ, xoay người đi, nói với Thanh phi, "Mẫu phi, người cũng đã vất vả rồi, nơi này giao cho con đi." Thanh phi mang nhiệt lệ gật gật đầu, nói: "Nương sẽ hồi cung nghỉ ngơi, chính là, bây giờ phải đợi được một tin tức nữa mới có thể hồi cung." "Tin tức gì?" Phù Trừng ngẩn ra, chỉ thấy Hồng Loan vội vã chạy đến ngoài điện, cung kính quỳ gối ở ngoài điện. "Nương nương, không tốt, Thục phi nương nương không thấy đâu!" Đàn Hương nhìn thấy Hồng Loan, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, tiến lên đỡ lấy Mộ Dung Yên, yên lặng cùng tỷ đệ Mộ Dung Yên đi về phía Tê Hoàng cung. Không có việc gì được rồi, vậy là được rồi. Thanh phi hiểu ý mỉm cười với Phù Trừng, liền im lặng cáo lui, mang theo Hồng Loan rời khỏi nơi này. Mi tâm Phù Trừng nhíu lại, nhất thời còn nghĩ chưa ra tin tức mẫu phi vừa đưa cho rốt cuộc là có ý gì -- nếu như nghĩ không ra, sao lại không đến hỏi một chút, chờ xử lý mọi chuyện thỏa đáng, lại đi tìm mẫu phi hỏi một chút đi. Quyết định xong chủ ý, Phù Trừng hít vào một hơi, bước lên long đài, đứng ở trước long ỷ, nói với chúng thần trên điện: "Đông chinh nhất bại, nguyên khí của Đại Tần ta tổn thất trầm trọng, nay phản loạn nổi lên bốn phía, non sông rung chuyển, bước đi quan trọng nhất hiện nay, chính là ổn định quốc đô Trường An. Truyền lệnh tam quân, xây dựng tường thành, tăng cường tuần phòng ngoài thành." "Dạ!" Chúng võ tướng chắp tay cúi đầu. "Thông lệnh Thái thú các nơi, nghiêm trận thủ thành, thành còn người còn, thành diệt người vong." Phù Trừng nói xong, chắp tay cúi đầu trước chúng thần, "Bổn cung, liền thay mặt dân chúng Đại Tần, hướng chư vị mong muốn một cái Quốc tại gia tồn." "Công chúa nói quá lời!" Chúng thần kinh hãi, vội vàng quỳ xuống. Phù Trừng đứng thẳng lên, khoanh tay mà đứng, nhìn xuống chúng thần, bỗng nhiên cảm thấy đứng ở trước long ỷ này, lại có chút cảm giác nói không rõ, một chút hàn ý nói không rõ. Chỉ hy vọng, những chính sự cần xử lý có thể ít đi một chút, lại ít đi một chút... Tuyết ngừng rơi, ánh trăng như nước, chiếu vào trong Hoàng cung, mềm mại làm cho người ta cảm thấy thích ý. Đàn Hương đem rượu và thức ăn đưa vào Tê Hoàng cung, cung kính lui ra, giờ khắc này, nàng rốt cuộc có được một khắc tự do, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó là đi gặp Hồng Loan. Chưa đi được bao xa, Đàn Hương vừa mới chuyển qua một đường khác trong cung, liền ngừng bước chân, mỉm cười nhìn thân ảnh quen thuộc ở cuối con đường kia. "Hai năm qua...Cám ơn." Bỗng nhiên không biết nên nói cái gì, có thể nói cái gì, Đàn Hương khẽ động đôi môi cuối cùng chỉ nói ra một câu này. Hồng Loan mỉm cười, nói: "Đàn Hương tỷ tỷ, nếu như chăn gấm không đủ ấm, tối nay ta có thể gởi đến thêm một cái nữa, chính là không biết Đàn Hương tỷ tỷ ngươi muốn nhận, hay là không muốn nhận?" Đàn Hương chỉ cảm thấy khóe mắt ẩm ướt, "Sao lại không muốn nhận chứ? Hôm nay hàn đông lạnh lẽo, có thêm nhiều chăn gấm, sẽ ấm áp thêm một chút." Ý cười của Hồng Loan càng đậm, chậm rãi đến gần Đàn Hương, "Nhưng, tối nay ta không mang theo chăn gấm." Trong phút chốc Đàn Hương ôm chặt lấy nàng, hấp thụ thật nhiều khí tức từ nơi cần cổ của nàng, chờ đợi ngày này, lâu lắm, lâu lắm, lâu đến mức giờ này khắc này, nàng khó có thể tự khống chế được sự kích động và run rẩy. "Có ngươi là tốt rồi..." Năm chữ đơn giản, rơi vào đáy lòng Hồng Loan, Hồng Loan gắt gao ôm lấy thắt lưng Đàn Hương, trong nháy mắt tươi cười thật sâu, nhiệt lệ chảy xuống hai má, "Thực xin lỗi..." Đàn Hương mỉm cười rơi lệ, "Thân là cung nữ, không cần hy vọng xa vời có một ngày được tự do xuất cung, nếu như nhất định sẽ ra không được, chúng ta...Cũng không cần lại lãng phí thời gian năm tháng nữa được không?" "Hảo..." Hồng Loan siết thật chặt hai tay. Đàn Hương bỗng nhiên buông lỏng tay ra, thoáng kéo ra khoảng cách giữa hai người, không đợi Hồng Loan phản ứng lại, bàn tay của Đàn Hương đã gắt gao nắm lấy bàn tay của nàng, cười nói: "Còn nhớ nơi kia không?" Hai gò má Hồng Loan đỏ lên, dùng cái gật đầu đáp lại lời nói của Đàn Hương. Ý cười của Đàn Hương càng sâu, mang theo Hồng Loan đi về phía góc Đông Bắc của thâm cung -- Lãnh cung tịch mịch, nơi lãnh cung vô danh này so với Lãnh Nguyệt điện càng thêm tịch mịch, bởi vì lâu năm không được tu sửa, bình thường liền bị nhóm cung nữ nội thị coi là nơi bỏ hoang, lâu ngày, trong đêm khuya vắng không có người dám đến nơi này. Đàn Hương nắm tay Hồng Loan bước vào nơi này, vốn nghĩ rằng từng chỗ ở nơi này đều đã bị phủ kín mạng nhện, không ngờ khi đẩy cửa gỗ vào bên trong cung điện, lúc thổi sáng hỏa chiết tử, mới phát hiện bên trong vẫn là sạch sẽ giống như có người đang ở. Đàn Hương kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, nhìn Hồng Loan đốt sáng lồng đèn trong cung, không thể tin được mà bước đi một vòng, quay đầu nói: "Hồng Loan, hai năm nay ngươi vẫn quan tâm đến nơi này sao?" Hồng Loan gật gật đầu, cười nói: "So với những thứ Đàn Hương tỷ tỷ phải quan tâm trong những năm qua, những thứ ta làm, thật sự là quá ít." "Sao lại như vậy được?" Đàn Hương ôn nhu cầm lấy bàn tay nàng, "Chu toàn giữa các vị nương nương, giống như đi trên miếng băng mỏng, thật ra ta tránh thân ở Tê Hoàng cung, những thứ làm được ít hơn ngươi rất nhiều." Hồng Loan lắc lắc đầu, "Là ta suy nghĩ quá đơn giản, một khi đã làm quân cờ, hoặc là chết, hoặc là sống, làm sao sẽ có được tự do?" "Có, ít nhất giờ này khắc này, chúng ta là tự do." Đàn Hương nói xong, vươn tay kéo Hồng Loan vào lòng, hai má nhẹ nhàng vuốt ve hai má Hồng Loan, hấp thu sự ấm áp của Hồng Loan, "Không cần lại rời đi..." Hồng Loan gật gật đầu, ngẩng mặt, hôn lên đôi môi Đàn Hương, thiên ngôn vạn ngữ, đều biến thành sự triền miên trên đôi cánh hoa. Hai người song song ngã xuống giường, trong lúc triền miên vạt áo đã sớm lặng yên mở ra, vuốt ve cọ cọ, ấm y trên người cởi xuống, Đàn Hương nâng tay đem chăn gấm phủ lên người cả hai, đem Hồng Loan đặt ở dưới thân. "Đàn Hương tỷ tỷ...A..." Một tiếng rên rỉ của Hồng Loan làm cho tâm thần Đàn Hương rung động. Ngón tay Đàn Hương chui vào dưới cái yếm của nàng, trêu đùa một viên đậu đỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho Hồng Loan bất giác cong người lên, nhẹ nhàng rung động ở dưới thân Đàn Hương. Đàn Hương cúi người xuống, cắn mở nút thắt trên cái yếm của Hồng Loan, cuối cùng tháo mở nút thắt ra, cùng lúc hôn lên vành tai Hồng Loan, đem cái yếm của Hồng Loan kéo xuống. Hồng Loan không khỏi hít vào một hơi, bầu ngực run rẩy, hai mắt mê ly nhìn gương mặt tràn đầy đỏ ửng của Đàn Hương, mỉm cười quyến rũ, vươn tay ôm lấy cổ Đàn Hương. "Đàn Hương tỷ tỷ..." "Ân?" Bàn tay của Hồng Loan cũng đồng dạng tháo ra nút thắt của Đàn Hương, khi cái yếm ở trước mắt rơi xuống, mỉm cười, nâng mặt ngậm lấy một viên đậu đỏ của Đàn Hương. Một trận tê dại từ trước ngực lan tràn ra, Đàn Hương nhịn không được ưm lên một tiếng, ôm lấy đầu Hồng Loan, xoay người để cho Hồng Loan đặt ở trên người. Đầu lưỡi Hồng Loan không ngừng liếm lấy viên đậu đỏ đang đứng thẳng của Đàn Hương, thỉnh thoảng dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn một cái, nhưng thật ra lại khiến cho thân mình Đàn Hương run rẩy càng thêm lợi hại, càng thêm dùng sức ôm lấy đầu Hồng Loan. "A..." Đàn Hương đột nhiên kinh hãi thét lên một tiếng, bàn tay mềm mại của Hồng Loan không biết từ khi nào đã trượt vào trong tiết khố của nàng, chạm vào nơi chân tâm yếu ớt. Đầu ngón tay phất qua, Đàn Hương không khỏi run run một cái, chỉ cảm thấy có một suối nước nóng từ trong thân mình chảy ra, thấm ướt ngón tay Hồng Loan. Hai gò má Đàn Hương càng thêm nóng ran, ngượng ngùng cười nói với Hồng Loan, "Ta như vậy...Thật..." "Ta liền yêu thích Đàn Hương tỷ tỷ như vậy..." Hồng Loan nói xong, một bàn tay nắm lấy ngực trái Đàn Hương, một bàn tay khác không ngớt trêu chọc nơi chân tâm của Đàn Hương, "Nếu ta cũng biết đàn tỳ bà giống như Hiền phi nương nương, xem ngươi như dây đàn, Đàn Hương tỷ tỷ, ngươi nói, sẽ thành thế nào đây?" Đàn Hương không tự chủ được khép hai chân lại, cong người lên, ôm sát vòng eo Hồng Loan, "Đừng...Đừng..." Ngón tay Hồng Loan tiếp tục thăm dò, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi thấm ướt kia, nhẹ nhàng trượt vào trong đóa hoa, trêu đùa hạt đậu nho nhỏ ở giữa. Đàn Hương chỉ cảm thấy vô cùng tê dại, thân mình càng thêm cong lên đến lợi hại, "Hồng...Hồng Loan..." "Ân?" Hồng Loan dùng giọng mũi dày đặc lên tiếng, đầu ngón tay sớm đã là một mảnh thấm ướt, đảo qua một vòng lại một vòng nơi đóa hoa của Đàn Hương. "Đừng trêu chọc tỷ tỷ..." Đàn Hương đỏ mặt cầu xin. Hồng Loan cười cười, ngón tay trượt vào dòng suối nhỏ ở nơi trong sâu kia, khiến cho Đàn Hương nhịn không được rên rỉ một tiếng, ôm chặt lấy nàng. "Tỷ tỷ..." Hồng Loan đột nhiên yêu kiều kêu lên một tiếng, vươn một bàn tay ra, nắm lấy bàn tay Đàn Hương, kéo trượt xuống vùng bụng dưới của nàng. Ngón tay Đàn Hương vừa tiến vào bên trong tiết khố của nàng, kinh hỉ mỉm cười, đầu ngón tay bị dòng nước của nàng thấm ướt, vuốt ve phần thịt non mềm bên trong dòng suối, đưa tới một tiếng thở gấp của Hồng Loan. "Ngô..." Trong nháy mắt khi ngón tay Đàn Hương tiến vào nơi sâu thẳm của dòng suối, đôi môi của Hồng Loan bị Đàn Hương hung hăng hôn lấy. Đàn Hương gắt gao quấn lấy đầu lưỡi thơm tho được cuốn vào trong miệng, vong tình mút lấy, thân thể nóng bỏng cọ sát vào nhau, chăn gấm dưới thân, thấm đẫm mồ hôi. Chóp mũi hai người thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, trong cơn mê loạn, đã sớm phân không rõ ai là ai, là ai đang thăm dò vào vùng suối nguồn của ai? "A..." Khi hai bàn tay mềm mại rời đi, mang theo thanh âm dính nước, nhỏ giọt thấm ra hai đóa mẫu đơn trên sang đan. Hai người kịch liệt thở dốc gắt gao ôm lấy nhau, thỉnh thoảng hôn lên cái trán của đối phương, mệt mỏi nặng nề ngủ thiếp đi.