Phất huyền thập tam khúc

Chương 36 : đoán không ra

Trăng sáng lên cao, trấn nhỏ ở phía bắc núi Lạc Hà, nhà trọ Mạt Trần. Trong phòng thượng khách ở lầu hai của nhà trọ, Phù Trừng ngoan ngoãn dựa trên giường, cắn chặt khớp hàm, để Mộ Dung Yên tẩy sạch vết thương cho nàng, chuẩn bị xoa thuốc. Tạ Tửu Tửu ngồi ở một bên giường, thản nhiên uống trà nóng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang bên này một cái, khóe miệng luôn mang theo dáng tươi cười thân thiết không hiểu thấu. "Kẽo kẹt--" Cửa phòng khách bị Tạ Trữ đẩy ra, chỉ thấy hắn bưng chén thuốc đi vào, đem chén thuốc để lên bàn, đi đến bên cạnh Tạ Tửu Tửu, dùng giọng điệu lo lắng nói: "Phu nhân, người cũng đã cứu..." "Ta biết sự lo lắng của ngươi, yên tâm, chúng ta chỉ ở đây nghỉ một đêm, sáng mai liền khởi hành hồi Kiến Khang." Tạ Tửu Tửu nói xong, chỉ y phục dính máu bên kia, nói: "Ngươi đem những thứ này đi xử lý, đừng làm kinh động đến những người không liên quan, tránh gây phiền phức." "Dạ." Tạ Trữ gật đầu, đi tới bên cạnh y phục dính máu, cúi người ôm lên, rời khỏi phòng, đóng cửa phòng lại. "Chịu đựng một chút, chuẩn bị xoa thuốc." Mộ Dung Yên ôn nhu nói xong, cầm lấy lọ thuốc. Phù Trừng hít vào một hơi, "Đến, ta sẽ không hừ...A..." Phù Trừng còn chưa nói xong, thuốc bột đau xót đã đổ lên vết thương trên lưng, nhịn không được kêu nhỏ một tiếng, không khỏi hung hăng cắn chặt răng, cố nén không dám lại kêu đau một tiếng. "Ha ha, tiểu nha đầu này thật sự là người rất thú vị." Tạ Tửu Tửu che miệng cười, buông trà nóng trong tay xuống, chậm rãi đứng lên, đến gần Phù Trừng, "Đều là nữ tử, đau đớn kêu lên vài tiếng, cũng không có ai chê cười." Phù Trừng cắn răng lắc đầu, "Ta...Kêu mới bị chê cười! Chết cũng không kêu!" "Thật vất vả mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết, ngươi lại nói bậy bạ gì mà có chết hay không?" Mộ Dung Yên khẽ cáu một tiếng, buông lọ thuốc xuống, đem vải bố trắng sạch sẽ áp lên trên lưng của nàng, muốn quấn qua ngực của nàng, quấn chặt vết thương cho nàng, "Ngươi...Có thể nâng thân mình lên hay không?" "Ta...Có thể!" Phù Trừng cố sức chống đỡ thân mình lên, bờ ngực hơi hơi nhấc lên khỏi chăn gấm, vừa đủ để Mộ Dung Yên luồn tay kéo vải bố quấn qua ngực, "Có thể...Có thể..." Thân mình Mộ Dung Yên nghiêng về phía trước, hai tay giao nhau trên ngực Phù Trừng, vừa vặn làm cho vải bố trắng quấn vào nhau, vừa định rút tay về, mu bàn tay vô ý chạm vào đỉnh ngực của Phù Trừng, bất giác tâm thần nhảy lên một cái, cuống quít rút nhanh tay về, vội vàng kéo một cái, buộc thành một nút thắt trên lưng Phù Trừng. "Được rồi!" Mộ Dung Yên vội vàng đứng lên, muốn đi lấy chén thuốc ở trên bàn, bất giác hai gò má ẩn ẩn sinh hồng, ngay cả nói chuyện cũng có chút hốt hoảng, "Ngươi...Ngươi tới giờ uống thuốc rồi!" Phù Trừng cũng cảm thấy có chút xấu hổ, thuận thế đem áo ngủ bằng gấm trước ngực khép lại, bao lấy thân mình, gấp giọng nói với Tạ Tửu Tửu: "Tạ phu nhân, nếu ta cứ như thế này, liền có thể...Không xuống giường được..." Tạ Tửu Tửu dịu dàng mỉm cười, chậm rãi đi tới bên cạnh bọc hành lý mang theo bên mình, lấy ra hai bộ xiêm y sạch sẽ, cầm lấy đi tới bên cạnh hai người, "Ở đây có hai bộ xiêm y, vốn là lúc đi qua Lạc Dương, định mua cho thân nhân trong phủ, xem ra giờ khắc này đúng lúc phát huy được công dụng." Mộ Dung Yên cầm chén thuốc ngồi ở bên giường, lắc đầu nói: "Ta bán ít đồ trang sức, vẫn là có thể mua cho nàng một bộ trang phục mới. Phu nhân chịu cứu ta cùng...Trừng nhi, đã là đại ân, chúng ta không biết nên làm sao để báo đáp, sao dám lại nhận y phục của phu nhân tặng chứ?" Tạ Tửu Tửu nhẹ nhàng cười nói: "Hà cô nương, phu quân thường nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, nếu ta đã quyết định cứu các ngươi, sẽ không chỉ cứu đến một nửa, liền bỏ mặc các ngươi không để tâm đến." Nói xong, Tạ Tửu Tửu đem xiêm y đặt ở trên giường, "Nếu nhị vị là người từ trong cung trốn ra, trang sức trên người tất nhiên không thể dễ dàng cầm bán, nếu không, hôm nay ta cứu các ngươi, cũng là cứu vô ích, giữa cái lợi và hại này, tin rằng Hà cô nương vừa nghe liền hiểu được." Mộ Dung Yên không khỏi kinh hãi, quả thật giống như lời nàng nói, vật ở trong cung, nếu như xuất hiện nơi dân gian, tìm hiểu nguồn gốc, tất nhiên sẽ tìm được chỗ của hai người các nàng. Nay Trừng nhi lại là khâm phạm, trên người lại bị thương, trong tình cảnh này nếu như bị bắt được, nàng tất nhiên không còn đường sống! "Ta...Ta nhớ rõ trong người ta còn có ngân lượng..." Phù Trừng nghĩ tới ngân lượng Hồng Loan đưa cho mình, "Trang sức không thể bán, ngân lượng có thể dùng đi." "Ngân lượng?" Tạ Tửu Tửu lắc lắc đầu, "Ngân lượng này chỉ sợ đã sớm bị các ngươi đánh rơi ở trong núi Lạc Hà rồi." Hơi ngừng một chút, Tạ Tửu Tửu nghiêm mặt nói, "Nói vậy người ở trong cung nhận thức Hà cô nương, hẳn là không ít, cho nên, nếu muốn thật sự an toàn, phải nghe theo ta, thay hai bộ xiêm y này." Nói xong, Tạ Tửu Tửu đem bộ nữ trang đưa về phía Phù Trừng, một bộ nam trang khác đưa về phía Mộ Dung Yên, "Cải trang, có lẽ là con đường duy nhất các nươi có thể đi." "Vì sao là ta mặc nam trang?" Mộ Dung Yên thấy nàng là người có tâm tư kín đáo, khắp nơi suy nghĩ chu đáo, trong đáy lòng lặng yên dâng lên một tia kính ý. "Dựa vào dung mạo của Hà cô nương, nếu lại mặc nữ trang công khai đi trên đường cái, cho dù không bị nhận ra, cũng se chọc đến không ít phiền toái." Tạ Tửu Tửu nói xong, chuyển ánh mắt nhìn về phía Phù Trừng, "Về phần Trừng nhi cô nương, mặc thân nữ trang này vào, giả vờ bệnh hoạn, nếu như thật sự gặp phải sơn phỉ gì, đột nhiên xuất thủ, cũng có thể có được hiệu quả của cái gọi là xuất kỳ bất ý*, có thề chiếm được thêm vài phần thắng. Huống chi, Trừng nhi cô nương là mặc y phục tướng sĩ trốn đi, có lẽ người muốn bắt ngươi, còn tưởng rằng ngươi là nam nhi, mặc nữ trang, ngược lại sẽ an toàn." (*Hành động xảy ra vào lúc không ngờ) Phù Trừng cả kinh, không thể không nhìn nữ tử trước mặt bằng cặp mắt khác xưa, nhịn không được hỏi: "Phu gia của phu nhân họ Tạ, chính là Ô Y hạng Tạ gia ở Kiến Khang?" Tạ Tửu Tửu lại cười nói: "Người họ Tạ trong thiên hạ này, rất nhiều, tuy rằng phu gia họ Tạ, nhà ở Kiến Khang, cũng không đủ để trèo cao đến Ô Y hạng Tạ gia nhà cao cửa rộng, Trừng nhi cô nương, ngươi thật sự là đánh giá cao ta rồi." "Vậy sao?" Mộ Dung Yên cẩn thận đánh giá dung nhan của nàng, cách nói chuyện tiến lui thích đáng, làm sao là tiểu thư khuê các bình thường có thể làm được. Tạ Tửu Tửu vẫn cười nói: "Nếu như ta là tức phụ của Ô Y hạng Tạ gia, làm sao đang mang thại lại chạy đến đây chứ? Nữ tử trong đại viện của nhà cao cửa rộng, sao có thể dễ dàng bước ra khỏi cửa nhà? Hà cô nương đã từng ở trong thâm cung, liền biết rõ, cung điện của Hoàng thượng khó ra, cánh cửa của nhà giàu có cũng là khó ra." Đang nói liền ngừng lại một chút, ánh mắt của Tạ Tửu Tửu dừng ở chén thuốc trong tay Mộ Dung Yên, "Nhanh chóng để Trừng nhi cô nương uống thuốc, thuốc này để lạnh, dược tính liền giảm xuống." "Nói rất đúng." Mộ Dung Yên gật gật đầu, vị Tạ phu nhân này cũng không có tìm hỏi nguyên căn của mình, chính mình tiếp tục truy vấn, ngược lại là có vẻ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Nay cho dù là phải về cung, cũng phải chờ đến khi thân mình Trừng nhi đỡ hơn, nếu không, cho dù nàng thật sự đưa mình hồi cung, cũng sẽ lo lắng nàng có thể trốn đi xa hay không? Vừa nghĩ như vậy, liền không hỏi nhiều nữa, cúi đầu thổi thổi chén thuốc, múc một muỗng lên, đút về phía Phù Trừng. Phù Trừng ngẩn ra, há miệng ngậm lấy cái muỗng, đem thuốc nuốt xuống, tuy rằng vị thuốc rất đắng, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào khó hiểu, không tự chủ được, mỉm cười với Mộ Dung Yên. Mộ Dung Yên tránh né dáng tươi cười của Phù Trừng, cúi đầu vội vàng múc một muỗng thuốc, đưa tới bên môi Phù Trừng. Mi tâm Phù Trừng giãn ra, há miệng liền uống xuống, cho dù chén thuốc vẫn còn nóng bỏng, cũng cố nén nghẹn đến đỏ mặt, nuốt thuốc xuống. Mộ Dung Yên thấy sắc mặt Phù Trừng khác thường, theo bản năng cúi đầu múc một muỗng lên, đưa tới bên miệng mình nhấp thử môt ngụm, vội vàng phun sang một bên, sẳng giọng: "Ngươi...Rõ ràng chén thuốc còn nóng, vì sao phải ráng uống xuống? Nếu như ngươi không khỏe lại, ta làm sao có thể trở về?" Phù Trừng nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, ý cười trên mặt càng sâu, lại cố ý không trả lời vấn đề của nàng, đem đề tài chuyển sang một bên, chỉ thấy nàng cúi đầu mở bộ nam trang kia ra, rất nghi hoặc, "Phu nhân, nam trang này tựa hồ có chút nhỏ, không phải là muốn mua cho đệ đệ trong nhà chứ?" Tạ Tửu Tửu khẽ gật đầu,"Cho nên, gặp được các ngươi, có lẽ là do ông trời sắp đăt, nếu như hai bộ xiêm y này có thể cứu được nhị vị một lần, ta cũng coi như là một lần làm công đức." "Tạ phu nhân tâm tồn thiện niệm*, sau này nhất định sẽ hạnh phúc trăm năm." Phù Trừng bỗng nhiên cảm thấy người trước mắt nàng giống như một đại tỷ tỷ, làm cho người ta cảm thấy thân cận đến khó hiểu. (*Người có ý tốt) Tạ Tửu Tửu cười nói: "Hạnh phúc hay không, có đôi khi không phải chỉ làm vài chuyện tốt là có thể có được." Tựa hồ như trong lời nói có thâm ý, ánh mắt đột nhiên có chút xa xăm, "Lưỡng tình tương duyệt tất nhiên là tốt, nhưng nếu như xen lẫn vào đó quá nhiều trách nhiệm, liền khó có thể đi đến cùng a." "Nga?" Mộ Dung Yên nghe nàng nói liền cảm khái, nhịn không được hỏi, "Phu nhân một đường Bắc thượng, lại đang mang thai, sao trượng phu lại không có ở bên cạnh?" Tạ Tửu Tửu nhẹ nhàng vỗ về cái bụng nhô lên, cười đến gượng gạo,"Hắn ở Kiến Khang buôn bán không thể rời đi được, cho nên đành phải để một mình ta Bắc thượng." Nói xong, Tạ Tửu Tửu nhìn thoáng qua ánh mắt nghi hoặc của hai người, "Ta nghĩ, các ngươi nhất định cảm thấy rất kỳ quái, có chuyện gì đáng để một nữ nhân đang mang thai phải ngàn dặm xa xôi Bắc thượng?" Tạ Tửu Tửu đi thẳng vào vấn đề, chỉ thẳng ra điểm nghi hoặc trong lòng hai người. "Bất quá là muốn tìm một cái kết quả thôi." Tạ Tửu Tửu nói rất thoải mái, nhưng sự thất vọng trên mặt lại làm cho người ta nhìn thấy rõ ràng, "Có một số việc, bỏ qua một lần, liền khó có thể quay đầu lại, dù cho cảnh trí của núi Lạc Hà này có đẹp, thiếu đi..." Tạ Tửu Tửu lắc đầu cười khổ, không nói tiếp, chính là liếc mắt nhìn hai người một cái, "Có thể xuất cung, thì đừng quay đầu lại, có đôi khi, trách nhiệm trên người ít đi một chút, thống khổ cũng có thể ít đi một chút." Nói xong, Tạ Tửu Tửu liếc mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, "Tối nay có lẽ sẽ có chút không yên ổn, hai người các ngươi cần phải chuẩn bị ứng phó. Trừng nhi cô nương uống thuốc, nên hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta về phòng trước." Mộ Dung Yên và Phù Trừng biết nàng không muốn nhiều lời, vì thế lên tiếng chào, nhìn theo nàng rời khỏi phòng. "Nàng cũng không phải là nữ tử bình thường." Mộ Dung Yên thì thào mở miệng, như có chút đăm chiêu. Phù Trừng gật đầu nói: "Ta cảm thấy nàng rất giống ngươi." "Nga?" Ánh mắt Mộ Dung Yên mang theo kinh sắc, đứng nguyên nhìn Phù Trừng. Phù Trừng cười nói: "Giống nhau thân bất do kỷ, đầu vai gánh vác rất nhiều trách nhiệm." "..." Mộ Dung Yên trầm mặc không nói, cúi đầu thở dài, múc một muỗng thuốc lên, thổi thổi, "Nàng rốt cuộc là loại người nào, ta cũng không muốn tiếp tục nghĩ đến, nhưng ngươi, lúc nào mới có thể khỏe lại, ta hồi cung cũng cảm thấy an tâm hơn." Phù Trừng nghiêm túc hỏi: "Nếu như ta vẫn không khỏe lại, có phải ngươi có thể không hồi cung hay không?" "Cung, ta là nhất định phải trở về." Mộ Dung Yên đem muỗng thuốc đưa đến bên miệng Phù Trừng, "Có chút trách nhiệm, ta không bỏ xuống được, cũng không thể bỏ xuống." Phù Trừng há miệng đem muỗng thuốc uống cạn, đoạt lấy chén thuốc trong tay Mộ Dung Yên, ngửa đầu liền đem chén thuốc uống sạch sẽ. "Ngươi...Nếu như bị nóng hỏng đầu lưỡi..." "Ngay cả dày vò còn không sợ, sao lại sợ hỏng đầu lưỡi?" Phù Trừng nói xong, ánh mắt sáng quắc kiên định dừng ở trên khuôn mặt Mộ Dung Yên, "Gặp được ngươi, ta không biết rốt cuộc bản thân làm sao vậy, thậm chí cũng không muốn tiếp tục nghĩ xem vì sao lại như vậy...Bây giờ ta chỉ biết là, chỉ cần ngươi muốn làm, ta sẽ hết sức giúp ngươi làm được, ngươi đã muốn hồi cung, ta liền nhanh chóng khỏe lại, đưa ngươi hồi cung." Mộ Dung Yên kinh ngạc mở to đôi mắt, không biết tại sao cảm thấy có chút nghẹn ngào. "Nếu ta đã đồng ý sẽ đưa ngươi trở về, ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện không?" Phù Trừng không có cho Mộ Dung Yên có cơ hội lên tiếng, lập tức mở miệng. "Chuyện gì?" Mộ Dung Yên đột nhiên cảm thấy có chútkhông ổn, còn chưa kịp nghĩ nhiều, liền nhìn thấy trong mắt Phù Trừngcó một chút ý cười đoán không ra.