Phất huyền thập tam khúc

Chương 32 : âm thanh nhà ai

"Xa cách năm năm...Dù sao...Gặp một lần cũng tốt." Phù Trừng nói xong, nhìn bầu trời trong xanh, "Nương nương...Mùa đông qua đi...Cuối cùng sẽ lại ấm áp..." "Sẽ sao?" Mộ Dung Yên ảm đạm cười, "Bổn cung đã không biết, như thế nào là ấm áp?" Phù Trừng im lặng không lên tiếng trả lời, chính là kinh ngạc nhìn sườn mặt của Mộ Dung Yên, âm thầm nói: "Thanh Hà, sau khi hồi cung, ta sẽ không để cho phụ hoàng gặp mặt ngươi lần nào nữa..." "Suy nghĩ cái gì?" Mộ Dung Yên đột nhiên quay đầu chống lại đôi mắt trong suốt của Phù Trừng. Phù Trừng lắc đầu không nói, nhẹ nhàng mà ho khan vài tiếng. Mộ Dung Yên nắm chặt cánh tay của nàng, sự ấm áp tiến vào dưới ống tay áo lạnh như băng của Phù Trừng, làm cho Phù Trừng không khỏi khẽ run lên, khẽ cười nói: "Ai...Nói nương nương là lãnh ngọc?" Thân mình Mộ Dung Yên run lên, cười lạnh nói: "Ngươi đừng tự cho là thông minh, sở dĩ bổn cung cứu ngươi, chính là lo lắng không thể trở lại bên cạnh Hoàng thượng, cũng không phải là..." Thanh âm của Mộ Dung Yên bị hãm lại, bỗng nhiên cảm thấy lời nói ác độc này căn bản nói không nên lời, hốt hoảng tránh né ánh mắt của Phù Trừng, tránh ra một chút khoảng cách với Phù Trừng, "Điều quan trọng nhất là ngươi dưỡng thương cho tốt, sau đó đưa bổn cung trở về." Phù Trừng chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Yên lại buồn bã nói: "Có chút lời nói, để ở trong lòng, so với nói ra khỏi miệng thì tốt hơn...Giờ khắc này đem những chuyện nên làm làm cho tốt là được rồi." Phù Trừng thấp giọng nói: "Vậy sao?" Mộ Dung Yên thở dài một tiếng, tự nở một nụ cười nhàn nhạt, "Ngươi là một nữ tử nguy hiểm, bổn cung cũng là một nữ tử nguy hiểm, bổn cung liền nên trở về nơi nên trở về, ngươi cũng nên trở về nơi của ngươi...Ngươi tự do hơn bổn cung, nên cảm thấy may mắn, ít nhất cả đời của ngươi còn chưa bị hủy đi, sao lại khổ sở như thiêu thân lao đầu vào lửa miễn cưỡng bước chân vào nơi Địa ngục này, cùng một người bất hạnh như ta chịu đựng dày vò chứ?" Mộ Dung Yên nhanh chóng đoạt lời nói trước Phù Trừng, "Thừa dịp bây giờ hai tay ngươi còn sạch sẽ, thân mình trong sạch, rời đi đúng lúc." Phù Trừng lắc lắc đầu, liền nhẹ nhàng nói ra hai chữ, "Đã muộn..." Mộ Dung Yên còn muốn nói gì nữa, chỉ thấy Phù Trừng biến sắc, cắn răng giữ chặt nàng nhảy ra sau gốc cây, gương mặt trắng bệch nghiêm túc làm một động tác đừng lên tiếng, cánh tay phải theo bản năng đem nàng bảo hộ ở trong lòng. Mộ Dung Yên tựa vào trong lòng của nàng, lắng nghe nhịp tim của nàng, lặng lẽ nhìn sườn mặt sạch sẽ của nàng, một trận chua xót vọt tới chóp mũi, nước mắt không khỏi thấm ướt hốc mắt. Vốn nghĩ rằng cả đời sẽ phải ở trong nơi thâm cung lạnh lẽo kia thống khổ mà sống, vốn nghĩ rằng cả người dơ bẩn như mình sẽ không gặp được bất kỳ ai muốn lấy mệnh tướng hộ. Nhưng mà, vì sao ông trời lại muốn an bài một nữ tử sạch sẽ như vậy xuất hiện ở bên cạnh? Một câu "Đã muộn" kia, rốt cuộc là đã quá muộn để rời đi, hay là trong lòng nữ tử sạch sẽ này cũng giống như bản thân mình, ẩn ẩn có một chút tình cảm không dám nghĩ đến? "Chỉ cần ta không chết...Ngươi chính là an toàn..." Phù Trừng khẽ động khóe môi, tựa hồ đau đớn đến khó chịu, ý cười miễn cưỡng này, ánh vào trong đáy mắt ngập nước của nàng, dễ dàng làm đau đớn trái tim Mộ Dung Yên. Hai hàng lệ phút chốc chảy xuống hai má, Phù Trừng ôn nhu vươn, muốn thay nàng lau đi nước mắt trên mặt. Mộ Dung Yên theo bản năng tránh né, xoay mặt đi, "Bổn cung không cần ngươi thương hại!" Thanh âm run lên, thế nhưng lại khàn khàn. "Không phải thương hại..." Phù Trừng thấp giọng nói xong, cảnh giác mà nhìn vào một chiếc xe ngựa mơ hồ xuất hiện ở nơi cuối sơn đạo, đang chậm rãi đi về phía bên này. Tiếng tỳ bà vang lên, hoan nhạc thanh thúy, giống như ngọc châu rơi xuống, không hợp với tâm tình trong giờ khắc này, ngược lại làm cho Phù Trừng cảm thấy phiền táo khó hiểu. Mộ Dung Yên nghe thấy khúc tỳ bà trong xe ngựa dần dần đến gần, tiếng đàn kia mang theo hàng ngàn kỷ niệm vui ý, cũng đồng dạng làm lòng nàng đau đớn thật sâu. "Đây là... Tịch dương tiêu cổ..." Mộ Dung Yên thở dài chua xót, khúc nhạc này, khi nàng còn là Thanh Hà Công chúa, từng là tấu khúc mà nàng thích đàn nhất. Phụ hoàng mẫu hậu luôn thích nghe nàng đàn khúc nhạc này, ngay cả đệ đệ thiên chân kia, cũng là yêu thích. Nhớ đến ngày đó, ngón tay mảnh khảnh của nàng khảy đàn, say mê tấu khúc, vô cùng sung sướng. Luôn nghĩ rằng, thời gian như vậy sẽ từng ngày từng ngày trôi qua, nàng là thiên chi kiêu nữ, sau khi cập kê, sẽ gặp được một nam nhi anh tuấn như trong lòng, bên nhau cả đời. Không ngờ, quả thật chờ được một nam nhi anh tuấn, cũng chính là một cái ác mộng -- nam nhi này hủy đi gia quốc của nàng, giết chết phụ mẫu nàng, chiếm đoạt thân thể của nàng, thậm chí...Ngay cả đệ đệ thiên chân khả ái của nàng cũng không buông tha... Trong lòng chua xót nhớ đến chuyện cũ, mỗi một giấc mộng giữa đêm, luôn ẩn trong đầu không thể xóa bỏ. Quá khứ từng có bao nhiêu hạnh phúc, giờ khắc này liền có bấy nhiêu đau, giờ khắc này có bao nhiêu đau đớn, đối với tương lai sẽ có bấy nhiêu tuyệt vọng -- cả đời này, chỉ có thể làm một cái xác không hồn, chết lặng cả đời, người quan tâm duy nhất, chỉ có đệ đệ, thân nhân duy nhất này. "Tịch dương tiêu cổ?" Phù Trừng nhíu mi nhìn vẻ mặt bi thương của nàng, thầm nghĩ khúc nhạc này nhất định đã gợi nhắc đến chuyện cũ của nàng. Nghĩ đến một thủ khúc như vậy, nhất định chính là khúc nhạc nàng thích khi còn là Thanh Hà Công chúa, nay đã chôn vùi ở nơi đầu ngón tay của nàng, không thể không nói một câu đáng tiếc. Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Phù Trừng ôm chặt Mộ Dung Yên lùi về phía sau gốc cây, lo sợ người trên xe ngựa nhìn thấy. Tiếng tỳ bà ngừng lại, trong xe ngựa vang lên một giọng nữ nhân, hỏi xa phu ở bên ngoài, "Tại sao ngừng lại?" Xa phu là một tiểu hỏa ngăm đen khoảng hai mươi tuổi, chỉ nghe hắn cung kính nói: "Tam phu nhân, nơi này có một con chiến mã..." Xa phu cúi đầu nhìn kỹ xung quanh, "Trên này còn có vết máu." Nữ tử trong xe ngựa nhấc màn xe lên, từ xa xa liền nhìn thấy rõ ràng nàng mặc một thân áo bào màu tuyết trắng, "Vết máu?" Thanh âm dịu dàng, cực kỳ giống như ngữ khí trước đây của Mộ Dung Yên. Xa phu ấn kiếm nhảy xuống, cảnh thanh nói: "Tam phu nhân, người đừng vội xuống xe, tiểu nhân đi xem xung quanh trước, nếu như người bị thương kia đã đi xa, chúng ta lại tiếp tục đánh xe ngắm phong cảnh." Nữ tử lắc lắc đầu, "Tạ Trữ, không cần tìm, máu này có lẽ không phải máu của người." Nói xong, nữ tử gian nan xuống xe ngựa, một bàn tay hơi hơi đỡ lấy phần bụng nhô lên, "Nhìn hoa văn này, nhất định là chiến mã của Đại Tần. Mấy ngày gần đây không phải nói Tần vương mang theo nhị vị sủng phi tới đây thu thú sao? Đoán chừng nhất định là tiểu tốt nào đó truy tìm con mồi trúng tên cho Tần vương, một đường đuổi tới đây, xuống ngựa đi theo vết máu tiến vào rừng sâu." Nói xong, nữ tử như có chút đăm chiêu nhìn vào nơi sâu trong rừng, không khỏi nặng nề thở dài một cái. "Tam phu nhân, thân mình người nặng nề, vẫn là quay lại xe thì tốt hơn." Xa phu Tạ Trữ chắp tay cúi đầu, "Vạn nhất bị thương thân mình, tiểu nhân không biết ăn nói thế nào với công tử a." "Không ngại." Nữ tử phất tay áo, nhìn sắc thu của núi Lạc Hà, "Ta chỉ muốn hảo hảo nhìn nơi này, hảo hảo mà nhìn một cái..." Tạ Trữ lắc đầu thở dài, không rõ vì sao tam phu nhân này không muốn hưởng thụ cẩm y ngọc thực trong thành Kiến Khang, cố tình lại lặn lội ngàn dặm xa xôi tới núi Lạc Hà này ngắm nhìn sắc thu? "Nương nương...Đánh cuộc một lần...Thế nào?" Phù Trừng đột nhiên mở miệng, không đợi Mộ Dung Yên phản ứng lại, Phù Trừng đã ôm lấy nàng đi ra khỏi phía sau thân cây. "Không được!" "Ai đó?" Tạ Trữ rút kiếm hướng qua, chỉ nhìn thấy một nữ tử mặc hoa phục áo đuôi ngắn cùng một tiểu tướng cả giáp y đều nhuốm máu đỏ tươi ánh vào trong mắt. "Cầu phu nhân...Cứu giúp!" Phù Trừng nói xong, vội vàng nghiêng mặt nháy mắt với Mộ Dung Yên một cái, bỗng nhiên ngất xỉu tại chỗ. "Ngươi!" Mộ Dung Yên biết lần này nàng nhất định là giả bộ bất tỉnh, muốn kéo tỉnh nàng, lại sợ làm đau đến vết thương của nàng, rơi vào đường cùng, chỉ có thể nâng mắt nhìn Tạ Trữ nói: "Cứu lấy nàng..." "Các ngươi..." Tạ Trữ đoán không ra hai người như vậy rốt cuộc là loại người nào, lắc đầu cảnh giác, "Tam phu nhân, đừng quản chuyện qua đường, chúng ta vẫn là rời đi đi." "Ta muốn cứu." Nữ tử kia cười khanh khách với Mộ Dung Yên, phân phó Tạ Trữ nói: "Đi, đem tên tiểu tướng kia kéo lên xe." "Nhưng mà..." "Dù sao ta là chủ tử." Nữ tử trực tiếp cắt ngang lời nói của Tạ Trữ, mang theo thâm ý mà nhìn Mộ Dung Yên, ánh mắt sáng rọi kinh diễm, "Vị cô nương này, thỉnh cùng lên xe ngựa đi, nếu không sắc trời trầm xuống, dã thú nghe thấy mùi máu tươi, nhất định sẽ tìm đến, đến lúc đó, một nử tử yếu đuối như ngươi, làm sao giữ được tính mạng của hắn?" Lời nói của nữ tử khiến cho Mộ Dung Yên không thể không nhìn thẳng vào vấn đề, để Tạ Trữ đem Phù Trừng đang hôn mê kéo lên xe ngựa, chỉ có thể khom người nói tạ ơn, đến gần nữ tử kia, "Không biết nên xưng hô với phu nhân như thế nào?" "Phu gia* họ Tạ, nhủ danh là Tửu Tửu." Nữ tử Tạ Tửu Tửu thiện ý mỉm cười với Mộ Dung Yên, gắng sức leo lên xe ngựa, nhấc màn xe lên, "Không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào?" (*Họ chồng) "Bổn...Ta họ Hả...Nhủ danh là Thanh..." Tạ Tửu Tửu nhìn thần sắc chần chờ của nàng, cười nói: "Biết cách xưng hô là được, Hà cô nương, mời lên xe." Mộ Dung Yên kinh ngạc trước sự thiện giải nhân ý* của nàng, không khỏi hơi hơi buông xuống một chút cảnh giác, đi theo lên xe ngựa. (*Hiểu được lòng người) "Giá!" Tạ Trữ vừa kéo cương ngựa, con ngựa tiếp tục đi về phía trước, lúc này đây, là rời xa núi Lạc Hà, hướng về phía thị trấn gần nhất. "Ta..." Mộ Dung Yên có chút không yên, muốn giải thích một chút, nhưng mà lại không biết nên giải thích như thế nào? Ánh mắt dừng trên tỳ bà trong xe ngựa, ánh mắt chợt lóe, kinh thanh nói: "Tỳ bà này của Tạ phu nhân tựa hồ có lai lịch không nhỏ..." "Đây là do phu quân tặng cho, gọi là lưu luyến." Thanh âm của Tạ Tửu Tửu bình thản, cho dù trong thùng xe này có một người xa lạ mang vết thương kinh khủng, cũng không thấy có một chút e ngại nào. Mộ Dung Yên nhìn kỹ dung nhan của nàng, kỳ thật tuổi tác hẳn là không chênh lệch với mình bao nhiêu, mi gian kia thản nhiên mang theo sầu bi, có chút giống với bản thân mình, tạo thành cảm giác rất quen thuốc khó hiều. Tạ Tửu Tửu nói xong, mỉm cười nhìn thoáng qua Mộ Dung Yên, đem tỳ bà ôm ở trong lòng,"Tựa hồ Hà cô nương cũng là người biết đàn tỳ bà?" "Ta chỉ là có biết một chút." Mộ Dung Yên khiêm tốn nói xong, nhíu mi nhìn Phù Trừng đang giả vờ bất tỉnh kia, giờ này khắc này căn bản đoán không ra rốt cuộc nàng đang tính toán cái gì? "Các ngươi đến từ hậu cung của Đại Tần đi?" Một lời Tạ Tửu Tửu vừa nói ra, Mộ Dung Yên không thể không tập trung lại tinh thần, cẩn thận suy nghĩ, nên ứng đối thế nào? Mộ Dung Yên thản nhiên thừa nhận: "Nhãn lực của phu nhân thật tốt, không sai, chúng ta quả thật là người trong hậu cung." "Tiểu nha đầu này thật ra rất có thể chịu đựng, bị trọng thương như vậy, giả bộ bất tỉnh cũng không hừ một tiếng." Tạ Tửu Tửu nói xong, nhấc chân nhẹ nhàng đá Phù Trừng một chút,"Ta cũng không phải là người của Đại Tần, bất quá chỉ là một người đi ngang qua ngắm cảnh, sẽ không đem bọn ngươi đưa đến chỗ Tần vương tranh công, tiểu nha đầu, ngươi nên tỉnh lại đi." Phù Trừng nghe nàng nói thẳng thắng như vậy, kinh nhiên ngồi dậy,"Làm sao ngươi biết ta là..." "Có nam nhân nào lại quấn ngực ở trong y phục chứ?" Tạ Tửu Tửu chỉ chỉ cổ áo chỗ ngực của nàng, "Vừa rồi lúc Tạ Trữ ôm ngươi, ta liếc mắt nhìn ngươi một cái, lại nhìn thoáng qua thân hình của ngươi, lúc này mới khẳng định, ngươi cũng không phải là nam nhi." "Này..." Phù Trừng cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, quả thật giáp y trước ngực sau lưng đều không có, áo đơn lại bẩn lại rách, cho dù có đai lưng quấn trước ngực, cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy vài bố quấn bên trong. "Tiểu nha đầu, đừng sợ, ta sẽ đưa ngươi đến thị trấn an toàn, mời một đại phu cho ngươi, hảo hảo trị thương." Nói xong, Tạ Tửu Tửu dịu dàng cười cười, quay lại nhìn Mộ Dung Yên, "Mặc kệ vì sao Hà cô nương lại rời cung, có thể rời đi dù sao cũng là chuyện tốt, ta cũng rất vui khi giúp người khác hoàn thành chuyện tốt, ha ha." Mộ Dung Yên kinh ngạc nhìn Tạ Tửu Tửu, nàng nói nàng cũng không phải là người nước Tần, vậy chính là người đến từ Giang Nam Tấn quốc, phu gia lại họ Tạ, nhất định là có chút liên hệ với Ô Y hạng Tạ gia. Nhưng mà thấy nàng đang mang thai, dịu dàng dễ gần, làm sao cũng không giống với người có tâm kế. Nàng có trí tuệ kinh người, thường thường là nhất ngữ trung đích*, cũng không phải là ngu nhân bình thường. (*Một câu liền nói được hết ý. Cách nói chuyện cởi mở hiếu khách nhưng luôn thể hiện được ý chính.) Người này...Cả người tràn đầy bí ẩn, rốt cuộc tới đây làm gì? Có gan đưa theo một nữ tử trốn ra khỏi cung rời đi, gan dạ sáng suốt đến như vậy, làm sao có thể chỉ là nử tử giàu có bình thường? Mộ Dung Yên mang theo một chút kính ý, mỉm cười với Tạ Tửu Tửu. Tạ TửuTửu cũng mỉm cười, ý cười thật sâu, ôn nhu khiến cho người ta cảm thấy tâm an.