Phất huyền thập tam khúc

Chương 29 : gõ chuông cảnh báo

Phù Trừng vừa bước vào doanh trướng của Thái y, sắc mặt hơi biến đổi, trong doanh trướng to như vậy thế nhưng nằm đầy những Thái y và tiểu nội thị đang mê man! Phù Trừng vừa muốn xoay người rời đi, liền nghe thấy một thanh âm kinh động, theo bản năng liền lắc mình ẩn sang bên cạnh. Một mũi tên nhọn mang theo một tờ giấy bắn vào cột gỗ trong doanh trướng! Phù Trừng bước nhanh tiến lên, đem mũi tên nhọn nhổ xuống, mở tờ giấy ra, sắc mặt đại biến, ném mũi tên trong tay xuống, vội vàng che kín miệng mũi. Chỉ thấy nàng vừa vò nát tờ giấy, vừa bước vọt về phía đông nam của doanh trướng, vén rèm bố ngăn chận trong doanh trướng lên, vội vàng chui ra ngoài. Cùng lúc, Hứa Thất Cố đưa thuốc xong vừa trở về doanh trướng không khỏi kinh hãi trừng lớn hai mắt, vô cùng bối rối nhìn Phù Phi im lặng phất tay, ý bảo gia tướng thân binh nhanh chóng vây quanh doanh trướng của Thái y. Không phải là điện hạ...Bị nhận ra rồi chứ? Trong lòng Hứa Thất Cố khẩn trương, muốn bước nhanh tiến đến giải cứu, khổ nỗi nhất thời bối rối căn bản nghĩ không ra lý do hợp lý, trong lúc đang do dự, tinh tường nghe thấy mệnh lệnh của Phù Phi. "Đem tất cả tiểu nội thị ở đây đều đưa ra ngoài cho bổn điện hạ!" Trái tim Hứa Thất Cố như đang đốt lửa, giống như kiến bò trên chảo nóng, "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh doanh trướng, thấy một cái lại một cái tiểu nội thị bị đưa ra, chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên đến cổ họng, rốt cuộc không hạ xuống được nữa. Thẳng đến khi một gã Tướng quân cuối cùng đi ra khỏi doanh trướng, người bị đưa ra không phải là Phù Trừng, lúc này trái tim Hứa Thất Cố mới hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm thật dài. Điện hạ không có ở bên trong, lại đi đâu chứ? Trái tim Hứa Thất Cố không an tâm được bao lâu, liền lại nhảy dựng lên, nếu như sau đó điện hạ ra ngoài làm lộ thân phận, chỉ sợ sẽ làm hỏng đại kế của Phu nhân a! "Ở đây ai là Tiểu Đồng Tử?" Phù Phi không kiên nhẫn nhìn lướt qua các tiểu nội thị đang hôn mê bất tỉnh, "Dùng nhiều mê hương như vậy, cuối cùng cũng có thể đánh mê được kẻ tên mà Tiểu Đồng Tử, các ngươi đều lại đây nhìn một cái, rốt cuộc là ai?" "Bẩm Tướng quân, chúng mạt tướng cũng không nhận biết bộ dạng của Tiểu Đồng Tử..." Thân binh của Phù Phi nhìn thật kỹ, nhất nhất lắc đầu. Phù Phi khó xử nhìn qua đám tiểu nội thị, cũng không thể toàn bộ đều giết hết, nếu không khi phụ hoàng hỏi đến, cũng vô pháp ứng đối. Phù Phi giương mắt nhìn nhìn xung quanh, đúng lúc thân ảnh của Hứa Thất Cố ánh vào tầm mắt của hắn, lạnh lùng cười nói: "Nếu như là nội thị bên cạnh Hứa Thái y, hắn tất nhiên sẽ nhận ra được! Người tới, mới Hứa đại nhân đến đây." "Dạ!" Hứa Thất Cố nhìn thấy tiểu tướng đi về phía mình, hắn biết cho dù có muốn trốn cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể nhẫn nhịn đi qua. "Hứa đại nhân, điện hạ có lệnh, thỉnh Hứa đại nhân đi qua nói chuyện." "Hạ quan tuân mệnh." Hứa Thất Cố chỉ cảm thấy tim đập đến lợi hại, đi tới bên cạnh Phù Phi, liếc mắt nhìn lướt qua tiểu nội thị dưới chân, lần nữa xác nhận Phù Trừng không có ở trong đó, lặng yên thở phào nhẹ nhõm. "Hứa đại nhân, làm phiền ngươi nhìn xem, ở đây có Tiểu Đồng Tử không?" Phù Phi chỉ chỉ vào đám nội thị. Hứa Thất Cố nghi thanh nói: "Không phải là Tiểu Đồng Tử đã phạm vào chuyện gì chứ?" Phù Phi gật đầu nói: "Tối hôm qua có người đột nhập, bổn điện hạ điều tra được một ít manh mối, có liên quan đến Tiểu Đồng Tử này, cho nên, hôm nay đặc tới tìm hắn hỏi vài câu." "Chỉ là hỏi vài câu, tại sao phải đánh thuốc nhiều tiểu nội thị như vậy?" Hứa Thất Cố hỏi lại một câu. Phù Phi tức giận nói: "Bổn điện hạ làm việc, liền đến phiên một Thái y nho nhỏ như ngươi can thiệp sao? Ngươi chỉ cần trả lời, ai là Tiểu Đồng Tử?" Nói xong, Phù Phi cố ý tới gần Hứa Thất Cố từng bước, "Ngươi nên biết, khi Hoàng gia muốn một người phải chết, người đó cho dù có chín cái miệng cũng nói không rõ!" Hứa Thất Cố chỉ cảm thấy sau lưng đều là mồ hôi lạnh, vội vàng ôm quyền nói: "Hạ quan hiểu được, hạ quan ngay lập tức nhận diện Tiểu Đồng Tử cho điện hạ." Xem ra điện hạ không thể giả trang trộn lẫn vào đám tiểu nội thị nữa...Hứa Thất Cố nhìn đám nội thị đang hôn mê, hôm nay quả thật là cần một người chết thay điện hạ để bước qua một cửa này...Chính là, nay không biết tung tích của điện hạ, vạn nhất trở lại, như vậy thì phải làm sao bây giờ? "Hứa Thất Cố, hay là ngươi cũng không muốn đầu của ngươi nữa?" Phù Phi thấy ánh mắt của hắn tràn đầy bối rối, lạnh giọng thúc giục nói, "Nhanh chóng báo cấp cho bổn điện hạ, rốt cuộc là ai?" Nay chỉ có thể đi một bước tính một bước! Trên đường xuống Hoàng Tuyền, nhớ đừng quay đầu lại, kiếp sau đừng lại bước chân vào nơi thâm cung này nữa! Hứa Thất Cố nhắm hai mắt lại, tùy ý chỉ một người, "Tiểu Đồng Tử, chính là hắn!" "Tốt lắm." Phù Phi cười cười, làm thủ thế giết người với tướng sĩ bên cạnh, "Kéo ra xa một chút hãy xuống tay, chôn ngay tại chỗ, tránh hấp dẫn kéo dã thú đến, quấy nhiễu mộng đẹp của phụ hoàng." "Dạ!" Vài tên tướng sĩ nâng tên tiểu nội thị kia đi ra khỏi doanh trại. Phù Phi cười vỗ vỗ đầu vai Hứa Thất Cố, "Hứa đại nhân, quả nhiên là người biết thời thế, ha ha." Hứa Thất Cố không biết nên trả lời Phù Phi như thế nào, chính là cung kính cúi đầu. Phù Phi vừa lòng khoanh tay cười to, "Người biết giữ im lặng, tính mạng tất nhiên cũng có thể dài một chút." Hứa Thất Cố hoảng hốt đến lợi hại, chỉ có thể cúi đầu thật thấp, điện hạ a điện hạ, rốt cuộc người đã đi đâu rồi? Nếu như một mình rời khỏi doanh đi tìm Hiền phi nương nương, chỉ sợ sẽ rơi vào thiết cục của Hoàng thượng a! Rút dây động rừng, nếu như điện hạ nhập cục, Thanh Phu nhân cũng khó trốn khỏi cái chết! Cái gọi là nhất tử sai, mãn bàn giai thâu*. (*Đi sai một quân cờ, thua cả ván cờ) Chịu khổ mười tám năm, đến cuối cùng thế nhưng lại có kết cục như thế này sao? "Khói mê đòi mạng cấp, Đông Nam có sinh lộ." Trong lòng Phù Trừng nhớ kỹ những lời trên tờ giấy, một bước chạy về phía Đông Nam, liền bị một gã tiểu tướng cho rằng tướng sĩ kéo vào trong một doanh trướng khác. "Làm càn!" Phù Trừng xuất thủ hất bàn tay của tiểu tướng ra, cảnh giác lui về phía sau một bước, theo bản năng nhìn nhìn doanh trướng này, cũng may là một doanh trướng không người. Lực chú ý của Phù Trừng rất nhanh trở về trên người tên tiểu tướng kia, "Ngươi rốt cuộc là ai?" "Là người bảo vệ tính mạng của điện hạ." Thanh âm của tiểu tướng phá lệ quen thuộc, Phù Trừng không thể tin được kinh sợ ngây người, nửa ngày mới thốt ra được hai chữ, "Hồng Loan?" Quả thật, Phù Trừng không có nhận sai, đúng là Hồng Loan. Ngay sau đó Phù Trừng lại nghĩ đến một người khác, "Làm sao ngươi biết được thân phận thật sự của ta? Chẳng lẽ ngươi là..." "Không sai, nô tỳ quả thật chính là nội gián Phu nhân xếp ở bên cạnh Thục phi." Hồng Loan nói rất rõ ràng, lại làm cho trái tim Phù Trừng giống như bị hung hăng đâm phải một cái. Lại là mẫu phi! Phù Trừng mê man, bàn cờ này, nàng rốt cuộc nhìn không rõ, chưa bao giờ biết được tâm cơ của mẫu phi. "Thục phi và Trường Lạc công cấu kết cùng nhau, hôm nay muốn mưu hại điện hạ, cho nên nô tỳ đặc biệt đến đây trợ giúp điện hạ rời khỏi nơi này." Hồng Loan nói xong, chỉ chỉ một cái hòm gỗ trong doanh trướng, "Trong này có xiêm y sạch sẽ và ngân lượng nô tỳ chuẩn bị cho điện hạ, sau khi ra khỏi doanh trại, điện hạ chỉ cần đi thẳng đến Bình Dương, đến quý phủ của Thái thú Mộ Dung Xung nghỉ ngơi mấy ngày, liền có thể được bình yên." "Thục phi và đại hoàng huynh là cùng một phe? Mẫu phi muốn ta đến Bình Dương?" Phù Trừng lại cả kinh, không nghĩ ra rốt cuộc mẫu phi đang muốn làm gì? "Việc này không nên chậm trễ, thỉnh điện hạ thay quần áo." Hồng Loan hướng Phù Trừng cúi đầu, "Nếu không chờ đến khi Hoàng thượng đi săn trở về, chỉ sợ điện hạ sẽ bước không ra được." Nếu như đoán không ra, vậy không nghĩ nữa, Phù Trừng liền sẽ không nghĩ nhiều, lúc này đem giáp y sạch sẽ thay vào, đem ngân lượng nhét vào trong lòng, trầm giọng nói: "Hồng Loan, trước khi đi, ta hỏi ngươi một vấn đề." Hồng Loan cung kính cúi đầu,"Thỉnh điện hạ hỏi đi, Hồng Loan nhất định là tri vô bất ngôn." "Nhưng mà tuyệt đối sẽ không ngôn vô bất tẫn, có phải hay không?" Phù Trừng chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lạnh, ván cờ này của mẫu phi, làm cho nàng mê muội, bên ngoài có Trấn Tây Đại Tướng quân Độc Cô Minh, bên trong không chỉ có Thái y Hứa Thất Cố, còn có cung nữ Hồng Loan, có nhiều thế lực như vậy, vì sao còn muốn để cho bản thân phải vào thiên lao chịu khổ chứ? "Phu nhân không phải là nữ tử bình thường, nếu như điện hạ vẫn bình an quay lại, nghi vấn trong lòng tất nhiên có thể giải đáp." Hồng Loan nói xong, khom người nói: "Đây là những gì nô tỳ được biết, về những thứ khác, nô tỳ không thể nói, cũng không còn gì để nói, cuối cùng xin cả gan nhắc nhở điện hạ một câu – sự thiên chân của điện hạ, nên thay đổi, nữ tử trong hậu cung này, cho dù là cung nữ nhược như, cũng không phải là không hề có tâm cơ như điện hạ vẫn nghĩ. Phu nhân chính là lo lắng điện hạ nhất thời vô ý, khi nào trúng kế đánh mất tính mạng cũng không biết, cho nên đặc biệt phân phó nô tỳ bảo hộ điện hạ nhiều hơn, khi tất yếu phải đưa điện hạ rời đi." "Ha ha, mẫu phi quả nhiên không phải là nữ tử bình thường..." Phù Trừng cười khổ một tiếng, lạnh lạnh thở dài. Một cung nữ nho nhỏ như Hồng Loan, cũng có tâm trí như thế, nàng thân là Công chúa, hơn mười năm ở trong lãnh cung, được Thanh Phu nhân dốc lòng dạy dỗ, thế nhưng còn không bằng một cung nữ nho nhỏ, suýt nữa đã rơi vào con đường của Trương Thục phi! Không thể khinh thường, quả nhiên tâm kế trong hậu cung, không cho phép nàng có một phần lơ là nào. Vốn nghĩ rằng chính mình cũng đủ thông minh, có thể đoán được mẫu phi cố ý giam mình trong thiên lao, cũng không ngờ thì ra còn thua kém tâm cơ của mẫu thân rất nhiều, tất cả hành động của mình, tất cả khả năng, đều nằm trong kế hoạch của mẫu phi. May mà, người là mẫu phi, cũng không phải là địch thủ, nếu không, không biết Phù Trừng nàng phải chết bao nhiêu lần rồi? Tâm lạnh, kinh hãi, Phù Trừng tự giễu nở nụ cười một tiếng, quay lại? Lúc tái kiến mẫu phi, mẫu phi sẽ thất vọng đến như thế nào? Chính mình thế nhưng lại kém cỏi như vậy, ngay cả một ván cờ cũng không thể nhìn thấu rõ ràng! Suýt nữa là dâng mạng cho người khác, còn làm hỏng đại kế của mẫu phi! "Điện hạ, cần phải đi rồi." Hồng Loan nhắc nhở nói. Phù Trừng nghiêm mi gật đầu, "Hảo." "Điện hạ đi cùng nô tỳ, giả vờ làm tường sĩ ra khỏi doanh đi tuần tra rồi lén lẫn ra ngoài." Hồng Loan nói xong, liền vén rèm bước ra khỏi doanh trướng. Phù Trừng vội vàng liếc nhìn Phù Phi đang mang binh đi tuần bên ngoài một cái, câu nói của hắn đúng lúc truyền vào trong tai, " Kéo ra xa một chút hãy xuống tay, chôn ngay tại chỗ, tránh hấp dẫn kéo dã thú đến, quấy nhiễu mộng đẹp của phụ hoàng." Nếu như không có mẫu phi, hôm nay người đi đời nhà ma chính là Phù Trừng nàng! Trên lưng Phù Trừng tràn đầy mồ hôi lạnh, hít vào một hơi, một lần cảnh cáo này của mẫu phi đã khiến cho nàng phải tỉnh táo lại, không thể không nhìn thẳng vào kết quả của ngày hôm nay, nếu như lại tiếp tục ngu ngốc, không lưu tâm đến những người có tâm nhãn xung quanh, chỉ sợ ván cờ này của mẫu phi, toàn bộ sẽ bị hủy trên tay nàng! "Thục phi, Trương Linh Tố." Đáy lòng Phù Trừng thì thào gọi lên cái tên này, vốn nghĩ rằng lúc ở trong cung nàng không thật sự muốn lấy mạng của nình, đến đây, liền sẽ không xuống tay, không ngờ vẫn là đã xem nhẹ nàng. Lòng dạ của nữ nhân, thế nhưng lại có thể thay đổi thất thường như vậy! "Ngươi đã cho bổn cung một chiêu, tất nhiên bổn cung cũng nên trả lại ngươi một chiêu!" Phù Trừng hung hăng cắn răng, thầm nghĩ, "Nếu không, bổn cung liền thẹn với công sức nhiều năm dạy dỗ của mẫu phi, làm sao còn mặt mũi gặp lại mẫu phi?" Phù Trừng đi theo Hồng Loan bước ra khỏi doanh trại, quay đầu liếc mắt nhìn khu doanh trại trang nghiêm này một cái, mặc kệ là nơi thâm cung bị tường cao vây chặt, hay là khu doanh trại nhìn qua như không có cung tường này, đều là nơi hung hiểm nhất trên thế gian, hơi chút vô ý, tan xương nát thịt, rốt cuộc còn không biết là ai đã lấy đi tính mạng của mình? Xoay mặt đi, ánh mắt Phù Trừng trầm xuống, hiện lên một tia mê mang. Thanh Hà, sự đối đãi của ngươi, có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả? Có phải cũng giống như Trương Linh Tố, nhìn như thân mật, kì thực lại rất hiểm ác hay không? Phù Trừngảm đạm cười cười, đột nhiên cảm thấy chua xót vô cùng.