Phất huyền thập tam khúc
Chương 162 : tạ gia nguyện
Xe ngựa dừng ở trước cửa Tạ phủ, Tạ An cùng Tạ Huyền từ trên xe ngựa bước xuống, mới nâng mắt lên, liền thấy Tạ Uyên mỉm cười đứng ở trước cửa.
Quả nhiên đến rất nhanh...
Tạ An âm thầm hít vào một hơi, thản nhiên đi qua, nói: "Uyên nhi, ta biết hôm nay ngươi có chuyện muốn nói, không bằng vào phủ đi, chúng ta pha trà tán gẫu vài câu được không?"
"Hảo." Tạ Uyên dường như đã định liệu trước Tạ An sẽ nói như vậy, theo Tạ An một đường đi vào thư phòng của Tạ An.
"Các ngươi đều lui xuống." Tạ An phất tay ý bảo nha hoàn trong thư phòng nhanh chóng lui ra, xoay người phân phó Tạ Huyền, "Huyền nhi, đi pha một ấm trà đến đây."
"Này..." Tạ Huyền biến sắc, chần chờ nhìn thoáng qua Tạ An, có một chút không đành lòng, cuối cùng chỉ có thể cung kính rời khỏi thư phòng.
Tạ An khí định thần nhàn ngồi ở ghế trên, yên lặng nhìn Tạ Uyên, nói: "Uyên nhi, cả đời này của ngươi, quyền thần đã làm, Phò mã cũng đã làm, còn muốn làm cái gì nữa?"
Tạ Uyên nhìn ra Tạ An cũng không có ý muốn chỉ trích, cười nói: "Thúc phụ, chuyện tới lúc này, Tạ gia chúng ta chỉ còn một con đường để đi, nếu như thúc phụ không đi con đường này, nếu ta chết, Tạ gia cũng khó bảo toàn."
Tạ An thở dài một hơi, nói: "Uyên nhi, ngươi có biết ngươi lại một lần nữa đem trên dưới Tạ gia bức đến nơi đầu sóng ngọn gió, sẽ có một ngày làm hại đến Tạ gia."
Tạ Uyên áy náy nói: "Thúc phụ, cũng không phải là chất nhi cố ý muốn nhúng vào, mà là Tư Mã Diệp đã động tâm tư muốn tiêu diệt Tạ gia chúng ta -- nếu như chất nhi đoán không sai, hôm nay thúc phụ cùng đại ca vào cung, nhất định là tiếp thánh chỉ trở về lấy tính mạng của ta."
"Ngươi đoán không sai." Tạ An thoáng gật đầu, "Hôm nay ngươi đã đoán được kết cục, ngươi nói cho thúc phụ, thúc phụ nên làm sao với ngươi đây?"
Tạ Uyên ôm quyền nói: "Hôm nay thúc phụ nhìn thấy chất nhi, cũng không có lớn tiếng quát mắng chất nhi, trong lòng nhất định đã có chủ ý, không phải sao?"
Tạ An chua xót cười cười, "Nếu không phải bởi vì ngươi, Tạ gia sao lại đi đến ngày hôm nay, thanh danh trung quân trăm năm, chỉ sợ sẽ phải hủy hoại trong chốc lát."
"Thúc phụ, thanh danh trung quân này cũng không nhất thiết sẽ bị hủy!" Tạ Uyên vội vàng nói, "Tư Mã gia là hoàng thất của Đại Tấn, Tạ gia chúng ta tất nhiên không nên cướp đi giang sơn của bọn họ, mang danh loạn thần tặc tử. Chính là, Tạ gia chúng ta cũng không phải là hạng người để mặc người khác xâm lược, nay kế sách duy nhất, muốn bảo toàn trên dưới Tạ gia, chỉ có giang sơn đổi chủ, nếu không, không còn cách khác."
Tạ An lại một lần nữa yên lặng nhìn Tạ Uyên, cũng không lên tiếng.
Tạ Uyên thản nhiên chống lại đôi mắt của Tạ An, trầm giọng nói: "Thúc phụ, nay Uyên nhi thầm nghĩ bảo vệ Tạ gia, bảo vệ thiên hạ thuộc về Tư Mã gia, cũng không có hai lòng. Tin rằng thúc phụ cũng biết, nay ở Giang Bắc thanh danh của Trừng Công chúa lên cao, khí thế như hồng, chỉ sợ rất có dã tâm nhất thống Giang Bắc." Tạ Uyên thấy Tạ An không hề động dung, nói tiếp, "Nay đương kim Hoàng thượng Tư Mã Diệp mọi chuyện đều nghe theo lời nói của Trữ phi, làm sao còn có bộ dáng của vua một nước? Nếu như ta đoán không sai, ngày Trừng Công chúa nhất thống Giang Bắc, chính là lúc Trữ phi cung biến, đến lúc đó cơ nghiệp trăm năm của Tấn quốc ta ở Giang Nam đều phải chắp tay dâng cho Trừng Công chúa ở Giang Bắc, chúng ta trở thành thần tử mất nước, con cháu Tạ gia, có ai còn được sống?"
Mi tâm Tạ An cau lại, nói: "Ngươi nói thẳng ra đi, muốn thúc phụ làm như thế nào?"
Tạ Uyên thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Thúc phụ, nếu như Tư Mã Diệp chết, Khánh nhi chính là huyết mạch gần nhất với hoàng thất, ta có thể chiêu cáo thiên hạ, nói Tạ Uyên ta lúc trước là ở rể Tư Mã gia, Khánh nhi cũng là họ Tư Mã, chính là người thừa kế tốt nhất, đến lúc đó, còn ai dám đụng đến Tạ gia ta?"
"Nghe khẩu khí này của ngươi, nhất định là đã nghĩ tốt kế sách vạn toàn?" Tạ An lạnh lùng hỏi.
Tạ Uyên nói: "Thúc phụ, ta cam đoan, việc này nhất định là làm đến thiên y vô phùng."
Tạ An từ trên ghế đứng lên, đi tới bên người Tạ Uyên, nâng tay vỗ vỗ đầu vai của hắn, nói: "Uyên nhi, vì Tạ gia, vất vả cho ngươi rồi."
Tạ Uyên không nghĩ tới thúc phụ Tạ An thế nhưng lại đồng ý nhanh như vậy, thoáng cả kinh, "Thúc phụ, người nguyện ý nghe theo ta?"
Tạ An tự giễu lắc lắc đầu, nói: "Trăm năm của Tạ gia cũng không dễ, ta không thể nhìn trên dưới Tạ gia gặp phải kết cục cả nhà bị xử trảm, ngươi nói đúng, đương kim Thánh Thượng, quả thật là không thể lưu lại."
Tạ Uyên không khỏi vỗ tay cười nói: "Thúc phụ, nay người là Thừa tướng, đại ca lại là Đại Tướng quân, chỉ cần ngày mai đại ca mang binh vây lấy Hoàng thành, Uyên nhi cam đoan, Tư Mã Diệp chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đem ngôi vị Hoàng đế giao cho..."
"Thúc phụ, trà đến đây." Tạ Huyền bỗng nhiên cắt ngang lời nói của Tạ Uyên, chỉ thấy gương mặt hắn xanh méc, đi đến, đem trà đặt trên bàn sách.
Tạ An nhìn thoáng qua Tạ Huyền, nói: "Những năm qua hai huynh đệ các ngươi coi như là cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nay lúc con cháu Tạ gia chúng ta đồng tâm đối ngoại, không bằng lấy trà thay rượu, kính đệ đệ của ngươi một ly?"
Tạ Huyền do dự nhìn thoáng qua Tạ An, cúi đầu cầm một chén trà lên, đưa tới trong tay Tạ Uyên, giọng nói khàn khàn: "Tam đệ, mời."
Tạ Uyên mỉm cười tiếp nhận chén trà, nói: "Chung quy chúng ta đều là thân nhân huyết mạch tương liên, Tạ gia muốn yên vui, có vài con đường không thể không đi, thỉnh đại ca đừng trách ta."
Tạ Huyền cầm một chén trà khác lên, vừa đưa cho Tạ An, vừa nói, "Ta cùng thúc phụ vẫn không thể lý giải được ngươi, tha thứ cho đại ca cùng thúc phụ, được không?"
"Người một nhà, làm sao có tha thứ hay không tha thứ?" Tạ Uyên cười đến thư thái, chuyện liên quan đến tính mạng của trên dưới một nhà, hắn liệu định Tạ An chắc chắn sẽ giúp mình hoàn thành chuyện hành thích nhà vua!
Tạ An cầm lấy chén trà, ý bảo Tạ Huyền cũng cầm lấy một chén trà cuối cùng trên bàn lên, "Lời khách sáo này, người trong nhà không cần nói, đến, tối nay liền lấy trà thay rượu, chúng ta uống cạn một chén trà ấm này, từ nay về sau huynh đệ đồng tâm, thúc cháu đồng lòng, tận tâm duy hộ Tạ gia yên vui, Đại Tấn yên ổn."
Trà ấm vào miệng, hương vị thấm vào trong lòng, ấm áp thư thái, hương thơm thoang thoảng.
"Loảng xoảng!"
Chợt nghe thấy âm thanh chén trà rơi xuống đất vỡ tan, gương mặt không còn chút máu, làm sao chỉ có một mình Tạ Uyên?
Nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, Tạ An vươn tay gắt gao đỡ lấy Tạ Uyên đang run rẩy không thôi, thê thanh nói: "Uyên nhi, đủ rồi..."
"Thúc phụ...Ngươi..." Tạ Uyên chỉ cảm thấy trong bụng như đao chém, không thể tin được mà trừng mắt nhìn thẳng vào gương mặt Tạ An, chén trà trong tay cũng rơi xuống đất, máu loãng đột nhiên dâng lên yết hầu, trào ra khỏi khóe miệng rơi xuống, "Vì cái gì...Vì cái gì!" Không cam lòng nhìn Tạ Huyền cũng đang rơi lệ đứng bên cạnh, "Ca ca...Ngay cả ngươi cũng...Muốn giết...Ta..."
Xuống tay với thân nhân, độc ác như rắn rết, nếu như lúc trước Tạ Uyên không hiểu được cái đau của Tư Mã Thương Tâm, giờ này khắc này, hắn đã hoàn toàn thấu hiểu.
Tạ Huyền xoay mặt đi, thanh âm khàn khàn nói: "Trên đường từ Hoàng cung trở về, thúc phụ đã nói, nếu như hôm nay tam đệ ngươi không có xuất hiện, liền bảo toàn một mạng của ngươi, nếu như ngươi xuất hiện, ngươi chính là vẫn ngoan cố như trước, Tạ gia không thể tha cho ngươi..."
"Thúc phụ a..." Tạ Uyên nhất thời phẫn nộ, há miệng lại hộc ra một ngụm máu đen, "Ta là...Là một lòng vì Tạ gia mà...Suy nghĩ...Ngươi...Ngươi sao có thể...Chỉ biết tiện nghi..."
Thân mình Tạ An run lên, nghiêm mặt nói: "Quân muốn thần tử, thần không thể không tử. Quân vương có thể vô đạo, thần tử lại không thể bất trung!"
"Ngu...Trung!" Hai mắt Tạ Uyên đỏ đậm, tức giận đẩy Tạ An ra, trong nháy mắt khi ngã ngồi xuống lại ho ra một ngụm máu đen, "Ngươi sẽ hối hận...Các ngươi đều sẽ hối hận..."
"Giang Nam không thể lại trải qua chiến hỏa..." Tạ Huyền nâng tay lau đi nhiệt lệ trên mặt, "Những năm qua, dân chúng đã đủ thống khổ rồi! Tam đệ, nếu như Khánh nhi thành hoàng, các thế tộc ở Giang Nam nhất định sẽ khởi binh tạo phản, đến lúc đó thanh danh nhất thế của Tạ gia phải vứt bỏ là chuyện nhỏ, dân chúng bị cuốn vào chiến loạn mới là chuyện lớn! Một nhà Tạ gia ta, trung với hoàng thất Tư Mã, vạn vạn không thể để cho giang sơn của Tư Mã gia, rơi vào tay người khác!"
"Ha ha ha...Không thể ngờ được...Không thể ngờ được..." Tạ Uyên muốn giãy dụa đứng lên, bỗng nhiên gắt gao nắm lấy ngực, toàn thân trên dưới bởi vì đau đớn mà run run một khắc cũng không dừng lại được, chờ đến khi hắn rốt cuộc bình tĩnh lại, đã là khí tuyệt bỏ mình -- một đôi mắt đỏ đâm là không thể khép lại.
"Thúc phụ..." Tạ Huyền nghẹn ngào quay đầu qua gọi Tạ An một tiếng, "Tam đệ...Đi rồi..."
"Cắt đầu của hắn xuống." Tạ An run giọng nói xong, xoay người đi, "Ngày mai mang theo cùng ta diện thánh."
"Thúc phụ, cả đời này tuy rằng tam đệ đã làm sai rất nhiều, nhưng mà...Nhưng mà..."
"Nhưng mà có vài lời, hắn chính là nói đúng." Tạ An xoay người qua, yên lặng nhìn Tạ Huyền, "Uyên nhi chết, chính là bắt đầu, Tạ gia ta muốn tránh được này một kiếp, chỉ có thể đi một con đường này."
Tạ Huyền kinh ngạc nhìn Tạ An, "Thúc phụ, ngươi là muốn..."
"Giang sơn đổi chủ." Tạ An thở ra một hơi, "Khánh nhi là con cháu Tạ gia ta, vạn vạn không thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế này."
"Phóng nhãn khắp thiên hạ, còn ai có thể làm đây?" Tạ Huyền liên tục lắc đầu, nghĩ không ra ngoài Khánh nhi, còn ai có tư cách?
Tạ An thở dài một hơi, nói: "Nhi tử của Tề vương."
Tạ Huyền lập tức phủ quyết, "Như vậy, chẳng phải là muốn đem non sông Giang Nam, chắp tay dâng cho Trừng Công chúa ở Giang Bắc sao?"
"Từ xưa không có nữ tử có thể thành hoàng, Trừng Công chúa tất nhiên cũng sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này, trêu chọc nam nhi khắp thiên hạ khởi binh làm phản nàng. Huống chi, từ khi nàng khởi binh phục quốc tới nay, khắp nơi suy nghĩ cho dân chúng, khắp nơi đặt nhân tự lên trước, nay Tần quốc ở Giang Bắc đã có biểu tượng thái bình, nàng nhất định cũng không muốn tùy ý khơi mào chiến hỏa." Tạ An nhíu chặt lông mày, trong lời nói, tràn đầy giọng điệu khen ngợi, "Nếu không, nhìn vào khả năng của nàng, sao lại lưu giữ hậu hoạn như Hậu Yên Mộ Dung Thùy ở Giang Bắc? Chính là đáng tiếc...Nàng chung quy là nữ nhi, nếu không, thiên hạ có nàng thành hoàng, nhất định là phúc của dân chúng."
Tạ Huyền gật đầu nói: "Trừng Công chúa giao chiến ở Giang Bắc, quả thật là không thua nam nhi một phần."
Tạ An rất kinh ngạc mà nhìn Tạ Huyền, "Ngươi hiếm khi khen ngợi người khác, xem ra Trừng Công chúa này ở trong lòng ngươi, thật ra là một địch thủ hiếm có."
"Đúng vậy, chính là, ta vừa muốn cùng nàng giao phong, lại vừa không muốn cùng nàng giao phong." Tạ Huyền cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Tạ An vỗ vỗ đầu vai Tạ Huyền, "Tốt nhất là không cần giao phong, đạt dân chúng lên trước a, Huyền nhi." Thoáng ngừng một chút, Tạ An tiếp tục nói, "Trừng Công chúa và Tề vương phi Mộ Dung Yên là cô tẩu, diệt Tây Yên nói là vì muốn báo thù cho vong phu, tất nhiên đời này nàng cũng là thê tử của Mộ Dung Xung, nhất định không có hậu nhân, tính ra, có thể kế thừa Tần quốc, chỉ có nhi tử của Mộ Dung Yên, cũng chính là nhi tử của Tề vương chúng ta."
Tạ Huyền kinh hãi hỏi: "Nếu như nhi tử của Tề vương thật sự có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế Đại Tấn, chẳng phải là không duyên cớ giành được một mảnh giang sơn Giang Bắc sao?"
"Mộ Dung Yên là Tề vương phi, là chất nữ của Hậu Yên Mộ Dung Thùy, nếu như nhi tử của nàng thành Hoàng đế, cho dù dã tâm của Mộ Dung Thùy có lớn đến đâu, cũng không dám dễ dàng khơi mào chiến hỏa." Tạ An bình tĩnh nói xong, ẩn ẩn có một chút thoải mái," Đến lúc đó, giang sơn này mới có thể chân chính thái bình." Thoáng ngừng một chút, Tạ An bỗng nhiên nhớ tới gì đó, "Huyền nhi, tân hoàng Tư Mã Thương Lang đã chết, sau khi tân hoàng qua đời ở đại điển tế thiên Công chúa Đại Yên cũng đã thất tung, ngươi có tìm ra tung tích không?"
"Thúc phụ, nàng có thể bị Mộ Dung Thùy đưa đến Tấn quốc, tất nhiên cũng không phải là Công chúa được sủng ái gì. Có lẽ, nàng trốn vào dân gian như vậy, đối với nàng mà nói cũng là một loại giải thoát." Tạ Huyền trầm giọng nói xong, cúi đầu nhìn thoáng qua Tạ Uyên, "So với tam đệ thì tốt hơn, ít nhất nàng có ngày được thoát ly khỏi cung đình, cả đời này của tam đệ đều hãm ở trong cung đình, khó có thể giải thoát được."
Tạ An thở dài lại thở dài, chỉ có thể xua tay nói: "Thôi, ngươi dựa theo lời ta mà lấy đầu Uyên nhi, ngày mai mang binh vây quanh Vườn Ngự Uyển trước, về phần ám sát thánh thượng, liền giao cho thúc phụ tự mình làm đi."
"Thúc phụ..."
"Đây là sinh lộ duy nhất của Tạ gia chúng ta, cũng là kết quả mà Trữ phi nương nương mong muốn..." Tạ An trào phúng mỉm cười, "Tài trí của nữ nhân này, không thua kém ta, một ván cờ này, tất cả mọi người đều thua..."
Dương Lan Thanh, lão phu chưa từng bội phục ai, nhưng mà lúc này đây, lão phu cam tâm tình nguyện thua ngươi một ván này, làm một quân cờ cho ngươi, đi một bước "Rút củi dưới đáy nồi" này.
Chỉ hyvọng, có thể nhìn thấy thiên hạ thái bình thật sự, dân chúng Giang Nam cũng cóthể như dân chúng Tần quốc Giang Bắc, hưởng thụ đến mùa thu thu hoạch, tuế tuếbình an.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
26 chương
48 chương
21 chương