Hề Khê cũng không có làm được như lời của bốn người kia: Dỗ Tào Nghiên cao hứng, sau đó mọi người chung sống hòa bình. Oán hận chồng chất giữa Bối Hề Khê và Tào Nghiên không có khả năng dựa vào mấy câu nói là có thể hóa giải, bởi vì đó là đề cập đến thể diện, danh dự của một người nam nhân và cũng liên quan đến nhân sinh đại sự nửa đời người. Bị tính kế buộc cưới một người nữ nhân mà mình hoàn toàn không thích, đối với nam nhân mà nói, không phải đơn giản chỉ là bực bội một chút. Huống chi, Tào Nghiên từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thói quen làm đại ca, so nam nhân bình thường còn muốn sĩ diện hơn. Vốn dĩ đêm nay sắc mặt của Tào Nghiên đã đủ khó coi, là dáng vẻ bị tức muốn chết. Ai ngờ vừa rồi Hề Khê tiến vào cầu hòa, không biết sao xui xẻo đụng chạm anh ta một chút, phỏng chừng hiện tại càng thêm khó chịu. Khó chịu làm sao bây giờ? Tiếp tục nghĩ cách tra tấn cô vậy. Nếu bọn Chu Trì không dám ra tay? Thì cùng chung số phận vậy. Đương nhiên, chờ chết là không có khả năng chờ chết, Tào Nghiên có ngạo mạn đi nữa cũng không thể muốn làm gì thì làm nha. Cho nên, sau khi cả đám tiến vào phòng, chỉ im lặng được một lát liền bắt đầu xõa, chơi rất vui vẻ. Hề Khê không muốn ca hát cũng không muốn khiêu vũ, càng không muốn đụng tới bài bạc và uống rượu. Bây giờ Hề Khê đã nhận ra, mình chơi càng tự tại vui vẻ bao nhiêu, Tào Nghiên càng khó chịu bấy nhiêu. Nếu đã thế thì cô liền điệu thấp một chút vậy, dù sao chỉ cần đem đêm nay qua đi là được. Việc không cần thiết nhất hiện giờ là vẫn luôn chọc giận người nọ. Suy tính xong, Hề Khê cầm lên di dộng lúc nãy ném trên bàn, ngồi vào sô pha bắt đầu trượt điện thoại, tùy tiện nhìn xem Weibo. Cô vừa mới xuyên qua không bao lâu, tuy rằng bởi vì xem qua tiểu thuyết, tổng thể đã nắm giữ được tình hình của thế giới này, nhưng vẫn còn cần cô đích thân đi tiếp xúc hiểu biết, bằng không cô sẽ không thể dung nhập tốt hơn. Mặc kệ thế giới này là chân thật hay là giả dối, nếu đi xong tuyến thời gian của tiểu thuyết cô có thể trở về hay không, cuộc sống đều phải quá thật tốt. Hề Khê ngồi ở trên sô pha trượt di động một hồi, đem bầu không khí ầm ĩ trong phòng cách ly ra khỏi phạm vi thị giác và thính giác của mình. Chờ tới khi Hề Khê đã nghịch chán di động, lúc này cô mới thả một chút lực chú ý tới tình hình trong phòng, phát hiện Hồ Chính Tạ Nhất Minh mấy người đang lôi kéo đám huynh đệ mình gọi tới đánh đố. Cẩn thận nghe một chút, thế nhưng là có liên quan đến cô, nội dung cá cược chính là thiếu gia Tào Nghiên có thể nào sẽ kết hôn trước yêu sau, cuối cùng yêu cô đến mức muốn ngừng mà không được hay không. Này.. Hề Khê cầm di động có chút ngốc - Tại sao phải đánh cuộc về cô? Cô khẽ nhíu mày hồi ức một chút cốt truyện, ở trong phòng này, bọn họ đúng là có đánh cuộc, nhưng hình như là về nữ chính Ân Ninh. Nội dung trong tiểu thuyết, Bối Hề Khê bị Tào Nghiên tức giận khí đến trắng mặt, cầm túi xách đi rồi, Tào Nghiên tình cờ gặp được nữ chính Ân Ninh, làm cho Chu Trì bọn họ nhớ tới khoảng thời gian khi còn là học sinh, thuận tiện bày ra trò cá cược này. Trò này lúc ở cao trung bọn họ đã từng làm qua, lúc đó là đánh cuộc xem Tào Nghiên có thể truy tới học bá Ân Ninh hay không. Đương nhiên, Tào Nghiên thất bại, tỏ tình bị Ân Ninh vô tình cự tuyệt. Chuyện này đối với Tào Nghiên, ngay lúc đó vẫn là học tra giáo bá (*), đương nhiên là rất mất mặt, cho nên sau đó Tào Nghiên không có lì lợm mặt dày đi dây dưa Ân Ninh. Cũng bởi vì chuyện này, học bá Ân Ninh ở trong lòng đám bạn của Tào Nghiên trở thành nữ nhân mà Tào Nghiên không chiếm được. Sau này khi cả hai gặp nhau, lịch sử lặp lại, Tào Nghiên bị đám anh em quậy ồn ào đến không còn cách nào, một lần nữa bắt đầu tấn công Ân Ninh. Đương nhiên, lần này không phải là ngây thơ tỏ tình như lúc cao trung. Khi đó, nam chính vẫn còn non chút. Sau khi gặp lại, Tào Nghiên và Ân Ninh đã không phải cầm kịch bản thanh xuân vườn trường nữa, mà là tổng tài bá đạo và tiểu bạch hoa mới vừa tiến vào xã hội, cường thủ hào đoạt (*). Tiểu bạch hoa vẫn như lúc ở cao trung, đối với loại người vô lý ngạo mạn, kiêu căng bá đạo, kẻ có tiền như Tào Nghiên là không có hảo cảm. Nhưng là, đồng dạng đánh cuộc, thua một lần, Tào Nghiên đương nhiên sẽ không thất bại lần thứ hai. Tiểu bạch hoa coi tiền tài như rác rưởi, thậm chí có điểm thù ghét người giàu, trong tiểu thuyết cô ta chỉ làm mỗi một việc: Vẫn luôn phản kháng, vẫn luôn nói những lời khó nghe, vẫn luôn không cho nam chính mặt mũi, không thèm để ý đến địa điểm hay trường hợp gì mà cứ tiếp tục khiến nam chính khó chịu, đối xử với người khác lại là dịu dàng chân thành thiện lương, không có nửa điểm vênh váo hung ác. Nữ chính vẫn luôn tươi mát thoát tục không làm ra vẻ, đồng thời còn giống như muốn tự sát, không ngừng để cho nữ phụ Bối Hề Khê hãm hại, sau đó được nam chính cứu, sau đó tiếp tục không cảm kích, tiếp tục được cứu, mãi cho đến khi nam chính bị lăn lộn đến gần chết, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, cô ta mới phát hiện, thì ra mình vẫn luôn yêu hắn. Trở lên, chính là toàn bộ nội dung chính của tiểu thuyết. Hề Khê cầm di động, biểu tình hơi ngây ngốc mà nhớ lại cốt truyện, vừa mới chải vuốt được đại khái, nam chính trong tiểu thuyết liền đẩy cửa bước vào. * * * (*học tra: Học sinh kém) (*giáo bá: Đại ca, đại tỷ trong trường, hay gây sự đánh nhau) (*cường thủ hào đoạt: Chiếm đoạt, cưỡng ép)