Phật đạo
Chương 93 : Căng thẳng
“Cẩn thận !” “Sư phụ cẩn thận !” Những tiếng kêu kinh sợ vang lên, tia sét màu tím này là mật pháp của Côn Lôn, là thuật Dẫn Lôi trong Thượng Thanh Tử Phủ Tiên quyết, bí truyền thời thượng cổ, uy lực cao hơn những pháp thuật hệ Lôi khác trong giới tu đạo gấp mấy lần, Nhất Vân Tử chuyên tu pháp thuật, chìm đắm trong đó đã hơn 20 năm, tuy vẫn chưa đạt được đến bước Vạn Lôi Tề Phát, đất trời sụp đổ, uy thế cũng đã kinh người, lại thêm Nhất Vân Tử vì Lăng Nhược Thủy thọ thương thổ huyết, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm, ôm hận mà động thủ, không hề có chút nương tay, mọi người đang có mặt đều cảm giác được sát khí trong tia sét màu tím mạnh mẽ này. Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo "
Chu Nghi tuy lên tiếng nhắc nhở, nhưng lại không có thực lực để chống đỡ tia sét màu tím đang hung dữ tiến đến, chỉ đành mở to mắt nhìn tia sét đó đánh về phía đầu Chu Thanh, một ánh sáng hình thoi đột nhiên xông ra.
Toàn thân Chu Thanh chân nguyên lay động, kim quang ngưng tụ, đang định ra tay hạ sát, loại trừ luôn đôi nam nữ không biết là ai này, nhưng suy nghĩ lại, có cần xử luôn tên Càn Cơ lão đạo không, để tuyệt hậu hoạn. Tia sét màu tím tuy xem ra uy lực vô biên, những người bên cạnh đều cảm nhận được vô cùng nguy hiểm, nhưng theo cao thủ đạt đến cảnh giới Phản Hư như Chu Thanh thì, chỉ đủ để gãi ngứa.
Vân Hà tiên tử là người đầu tiên xuất ngôn nhắc nhở Chu Thanh, đột nhiên động thủ, ánh sáng hình thoi xông ra, hình thành hơn trăm lớp lưới sáng chất chồng nhau trên đỉnh đầu Chu Thanh, mỗi một tầng lưới sáng đều có là bùa nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện, thể hiện ra vẻ chắc chắc của nó. Bốp ! Bốp ! Bốp ! Như bị đỉnh núi Thái Sơn đè vậy, tia sét màu tím thô mười trượng dài trăm trượng tấn công phía bên trên tấm lưới sáng, một tiếng nổ kinh thiên vang mãi không dứt, chỉ tấn công trong chớp mắt đã phá vỡ một nửa tấm lưới sáng, nhưng tia sét vốn thô và to cũng đã nhỏ lại nhiều, không còn uy thế như trước nữa.
Vân Hà Diệt Thần toa không hổ danh là pháp bảo thượng cổ, tuy thường được dùng để công kích, nhưng dùng để phòng ngự cũng không hề thua kém, công lực và đạo hạnh của Nhất Vân Tử và Vân Hà tiên tử cũng sàn sàn như nhau, uy lực của Thượng Thanh Tử Phủ Tiên lôi nếu luyện đến cảnh giới cao nhất, đương nhiên không thua bất cứ tiên binh pháp bảo nào, nhưng đến cả Càn Cơ lão đạo cũng còn cách một khoảng cách lớn mới đến cảnh giới cao nhất, thì Nhất Vân Tử này có đáng là gì.
Tử Sắc Tiên Lôi bị hơn trăm tấm lưới sáng do Vân Hà Diệt Thần toa dệt thành ngăn cản, cuối cùng cũng tiêu tan hết, sau khi liên tục phá giải 99 tấm lưới sáng, khiến nó biến mất trong không khí.
“Chẳng lẽ những gì cung chủ nói đều là thật, Hà Muội đã gặp lại mối duyên nghiệt của kiếp trước sao ?” Thất Thái tiên tử nhìn Vân Hà tiên tử sắc mặt hơi trắng, chân trôi lững lờ trong không trung, thì thầm lắc đầu. Vân Hà quả nhiên lo lắng về người nam nhân này, còn chủ động giúp hắn đỡ tia sét, nhớ lại tính cách thường nhật của Vân Hà tiên tử, bất giác trong lòng Thất Thái tiên tử không thể không tin vào thuật bói của Đại Tự Tại cung chủ. Truyện "Phật Đạo "
Vân Hà tiên tử ra tay lần này, tuy ngoài mặt là giúp Chu Thanh, nhưng kỳ thật là cứu tính mạng của Lăng Nhược Thủy và Nhất Vân Tử, Chu Thanh trong tích tắc đã ngưng tụ niệm lực to lớn, đang chuẩn bị đánh trả Tử Phủ Tiên Lôi lại, lấy gậy ông, mà đập lưng ông, Hóa Huyết thần đao trong cơ thể có thể tấn công bất cứ lúc nào, trong khoảnh khắc Tử Phủ Tiên Lôi xoay chuyển lại, liền dùng toàn lực tấn công Càn Cơ lão đạo, mong là chỉ trong một đòn công kích có thể khiến tính mạng của 3 sư đồ Côn Lôn chưởng môn phải bỏ xác tại đây, nếu trong lòng Chu Thanh đã có ý niệm giết người, nhất định sẽ dùng toàn lực xuất kích, hạ thủ cũng sẽ không lưu tình.
Cách nghĩ trong lòng Chu Thanh hay tuyệt, đánh ngược lại Tử Phủ Tiên Lôi, với công lực và đạo hạnh của Lăng Nhược Thủy và Nhất Vân Tử chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi, tên Càn Cơ lão đạo sẽ không mở to mắt ra mà nhìn đệ tử của mình bị Tử Phủ Tiên Lôi đánh tan thành tro bụi, nhất định sẽ ra tay chống đỡ, lúc đó Chu Thanh sẽ lấy Hóa Huyết thần đao đánh lén, cơ hội thành công ít nhất cũng đến 9 phần trở lên, kỳ thật Càn Cơ lão đạo công lực có cao hơn nữa, cũng không thể nào hơn Hiên Viên pháp vương và Ôn Lam Tân, càng không cần nói đến Bạch Khởi, cứ cho là Côn Lôn sẽ trở mặt thành thù, nhưng với thực lực hiện tại của Chu Thanh cũng chẳng đáng sợ gì nữa, cái mà Chu Thanh kiêng dè chính là pháp bảo mà khi hắn vừa gặp Càn Cơ lão đạo đã khiến Hóa Huyết thần đao trong cơ thể mình dao động.
Nếu thật là dị bảo thái cổ từ thời Phong Thần thượng cổ để lại, vậy thì uy lực có thể nói là kinh thiên động địa, với công lực của Càn Cơ đạo nhân tuy không thể phút huy toàn lực, e là đến Chu Thanh cũng không chống đỡ nổi. Nếu như Chu Thanh đã hoàn toàn luyện hóa được Hóa Huyết Thần Đao, đương nhiên là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, mà thái cổ ma binh này Chu Thanh là ngẫu nhiên có được, không có được cách tu luyện và thuần hóa nó, hoàn toàn chỉ dựa vào tự mình tìm tòi, tuy cũng đã có một số tác dụng kỳ diệu, nhưng nếu miễn cưỡng thúc giục một số uy lực của thần đao, sẽ mãi không đủ. Còn mật bảo của Côn Lôn là truyền từ đời này sang đời khác, đến cả cách tu luyện, và đạo vận dụng dung hợp, khẳng định là cũng được truyền lại. Uy lực mà Càn Cơ lão đạo có thể dùng đương nhiên là nhiều hơn Chu Thanh nhiều, pháp khí mức độ như vậy mà gặp nhau, tu vi của cá nhân vẫn rất quan trọng. Chu Thanh đương nhiên sẽ không đánh trực diện với Càn Cơ lão đạo.
Vân Hà tiên tử vừa ra tay, Chu Thanh biết là bất ổn, kế hoạch đã bị vỡ, cái cơ hội này xem như đã mất, nhưng rõ ràng người ta có lòng tốt muốn giúp, Chu Thanh không tiện làm dữ, thấy sắc mặt Vân Hà tiên tử hơi trắng, lờ mờ có mồ hôi lạnh, lại thêm chân đang bay bổng, Chu Thanh biết cô đã đỡ tia sét này, e là tổn thương đến nguyên khí, nên có lòng muốn giúp một tay.
Tay trái nhíp thành ấn quyết, ngón tay khẽ khêu trong không trung, chân nguyên hùng hậu cách không mà truyền vào cơ thể Vân Hà tiên tử, đó là Thần Niệm Truyền Công thuật.
Vân Hà tiên tử chắc chắn đang khó chịu, nhìn thấy Côn Lôn đệ tử đột nhiên động thủ, trong lòng khẩn trương, cứ như là tia sét ấy không phải nhằm về phía Chu Thanh, mà là nhằm vào mình vậy, nên không hề do dự đã ra tay chống đỡ, chẳng màng đến chuyện Vân Hà Diệt Thần toa của mình là loại pháp bảo dùng để công kích, dùng để phòng ngự thì không được xuất sắc cho lắm, quả nhiên, Côn Lôn mật pháp không thể xem thường được, tuy là cuối cùng mình đã giúp đỡ chống đỡ được tia sét màu tím, nhưng lưới ánh sáng của Vân Hà Diệt Thần toa bị phá vỡ, chân nguyên của mình cũng phải chịu chấn động lớn, đôi mắt quay cuồng, nổi đầy sao trời, nếu không phải tự mình vận lên chút nguyên khí, e là đã thổ huyết tại chỗ.
Vân Hà tiên tử đang cố gắng vận công để chân nguyên đang loạn xạ trong cơ thể mình bình ổn lại, đột nhiên một dòng khí lưu cuồn cuộn mát mẻ từ trên thiên linh trút xuống, tứ chi bách cốt vô cũng khỏe khoắn, dòng khí lưu mát mẻ này đi hết một vòng trong cơ thể, chân nguyên đang loạn xạ trong cơ thể gặp phải dòng khí lưu này cứ như từ thổ phỉ trở nên ngoan ngoãn vậy, lần lượt dung nhập vào đó, như quả cầu tuyết đang lăn càng lăn càng to, cuối cùng dừng lại ở đan điền của mình, trở thành một phần chân nguyên của nàng. Vân Hà chỉ cảm thấy như được bơm hơi vậy, chân nguyên cuồn cuộn trong cơ thể mình, không những thương thế mau chóng bình phục, công lực cũng có vẻ tăng thêm, biết là có người giúp mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn, thì thấy Chu Thanh mỉm cười khẽ gật đầu với mình. Tướng mạo Chu Thanh tuy rất bình thường, nhưng khí độ hiên ngang, lại thêm chiếc áo lông lấp lánh ánh sao, càng làm tăng thêm vẻ tiêu diêu phóng khoáng, trong chớp mắt, bất giác Vân Hà tiên tử tâm thần phơi phới, sắc mặt ửng hồng, một cơn gió mát thổi qua, liền bừng tỉnh lại, nghĩ lại hành động kỳ lạ vừa rồi của mình, sắc mặt càng ửng đỏ hơn, vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn Chu Thanh tiếp, Thất Thái tiên tử đứng ngoài nhìn rõ hết mọi chuyện, trong lòng liên tục thở dài.
“Yêu đạo !” Nhất Vân Tử thấy Tử Phủ Tiên Lôi của mình đã bị đỡ lại, không đụng được đến một cọng lông của Chu Thanh, trong lòng càng phẫn nộ, muốn động thủ tiếp, mà lại bị Càn Cơ lão đạo đánh cho một bạt tay đến nỗi lão đảo, suýt tý nữa đã ngã khỏi đám mây.
“Nghiệt đồ, con còn quậy chưa đủ sao ? Chẳng lẽ để đồng đạo ở hải ngoại chê cười Côn Lôn ta sao !”
Càn Cơ lão đạo thấy Lăng Nhược Thủy thổ máu tươi ra, sắc mặt xanh sao, vội vàng lấy ra một viên linh đan hương thơm nức mũi nhét vào miệng, dùng chân nguyên hóa giải. Lăng Nhược Thủy bị Chu Thanh dùng Chân Ngôn Huyền Công đả thương nội tạng, nên hôn mê từ trước, tuy Chu Thanh không hạ sát thủ, nhưng thương thế cũng không nhẹ, Càn Cơ lão đạo bình thường rất thương yêu con nha đầu này, tuy biết rõ là Lăng Nhược Thủy không hợp tình hợp lý, nhưng thấy Lăng Nhược Thủy bị thương nặng như vậy, vẫn là đau lòng và tức giận, đợi dược hiệu của linh đan đã phát ra hết, Càn Cơ lão đạo quay người lại, hai mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Chu Thanh, giọng nói lạnh như băng: “Chuyện này là thế nào, mong Chu đạo hữu cho biết, với công lực của đạo hữu, hoàn toàn có thể đỡ được ánh sáng từ Âm Dương kính, giáo huấn một chút là đủ rồi, hà tất phải ra tay nặng vậy, đồ đệ này của ta tính tình ngoan cố, đi khắp nơi gây họa, ta đã sớm muốn quản giáo một chút, nhưng dù sao thì cũng là đệ tử Côn Lôn ta, cũng chưa đến lượt đạo hữu ở hải ngoại phải động thủ chứ !”
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
877 chương
144 chương
45 chương