Phật đạo

Chương 89 : Tự tại thiên cung (3)

“Từ Hàng đạo nhân ?!” Chu Thanh thoạt nghe tên này, liền trầm ngâm không nói, suy nghĩ một lúc. Thất Thái, Vân Hà cũng không nói gì, chỉ nhìn trưng trưng vào Chu Thanh, 3 người Liêu Tiểu Tiến cũng yên lặng, trong nhất thời không khí trên chiếc thuyền vô cùng tĩnh lặng, cảm giác có chút là lạ. Qua một hồi lâu Chu Thanh đột nhiên hỏi: “Vị Từ Hàng đạo nhân này có phải là một trong 12 vị chân tiên của Xiển Giáo thời thượng cổ chăng ?” Đối với giới tu đạo mà nói, lịch sử của hai giáo Xiển, Tiệt tuy đã xa xưa, bây giờ chắc đã không còn tồn tại từ lâu, nhưng uy danh từ thời Phong Thần thượng cổ đã vang danh khắp tam giới, không ai không biết, 12 vị chân tiên đã đại triển thần uy trong trận chiến Phong Thần cũng đã vang danh xa gần, Chu Thanh đương nhiên là biết, nhưng có một số nghi vấn Chu Thanh suy nghĩ mãi vẫn không giải được, cũng không tiện hỏi, chỉ đành tự mình suy nghĩ vậy. Thất Thái tiên tử gật đầu: “Đúng vậy, tổ sư khai phái của Đại Tự Tại cung ta chính là vị Từ Hàng đạo nhân này !” “Vậy ra các người là môn hạ của Côn Lôn ?” Thấy suy đoán của mình đã được chứng thực, Chu Thanh lại hỏi. Thất Thái tiên tử chỉ cười mà không đáp, Vân Hà tiên tử ngồi kế bên suốt nãy giờ không nói tiếng nào, ánh mắt có chút ý xem thường, không biết là nhằm vào Chu Thanh, hay là nhằm vào Côn Lôn phái mà Chu Thanh nhắc đến, “Chu chân nhân ở hải ngoại đã lâu, tịnh tâm tu luyện vô thượng Thiên Đạo, xem sự đời như mây như khói, e là không còn nhớ rõ nhiều chuyện nữa, nghe những lời Chu chân nhân nói, chẳng lẽ Không Động phái của đạo gia ở Trung Thổ cũng là người của Côn Lôn sao ?” Trong giọng điệu lạnh như băng có pha thêm một chút chê cười. Chu Thanh công lực huyền thông, Vân Hà tiên tử không phục, lại thêm lúc nãy bị Chu Thanh trêu cho một trận, bị thiệt thòi chút ít, Vân Hà tiên tử tính tình cao ngạo, hành sự luôn làm theo sở thích của mình, cho dù là ở Đại Tự Tại cung cũng như vậy, đến cung chủ cũng hết cách với nàng. Chu Thanh nghe ra được trong lời nói của Vân Hà tiên tử có chút ý chê cười, lại bật cười khanh khách, không hề chấp nhặt, “Ha ha ! Chắc là do bần đạo đã lỡ lời, xin tiên tử đừng trách.” Chu Thanh gượng cười, hướng về Vân Hà tiên tử cúi đầu theo kiểu của đạo gia, để tỏ ý hối lỗi, nói năng đúng mực, thần sắc vui vẻ, phong thái có tám chín phần giống với những ẩn sĩ tuyệt thế cao nhân, đạo hạnh cao thâm. Vân Hà tiên tử thấy thái độ của Chu Thanh như thế, sắc mặt khẽ thay đổi, khuôn mặt vốn lạnh lùng băng giá đã trở nên hiền hòa phần nào, cứ như là tình cảnh mùa đông lạnh giá đã qua đi, mùa xuân đang gần kề, vạn vật hồi sinh, trăm hoa hé nở vậy, rất thú vị. Vân Hà vội vàng đáp lễ lại, giọng điệu có thêm mấy phần khách khí: “Chu chân nhân, đã quá khách khí rồi !” Nói xong, liền yên lặng không lên tiếng nữa. Ba người Chu Nghi, Tiểu hồ ly, Liêu Tiểu Tiến nhìn nhau, đều cảm thấy cái thế tục trên người Chu Thanh càng lúc càng mờ nhạt, bất luận là hành động hay là ngôn từ, đều thấp thoáng có phong vị tự nhiên xuất trần, càng lúc càng có phong độ của một nhất đại tông chủ và tu đạo tông sư. Trong lòng Chu Thanh cảm thấy vấn đề này quả thật mình đã hỏi hơi ngốc một tí, đúng vậy, tông sư khai phái của Không Động phái chính là Quảng Thành Tử, một trong 12 vị chân tiên của Xiển giáo, tuy trong thời hiện đại, Không Động phái này không hề có tiếng tăm gì, môn hạ đệ tử cũng chưa từng bước chân ra khỏi sơn môn, suốt ngày ẩn thân trong động Thiên Phúc Địa mà năm xưa Quảng Thành Tử đã mở ra để mà tu hành, cho nên danh tiếng quả thật không bằng tứ đại phái là Côn Lôn, Mao sơn, Thục sơn và Long Hổ sơn, thậm chí một số tiền bối của giới tu đạo cũng không biết bên trong có những nhân vật cao thủ nào, nhưng không ai dám xem thường môn phái mà thượng cổ đại thánh Quảng Thành Tử đã sáng lập nên. Sau trận chiến phong thần, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã thoát ly thế tục, mất tăm mất tích, môn nhân dưới trướng cũng tự ly tán khắp nơi, có người bay lên thiên giới, có người tự sáng lập môn phái ở nhân gian, sau khi lưu lại đạo thống thì cũng mất tăm mất tích, đệ tử Xiển giáo nhiều vô số kể, cứ như thế mà tiếp tục khai chi tán nghiệp, nên đã hình thành hằng hà sa số các môn phái tu đạo trong thiên hạ, nếu luận về nguồn gốc, chỉ cần là người tu đạo, dù ít dù nhiều đều có quan hệ với Xiển giáo, Côn Lôn phái đã chiếm được cái danh xưng chính thống, cho nên bất luận là triều nào đại nào, từ cổ chí kim, các môn phái tu đạo trong thiên hạ chẳng phải đều tôn kính Côn Lôn sao. Nhưng thân phận của 12 vị chân tiên trong Xiển giáo đâu phải đơn giản, sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn biến mất, Xiển giáo liền quay sang tôn sùng 12 vị này, sau đó không hiểu nguyên nhân tại sao, 12 vị chân tiên lần lượt thoát ly khỏi Xiển giáo, tuy họ xuất thân từ Xiển giáo, nhưng lúc sáng lập môn phái đều có điểm đặc sắc riêng. Chu Thanh nhất thời thất thần, bây giờ đã nghĩ thông cái đạo lý này rồi, nhưng trong lòng vẫn còn nghi vấn trùng trùng. “Côn Lôn là Côn Lôn, Xiển giáo là Xiển giáo !” Thất Thái tiên tử có ý nói rộng hơn, giọng nói trong trẻo truyền vào tai của mọi người, “Tuy năm xưa núi Côn Lôn là sở tại chính của Xiển giáo, nhưng từ khi Nguyên Thủy Thiên Tôn bay lên trời, đã giao lại Ngọc Hư Cung cho người đã lập được đại công trong trận chiến Phong Thần là Khương Thượng. Tuy Khương Thượng là bậc kỳ tài, cũng là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng vào thời đó mà nói, thời gian tu đạo của hắn chưa lâu, đừng nói là 12 vị đại chân tiên, đến cả một số đệ tử xung quanh mà hắn cũng còn thua xa, cứ như thế, đương nhiên là không thể phục chúng được, sau đó không hiểu vì nguyên nhân gì, Quảng Thành Tử ra đi tự thoát ly khỏi Xiển giáo rồi sáng lập nên Không Động phái, vì có tiền lệ này, nên không lâu sau, 12 vị đại chân tiên, và một số môn nhân đạo pháp cao thâm đều lần lượt noi gương Quảng Thành Tử. Tổ sư của Đại Tự Tại cung chúng tôi là Từ Hàng đạo nhân cũng như vậy, Khương Thượng đương nhiên không thể ngăn cản Xiển giáo bị tan rã, vì không muốn danh tiếng của Xiển giáo bị tổn hại, nên đã đổi tên thành Côn Lôn, từ đó về sau Xiển giáo đã thật sự biến mất, Côn Lôn phái hiện giờ đang dựng cờ hiệu của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng lại kế thừa đạo pháp của Khương Thượng.” Thất Thái tiên tử nói một thôi một hồi, Chu Thanh lại chẳng nghe được thứ gì có tính thực tế cả, đó chẳng phải là chuyện về một môn phái vì vấn đề người kế thừa mà bất hòa, sau đó chia năm xẻ bảy ra sao, từ xưa đến nay những chuyện như thế này nhiều hơn cả lông bò, tuy là môn phái này hơi lớn một chút, người gây mâu thuẫn cũng lợi hại hơn một chút, nhưng trên bản chất cũng là giống nhau thôi. Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo " Tuy có nghi vấn, những chỉ cần không liên can đến mình, Chu Thanh đều không thèm đếm xỉa tới, mặc kệ là trâu đánh chết ngựa, hay là ngựa đánh chết trâu cũng được, Đại Tự Tại cung này thần thần bí bí, những lời mà Thất Thái tiên tử nói cũng không biết là thật hay giả, nhưng môn hạ đệ tử ai ai cũng tu vi bất phàm, hiển nhiên là đã thông qua linh đan diệu dược, công pháp đặc thù mà tu luyện, hơn nữa lại có nhiều pháp bảo, món nào cũng không phải loại tầm thường, đặc biệt là pháp bảo trong tay Thất Thái và Vân Hà, uy lực lại càng lớn hơn, nếu nói là truyền nhân của Từ Hàng đạo nhân gì đó thì cũng đúng. Truyện "Phật Đạo " “Đạo môn trong thiên hạ quả nhiên là ngọa hổ tàng long, một môn phái tùy tiện xuất hiện từ một ngóc ngách nào đó cũng có thực lực như vậy, nguồn gốc như vậy, chả trách cái gì là quỷ hút máu, giáo đình ở hải ngoại cũng không dám đến đây. Đồ đệ này của ta cũng là quỷ hút máu thực lực thuộc hàng công tước gì rồi, lại được học thêm pháp thuật Phi Kiếm, thực lực chắc được xếp hàng đầu ở nước ngoài, sau chuyện này, sẽ thả hắn về đó, nhưng cũng nên lấy thêm một chút máu của hắn mới được !” Chu Thanh nhìn Liêu Tiểu Tiến với ý đồ bất hảo, Liêu Tiểu Tiến đột nhiên rùng mình. Sau đó 3 người cùng nói cười vui vẻ, đến Vân Hà tiên tử cũng thỉnh thoảng xen vào một câu, không khí hòa hợp đi nhiều, đến cả 3 người Liêu Tiểu Tiến, Chu Nghi và Tiểu hồ ly cũng thì thầm to nhỏ. Buổi trò chuyện này kéo dài đến một canh giờ, Chu Thanh đột nhiên nhớ ra mình còn chuyện phải làm, vội vàng ngồi dậy cáo từ, trên miệng thốt ra những câu không có dinh dưỡng, không mặn cũng không nhạt, đại loại như hẹn ngày tái ngộ vậy. Thất Thái và Vân Hà cũng giữ lại theo lễ giáo, hai bên đều đang nói những lời khách khí, thì một tiểu cô nương đột nhiên bước vào bẩm báo: “Hai vị thiên chủ, bên ngoài có một lão đạo sĩ dẫn theo một nam một nữ, tên lão đạo trưởng nói ông ta là trưởng môn Côn Lôn phái, muốn cầu kiến cung chủ của chúng ta !