Phật đạo
Chương 47 : Đạo yêu hợp mưu (1)
“Đạo hữu tìm ta có việc gì? Hình như ta chưa từng gặp qua đạo hữu, chúng ta không thù không oán, đạo hữu nói vậy hình như không được lễ độ cho lắm?” Chu Thanh khẽ nhíu mày, vờ lên tiếng bắt chuyện, trong lòng nhanh chóng toan tính đối sách.
“Đừng nhiều lời! Tiểu tử kia, mau giao ra Câu Trần Thiên Thư và bí pháp của Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận, lão tổ ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, bằng không ta sẽ đập tan thể xác ngươi, đem hồn phách ngươi đốt bằng lửa địa ngục, để ngươi mãi mãi không thể siêu sinh.” Hiên Viên pháp vương không hề có động tác gì, không gian xung quanh như bị bóp nghẹt, Chu Thanh ngay cả hô hấp cũng không thể trôi chảy.
Nhân vật quá lợi hại! Không phát ra động tĩnh gì đã khống chế toàn bộ không gian, e là ngay cả ngũ đại tông sư cùng tề tụ cũng không phải đối thủ của người này. Tại sao lại xuất hiện tên quái vật ghê gớm như thế chứ? Chu Thanh cúi đầu ủ dột, than thầm vận may của mình đã đến hồi cạn kiệt rồi. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh dưới sức ép của Hiên Viên pháp vương, khí thế không nghe theo điều khiển cứ thế phình to. Đùng! Một tiếng nổ lớn vang vọng, chiếc áo nổ rách bươm, giống hệt Liêu Tiểu Tiến khi biến hình, sau lưng mọc ra hai chiếc cánh dài hơn trượng, rộng ba thước, chiếc cánh mỏng như cánh ve, lấp lánh ánh vàng óng ả, chính là Chu Thanh cố hết sức kết hợp nguyên thần Kim tằm và bản thể, sản sinh ra cơ thể kì quái.
Đôi cánh lớn phe phẩy một hồi, Chu Thanh không quan tâm đến sự thay đổi của cơ thể, sắc mặt đanh lại, thanh Hóa huyết thần đao dài hơn thước, thân đao đen sì sì, hoàn toàn không có sắc đỏ màu máu chói lọi như trước kia xuất hiện từ cõi hư vô, Chu Thanh đưa tay đón lấy. Cùng lúc đó, khí thế của Chu Thanh đẩy bật ra ngoài. Rắc! Âm thanh vang khẽ, không gian bị Hiên Viên pháp vương khống chế đã hồi phục lại hình dạng ban đầu, chính là Chu Thanh mượn sức mạnh Hóa huyết thần đao phá vỡ sự phong tỏa của Hiên Viên pháp vương.
“Tiền bối pháp lực cái thế, nếu muốn giành lấy đồ vật trên tay hậu bối, vãn bối tuy tự biết không phải đối thủ của người, cũng phải liều mình một phen, những lời tiền bối vừa hứa hẹn không cần nhắc lại đâu, mấy lời dối trá kia vài trăm năm trước đã không lừa nổi người ta rồi!” Chu Thanh có Hóa huyết thần đao trong tay, niềm tin tăng lên gấp bội, khí thế trong một lúc cầm cự ngang ngửa với Hiên Viên pháp vương, lấy hết can đảm trả treo.
“Cách nói chuyện của tiền bối hình như hơi xưa cũ rồi thì phải!” Nghe Hiên Viên pháp vương vừa mở miệng là quăng ra một câu kinh điển, dù rằng Chu Thanh đứng trước kẻ địch hùng mạnh vẫn không nhịn được cười.
Hiên Viên pháp vương thoáng đỏ mặt bối rối, năm xưa khi mình đối địch, dù là người trong Đạo môn hay yêu ma quỷ quái cũng nói bằng giọng điệu như thế, tự cho là oai phong biết bao, ngờ đâu thời đại thay đổi, giờ không còn thịnh hành cách nói chuyện như thế nữa, ngược lại còn trở thành trò cười cho thiên hạ.
Hiên Viên pháp vương rít lên âm u: “Tiểu tử nhà ngươi lẻo mép lắm!” Thấy Chu Thanh biến đổi đột ngột, Hiên Viên pháp vương đôi mắt sáng rực, bắn ra hai luồng sáng nhìn trừng trừng vào Chu Thanh, nói vẻ ngờ vực: “Kim tằm sáu cánh của Lục bào? Ta đã sớm biết ngươi luyện được nguyên thần thứ hai, lại không nghĩ tới người dùng sinh vật sống thay thế pháp bảo, thiên hạ quả nhiên có môn bí thuật này. Con Kim tằm kia sắp tiến hóa thành bốn cánh rồi, năm xưa Lục Bào dùng không biết bao nhiêu máu người và hồn phách nuôi dưỡng nó cũng không tiến hóa nhanh đến thế, chắc ngươi có được bảo vật gì đúng không? Đáng tiếc! Nếu chỉ dựa vào thế cũng không đủ chống lại Lão tổ ta đây, ngươi hãy ngoan ngoãn nghe lời đi, nhân lúc ta chưa thay đổi ý định mau giao nộp những thứ ta cần ra đây!” Hiên Viên pháp vương tự phụ thực lực mạnh hơn hẳn Chu Thanh, một chút lo lắng cũng không có, vẫn chưa chú ý đến thanh Hóa huyết thần đao đen sì sì trên tay Chu Thanh.
Hóa huyết thần đao từ sau khi giải trừ năng lượng của Thất Bảo Diệu Thụ Trượng, sắc đỏ ẩn đi, trở về màu sắc vốn có của nó, không hề có chút gì đặc biệt, thế nên Hiên Viên pháp vương trong một lúc bỏ sót không chú ý đến thanh thái cổ ma đao danh tiếng lẫy lừng trong trận đại chiến Phong Thần.
“Tiền bối công lực siêu phàm, tất nhiên không để tâm đến vãn bối, nhưng nếu vãn bối không dồn hết sức chống trả một lần, e rằng sẽ bị tiền bối khinh thường? Thứ tiền bối muốn có đúng là nằm trong tay vãn bối, nếu muốn lấy đi, vậy phải xem tiền bối có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục hay không rồi?” Ý thức chìm đắm vào thân đao, Chu Thanh mơ hồ cảm nhận được chỗ ảo diệu của Đô Thiên Thần Sát đại trận, đối với Ma đạo đệ nhất sát trận lại hiểu biết sâu thêm một phần, lòng tin tăng lên gấp bội, đối phương là cấp bậc đại ma đầu, không thể trông mong hắn động lòng từ bi lấy được đồ rồi sẽ buông tha cho mình, chắc sau khi lấy đồ xong sẽ giết người diệt khẩu, hơn nữa Chu Thanh đâu có giữ Câu Trần Thiên Thư, muốn giao nộp cũng không có mà đưa ra. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh vừa bước vào thế giới Thiên Nhân hợp nhất, đối với Thiên tâm có đôi chút lĩnh ngộ, sức mạnh tinh thần tiến bộ đáng kể, vận chuyển chân nguyên của nguyên thần Kim tằm càng thanh thoát linh động hơn, một số chỗ ách tắc trước đây giờ đã thông suốt, tâm trí một màu sáng láng, tự tin tác dụng ngược của Hóa huyết thần đao sẽ bị khống chế đi nhiều, đối mặt với đối thủ khủng khiếp này vẫn không hề e sợ, khí thế và lời nói đều không chịu thua kém.
“Tiểu tử quả nhiên rất khá, biết rõ không phải đối thủ của Lão tổ ta còn dám khiêu chiến, kể ra ngươi có phong thái ngông cuồng của ta năm xưa đó, chỉ có điều ta tuy thưởng thức ngươi, nhưng ngươi không chịu giao nộp thứ ta muốn có, vậy ta chỉ còn cách lấy đi từ cái xác của ngươi rồi.” Hiên Viên pháp vương gật gù khoái trá, cũng không thấy hắn làm động tác gì, một đạo huyết quang ùa ra từ sau lưng, luồng huyết quang dày như cột nhà hóa thành một bàn tay khổng lồ to mười trượng, nhắm vào Chu Thanh cào tới. Không gian xung quanh méo mó, tất cả màu sắc tan biến đi, chỉ còn màu nhợt nhạt của máu, hình như rất giống khung cảnh khi Chu Thanh phát động Hóa huyết thần đao tạo ra, chỉ là khí thế không lớn mạnh bằng, huyết quang cũng không dày đặc hơn.
Chu Thanh thấy bàn tay máu từ từ ép tới, sắc mặt căng thẳng, người tu đạo dùng nguyên thần, chân nguyên hóa ra vật thể ảo cũng không phải chuyện gì khó làm, chỉ cần là cao thủ Hóa Thần đều làm được, nếu như tu sĩ chỉ đạt Dẫn Khí hậu kì mượn sức mạnh từ pháp bảo lợi hại cũng miễn cưỡng làm được, chỉ là chênh lệch công lực cao thấp sẽ tạo ra khác biệt về uy lực mà thôi. Chu Thanh tự tin nếu dùng nguyên thần hóa thành bàn tay chưa chắc đã nhỏ hơn bàn tay máu kia.
Rắc! Rắc! Vài tiếng nứt gãy vang lên, mấy trận pháp hàng ma được Chu Thanh ngấm ngầm bày bố xung quanh đã bị luồng áp lực vô hình phá tung. Bên tai văng vẳng tiếng gào rú thảm khốc của cả vạn hồn ma, lúc này Chu Thanh mới nhìn thấy bàn tay máu khổng lồ đang đè xuống có oan hồn kèm theo, từng luồng từng luồng khí đen lúc ẩn lúc hiện, thân hình, khuôn mặt của đủ loại nam nữ già trẻ lớn bé đang đau đớn, giận dữ, tuyệt vọng hiển hiện theo bàn tay máu.
“Gã này đúng là to gan tày đình, dám dùng linh hồn sống để tế luyện ma pháp, nhìn khí thế này chắc có đến cả ngàn hồn ma, quả nhiên không hổ thẹn là yêu quái cổ xưa, hành sự vô pháp vô thiên, không hề nể nang thiên lí nhân tình gì cả.”
Linh hồn sống không giống như linh hồn thông thường, chính là bắt lấy những người còn sống, dùng đủ cực hình tra tấn đến khi oán hận trong lòng người đó nồng đậm nhất mới dùng thuật thu hồn rút lấy linh hồn từ cơ thể con người ra. Dùng linh hồn sống chế luyện thành pháp bảo sẽ vô cùng tàn độc, uy lực vô song, hơn nữa còn chuyên dùng để khắc chế huyền công của Đạo gia, nhưng chính vì thế cực kì khó luyện, lại dễ để lại dấu vết do phải bắt nhiều người sống nhốt lại hành hạ dần dần, xưa nay một khi có yêu ma tu luyện môn này luôn bị người trong Đạo môn bao vây tiêu diệt để trừ hậu họa, ngay cả người đồng đạo cũng kéo đến cướp đoạt, thế nên cả ngàn năm qua ít có ai thu thập được nhiều linh hồn sống đến thế. Phen này Hiên Viên pháp vương muốn một đòn kết thúc trận chiến, không muốn nhiều lời với Chu Thanh nữa.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
208 chương
15 chương
224 chương
10 chương
12 chương
135 chương
501 chương