Phật đạo

Chương 3 : Phù lục thuật

“A!!!" Liêu Tiểu Tiến điên cuồng hét lên, một cỗ khí thế cường đại phát ra từ cơ thể. Đôi cánh vốn màu đen sậm, hiện giờ lại xuất hiện những hoa văn mờ mờ màu bạc, từng luồng khí lưu thổi ở trong phòng khiến cho giấy tờ, sách vở bay loạn, ngay cả vật nặng như cái ghế, bàn học cũng có dấu hiệu di chuyển. Chu Thanh đầu đổ đầy mồ hôi bấm tay tạo linh quyết, không quan tâm đến việc căn phòng bị hỗn loạn, trong lòng lại đang nở hoa: Không hổ là hậu duệ của bộ tộc Cửu Lê, thân mang Xi Vưu thiên mạch. Xem khí thế này thì chính là Cửu Lê thánh huyết đó nha! Linh dược vô thượng trong truyền thuyết, cho dù có lọc từ máu người bình thường cũng không có tới một giọt. Không những thế người này còn là huyết tộc, máu có thể cuồn cuộn không ngừng sinh ra, ta quả nhiên là vận khí tốt đến cực điểm, chẳng những gặp được hậu nhân Xi Vưu đã tuyệt chủng từ thời thượng cổ, lại còn là một huyết tộc, ha ha, may mắn là trong Luyện Khí Tổng Cương có ghi lại, bằng không nếu bỏ lỡ bảo bối này thì ta còn không hối hận đến chết sao? Luồng khí cường đại bỗng nhiên dừng lại, Liêu Tiểu Tiến nhảy dựng lên, xương cốt cả người nổ lốp bốp như bắp rang bơ, rồi có chút nghi hoặc nhìn sáu khối ngọc bài đang trôi lơ lửng trên đầu mình. "A!" Liêu Tiểu Tiến phát ra một tiếng thét chói tai, nghĩ rằng Chu Thanh đang định hạ sát thủ. Liêu Tiểu Tiến lúc nãy đã thấy Chu Thanh dùng sáu khối ngọc bài này đốt thi thể của Anthony thành một đám khói, làm sao không có tâm lý sợ hãi kia chứ. Chu Thanh thấy bộ dạng hắn như thế, vội vàng nói: "Không nên hiểu lầm, ta thấy ngươi đang hấp thụ lực của ánh trăng để chữa thương cho nên mới giúp một tay." Liêu Tiểu Tiến lúc này mới yên lòng, chú ý tới biến hóa của mình. Khi nhìn thấy đôi cánh có những hoa văn mờ mờ màu bạc thì không khỏi kinh ngạc, mừng rỡ như điên đứng lên: "Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy, ta sao có thể loáng cái đã tiến hóa từ nam tước thành tử tước được! Hơn nữa chỉ thiếu chút nữa là đã đạt tới trình độ của bá tước, sao lại nhanh như vậy chứ, những huyết tộc khác ít nhất cũng phải hơn năm mươi năm đó. Cảm tạ Thượng Đế." Liêu Tiểu Tiến điên cuồng tru lên. Nghe thấy Liêu Tiểu Tiến thậm chí còn kêu cả Thượng Đế, Chu Thanh cũng nở nụ cười: "Huyết tộc các ngươi cũng thờ phụng thượng đế sao?" Nghe thấy ý trêu chọc của Chu Thanh, mặt Liêu Tiểu Tiến hơi đỏ, nói: "Ở nước Anh vài năm lỡ quen mất rồi, đương nhiên là huyết tộc chúng ta thờ phụng Sa Tăng rồi. Vừa rồi kích động quá mức, lỡ kêu tên của lão Thượng Đế đối địch rồi, có điều ta nghĩ rằng Sa Tăng đại nhân sẽ tha thứ cho ta." "Có cái gì mà kích động chứ, vừa rồi là ta dùng Thái Cực đồ trận hút ánh trăng trong phạm vi hơn mười dặm lại đây để đại bổ cho ngươi, thế nào? Đạo gia của ta thần thông quảng đại, còn lợi hại hơn cả Thượng Đế Sa Tăng, nếu mà công lực của ta có thể đạt tới cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần thì có thể hút được ánh trăng trong phạm vi vài trăm dặm, tin rằng muốn cho ngươi vèo cái tiến hóa thành hầu tước gì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ." Chu Thanh chơi luôn một đòn phủ đầu kích thích Liêu Tiểu Tiến, thấy Liêu Tiểu Tiến trợn mắt há miệng, Chu Thanh thầm đắc ý trong lòng: Hừ! Dụ phải lấy lợi, ngươi còn không động tâm sao? Hơn nữa huyết tộc các ngươi là chủng tộc thực lực vi tôn, còn sợ ngươi không ngoan ngoãn đi theo ta à? "Cái này... Chu đại ca, Thái Cực đồ trận kia có thể dạy cho ta được hay không?" Thấy Chu Thanh nghi hoặc nhìn lại hắn, Liêu Tiểu Tiến liên tục xua tay: "Ta biết điều này rất đường đột, chỉ cần Chu đại ca ngài có thể dạy cho ta trận pháp, ta dùng trận pháp này nhanh chóng tiến hóa thành hầu tước. Có thực lực ta mới có thể đoạt lại được Jenny của ta, đến lúc đó ngài muốn ta báo đáp ngài thế nào cũng được." Để lấy được tín nhiệm của Chu Thanh, Liêu Tiểu Tiến liền kể hết đầu đuôi câu chuyện của mình cho hắn nghe. Hóa ra, Liêu Tiểu Tiến là một lưu học sinh ở bên Anh, ba năm trước ở Luân Đôn gặp được một vị tiểu thư xinh đẹp tên là Jenny, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình. Sau đó Jenny nói cho Liêu Tiểu Tiến biết rằng mình là quỷ hút máu, để có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Jenny, Liêu Tiểu Tiến cũng nhờ Jenny biến mình thành huyết tộc. Có điều niềm vui ngắn chẳng tày gang, thiếu gia của gia tộc huyết tộc Locker, Edward Locker cũng rất thích Jenny, mà Liêu Tiểu Tiến chỉ là một huyết tộc tầm thường nhỏ nhoi, không có thực lực, không có thế lực, sao có thể đấu lại được Edward, nếu không phải có Jenny cầu xin thì Liêu Tiểu Tiến đã sớm bị giết chết rồi. "Ài! Lại một chuyện tình Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài mới xuất hiện, mà lại còn là huyết tộc cơ đấy." Chu Thanh thầm nghĩ: "Tiểu tử này cũng là một kẻ đáng thương. Xem ra cũng chỉ bởi một chữ tình, chẳng những khiến cho con người thần hồn điên đảo, như say như dại, mà ngay cả quỷ hút máu vốn tàn nhẫn giả dối trong truyền thuyết cũng không phải là ngoại lệ. Không biết bọn thần tiên ở trên chín tầng mây có phải cũng vậy không?" "Đây là tuyệt học của tông phái chúng ta, vốn không thể truyền cho người ngoài, có điều cũng không phải là không có cách." Chu Thanh tạm dừng một chút, Liêu Tiểu Tiến tràn ngập hi vọng hỏi: "Biện pháp gì?" "Chỉ cần ngươi bái ta làm thầy, nhập làm môn hạ của ta, ta chẳng những sẽ dạy ngươi Thái Cực đồ trận, mà ngay cả tuyệt học của bổn môn cũng sẽ truyền thụ từng cái." Liêu Tiểu Tiến nghe xong thì mừng rỡ, vội vàng quỳ rạp xuống đất, hô to với Chu Thanh: "Sư phụ ở trên, mời nhận của đồ đệ một lạy." "Trước không cần bái, ta phải nói rõ ràng cái đã, nhập vào môn hộ của ta, cả đời không được phản bội sư môn, cũng không được chuyển sang môn khác." Trên người Chu Thanh phát ra khí thế ngập trời, cho dù là Liêu Tiểu Tiến vừa mới tiến hóa thành tử tước hậu kỳ cũng bị ép tới mức không thở nổi, một đạo thanh quang bắn lên trời cao, kiếm khí sắc bén phát ra những tiếng rít kì dị: "Nếu phạm phải điều này, ta tất sẽ biến xương cốt của ngươi thành tro bụi, dùng hồn phách của ngươi để luyện thành pháp bảo, khiến ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh." Liêu Tiểu Tiến quỳ trên mặt đất dập đầu không ngừng: "Ta hôm nay bái Chu Thanh làm sư, một ngày làm sư, cả đời làm sư, nếu phản bội sư môn, nhân thần trừng phạt, thiên lôi giáng xuống." Ta nhập vào sư môn của ngươi, bái ngươi làm sư cũng chả có tổn thất gì, còn có thể học được tuyệt học, không phản bội thì không phản bội, ta vô duyên vô cớ phản bội sư môn làm cái gì, ta ăn no rửng mỡ à? Hơn nữa sau này khi ta đối phó với Edward, Kullak, sư phụ ngươi chẳng nhẽ lại không biết xấu hổ mà không giúp đỡ sao? Nhìn cái dạng ngươi, Kullak lão quỷ kia chắc cũng không phải là đối thủ của ngươi đâu!’ Quỳ rạp trên mặt đất, trong đầu Liêu Tiểu Tiến toàn suy nghĩ xấu xa. Bên này Chu Thanh cũng tính toán: "Trước dọa ngươi một chút, ngoan ngoãn làm đồ đệ của ta đi, sau này sẽ bịa ra cái công pháp linh tinh gì đó, muốn rút máu ngươi còn không dễ dàng sao? Dù sao ngươi là huyết tộc, lại có Xi Vưu thiên mạch, máu cuồn cuộn không ngừng, chỉ cần ta tinh luyện ra chín giọt Cửu Lê thánh huyết, đến lúc đó ăn vào không chừng còn bằng ta khổ công mấy trăm năm, thậm chí còn có thể đột phá Dẫn Khí kỳ, đạt tới cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần không biết chừng." "Sư phụ, môn phái của chúng ta tên gọi là gì, còn có ai khác không?" Liêu Tiểu Tiến hỏi Chu Thanh. "Ừm, cái này... Môn phái của chúng ta tên là Luyện Khí... Môn phái của chúng ta tên là Thiên Đạo tông." Vốn định nói là Luyện Khí tông nhưng mà lại ngại cái tên không đủ uy phong, Chu Thanh liền cải biên lại tên cho ngầu hơn. Truyện "Phật Đạo " ‘Hừm, sở trường của Luyện Khí tông ta chính là trận pháp và luyện chế pháp bảo. Pháp bảo thì ta không có tài liệu để luyện chế, coi như hết cách. Còn về phía trận pháp, chính là thuận theo thiên đạo, mượn sức mạnh của lão thiên để hành sự, gọi là Thiên Đạo tông cũng không phải là không thể.’ Chu Thanh nghĩ. Cứ như vậy Thiên Đạo tông ngày sau danh chấn tam giới đã được hình thành bước đầu. "Về nhân số à, Thiên Đạo tông chúng ta luôn là đơn truyền, sư phụ của ta, chính là Lăng Vân sư tổ của ngươi mấy năm trước đã Đắc đạo phi thăng rồi." Chu Thanh chém gió ra bão, nếu bảo sư phụ của mình vài năm trước bị người ta đánh ngỏm, nói không chừng đồ đệ mới thu được có khi còn bật lại cả sư môn. " Đắc đạo phi thăng, thực sự có chuyện đó sao?" Liêu Tiểu Tiến tỏ vẻ nghi vấn. "Sao lại không có được, huyết tộc chẳng phải cũng chỉ ở trong truyền thuyết đó sao? Thế ngươi bây giờ là cái gì? Thế giới rộng lớn không gì là không thể." Liêu Tiểu Tiến nghĩ tới cái đạo lý như vậy, cũng thoải mái hơn nhiều… "Sư phụ, những ký hiệu như con giun này thật sự rất hữu dụng sao? Loằng ngoằng tới mức con muốn hôn mê rồi." Liêu Tiểu Tiến tay cầm một cái bút chu sa lông sói, đang vẽ phỏng theo một đạo ký hiệu quái dị dài thoòng trên tấm giấy màu vàng. "Ngươi đúng là không phải chỉ ngu bình thường, một đạo Linh hồn hỏa phù chỉ cần học ba ngày là biết, năm đó sư phụ của ngươi chỉ học tẹo đã thạo rồi." Chu Thanh đang nhắm mắt tìm hiểu trận pháp nghe thấy Liêu Tiểu Tiến kêu la oai oái mới mở mắt ra khiển trách. "Có lợi gì á? Linh hồn hỏa phù này có thể tụ tập, dẫn động linh khí Hỏa trong thiên địa! Xem đây!" Hai ngón tay Chu Thanh kẹp lấy cái lá bùa mà Liêu Tiểu Tiến vừa mới vẽ kia, "Thiên địa hỏa linh, nghe hiệu lệnh ta, cấp cấp như luật lệnh!" Tay run lên, ầm một cái, lá bùa đó đột nhiên không có lửa lại tự cháy, giống như một quả cầu lửa nho nhỏ. "Thật là thần kỳ! Nhưng mà sư phụ, con vẫn cảm thấy rằng không có ích lợi gì! Ngọn lửa nhỏ như vậy may ra thì đủ để châm thuốc, nhưng mà dùng để đối địch thì sợ là không được." Liêu Tiểu Tiến vẫn còn nghi vấn. "Hừ! Ngươi mới học đạo thuật được có ba ngày, phát ra được ngọn lửa như vậy đã là không tồi rồi, ngươi mới có bao nhiêu chân nguyên cơ chứ? Không sai, huyết tộc các ngươi đúng là có năng lực cơ thể rất lợi hại, nhưng mà Thiên Đạo tông chúng ta chú ý tới mượn sức mạnh to lớn của trời đất, huyết tộc các ngươi có lợi hại đi nữa, cũng lợi hại hơn được trời đất vũ trụ sao? Ngươi cho là uy lực của Linh hồn hỏa phù chỉ nhỏ xíu thế thôi à?" Nói xong, Chu Thanh với lấy cái bút chu sa, thoăn thoắt vẽ ra năm lá bùa không giống nhau. Cầm lên những hỏa phù vừa mới vẽ xong đó, Chu Thanh nói: "Cho ngươi xem uy lực cơ bản của Linh hồn hỏa phù." Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Liêu Tiểu Tiến, một quả cầu to như cái đấu bay lơ lửng giữa không trung phát ra khí cực nóng, Liêu Tiểu Tiến cảm thấy tóc của mình dường như sắp bị cháy rụi rồi. Chu Thanh lại liên tục ném bốn đạo phù tới đó, xanh, trắng, vàng, lục bốn tia sáng nhanh chóng dung nhập vào trong hỏa cầu. "Cẩn thận chút!" Chu Thanh hét lên với Liêu Tiểu Tiến: "Xem ngươi có đỡ được không!" Liêu Tiểu Tiến gật đầu thật mạnh: "OK!" Roạt một tiếng bắn ra hơn một trượng, lui về tới góc tường, đôi cánh có hoa văn màu bạc mờ mờ bảo vệ toàn thân, móng tay bén nhọn mọc ra từ ngón tay, hai con mắt ánh lên tinh quang, nhìn chằm chằm vào hỏa cầu to như cái đấu đang bay tới. Khi hỏa cầu chỉ còn cách Liêu Tiểu Tiến có hơn thước, Chu Thanh âm thầm cười, thuận tay biến ảo một ấn quyết, "Ngũ hành điên đảo, âm dương biến ảo!" Tám chữ thốt ra từ miệng, hỏa cầu tới trước người Liêu Tiểu Tiến đột nhiên lại biến mất không còn thấy tăm hơi. Liêu Tiểu Tiến trong lòng tràn đầy khinh thường: "Như thế nào mà sấm thì lớn mà mưa lại nhỏ vậy." Bỗng nhiên, thân thể của hắn lại ngã vào trong một tầng sương mù dày đặc, vật thể bốn phía dường như đều trở nên mơ hồ. "Không ổn!" Cảm giác bản năng cảm thấy không ổn, Liêu Tiểu Tiến rống lớn một tiếng, tốc độ của huyết tộc được phát huy đến cực hạn, muốn lao ra khỏi tầng sương mù. Theo lý thuyết với tốc độ hiện giờ của Liêu Tiểu Tiến, sợ là chỉ một giây đã bay được tới hơn mười trượng, nào ngờ đâu khi thân thể vừa động, Liêu Tiểu Tiến lại cảm thấy một cỗ cự lực nặng nề như núi vọt tới phía mình, "Bốp" một tiếng, Liêu Tiểu Tiến bị cỗ cự lực đó đụng cho choáng váng. Vừa mới đứng thẳng thân thể, lại bị một cỗ lực đạo sắc bén trí mạng, mang theo tiếng rít quái dị phá không bay về phía ngực mình. Trốn không kịp nữa, Liêu Tiểu Tiến đành phải dùng cánh bảo vệ trước ngực, đón đỡ một kích này. "Roẹt" một tiếng, đôi cánh cứng rắn như sắt thép của Liêu Tiểu Tiến không ngờ lại bị cỗ lực đạo cổ quái kia làm cho bị rách tới bốn tấc, máu phun ra như suối, đau tới mức kêu cha gọi mẹ. Có điều không đợi cho Liêu Tiểu Tiến phục hồi lại tinh thần từ đau đớn, lại một cỗ hàn khí âm lãnh lạnh tới thấu xương đánh tới. Liêu Tiểu Tiến không hề có lực phòng bị bị hàn khí đánh trúng, "Rắc! Rắc!" máu tươi vừa mới phun ra từ đôi cánh bị đóng băng lại, rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng loảng xoảng. May là Liêu Tiểu Tiến là huyết tộc, thường xuyên hấp thu Thái hoa lực chí âm từ ánh trăng cho nên có khả năng chống cự lại hàn khí, hơn nữa trong máu còn chứa đựng Cửu Lê thánh huyết, nếu không người thường bị cỗ hàn khí này đánh trúng chỉ sợ đã lập tức biến thành một cương thi bị đóng băng rồi, người vỡ ra thành ba bốn mảnh. Liêu Tiểu Tiến đang bị đông lạnh tới run rẩy cả cơ thể, đột nhiên nhìn thấy hỏa cầu to bằng cái đấu lơ lửng ở trên người mình, không khỏi hồn bay phách lạc lớn tiếng hét to: "Sư phụ! Không nên, con không cản được!" Vừa dứt lời, hỏa cầu liền biến mất không thấy nữa, thay vào đó là một cỗ khí tức màu xanh biếc nhanh chóng dung nhập vào cơ thể hắn, một cỗ lực đạo giống như cây cối sinh sôi đi tới đi lui trong người hắn. Liêu Tiểu Tiến thoải mái rên lên một tiếng, ngạc nhiên phát hiện ra vết thương của mình đang dần khép lại, còn nhanh hơn cả khi mình hấp thu ánh trăng. Nhìn Chu Thanh mặt mang theo ý cười, bày ra một bộ dáng thế ngoại cao nhân, Liêu Tiểu Tiến vẫn còn chưa bình tĩnh lại được, vội kêu lên: "Đây là võ công gì vậy, con hoàn toàn không nhận ra được phương hướng nữa, sức mạnh như thế con không thể ngăn cản nổi. Huyết tộc chúng con có đôi cánh là cứng rắn nhất, mà con còn là huyết tộc chuẩn bị tiến hóa thành bá tước đó! Con dám nói rằng, cho dù là đạn bắn cũng không xuyên được, mà một đạo bùa nho nhỏ lại có được lực lượng lớn như vậy?" "Không sai, vừa rồi không phải ngươi cũng thấy ta vẽ ra năm lá bùa kia sao? Đó lần lượt là hỏa phù, thủy phù, thổ phù, kim phù và mộc phù, chúng có thể tách biệt dẫn động Ngũ hành lực trong phạm vi mười dặm, ta dùng nó để bố trí một trận pháp Ngũ hành điên đảo nho nhỏ, ngươi ở trong trận chắc là cũng cảm nhận được phải không? Ngươi có còn nói chúng là vô ích không?" "Có ích, có ích, vô cùng có ích đó!" Liêu Tiểu Tiến đã tự mình cảm nhận, sao còn hoài nghi được. "Sư phụ, mau dạy con đi, nếu con cho lão quỷ Kullak kia một chút thì cho dù không chết cũng sẽ bị lột da!" " Có điều trận này cũng không phải là không có nhược điểm." Chu Thanh tạm dừng một chút rồi nói: "Vừa rồi khi ta bày trận, bằng vào tốc độ của ngươi nếu nhanh chóng công kích ta thì ta sẽ bị luống cuống tay chân, không có thời gian để bày trận. Đó cũng là khuyết điểm chung của trận pháp, biện pháp tốt nhất để đối phó với trận pháp là không để nó được bố trí thành, nếu không một khi trận pháp đã thành, thì không phải là cuộc chiến giữa người với người nữa, mà là ngươi đấu với Trời. Trừ phi ngươi phải có công lực cao hơn người bày trận tới vài lần, hoặc là có pháp bảo phá trận, hoặc là thông hiểu trận nhãn, nếu không chỉ còn cách chờ chết mà thôi. Còn có, dùng chu sa, giấy vàng làm bùa để chứa đựng chân nguyên, hiệu quả cũng không tốt lắm, nhiều nhất chỉ có thể bảo tồn được ba giờ, để lâu linh khí tan đi thì cũng chẳng còn nữa mà dùng, trừ phi là dùng những thiên tài địa bảo trời sinh có thể hấp thu linh khí như hàn ngọc, ôn ngọc hay tử thủy tinh thì mới có thể sử dụng vĩnh cửu được." Nói xong Chu Thanh thở dài. "Là như vậy à! Con hiểu rồi, he he, tu đạo cũng phải dùng tiền thôi, xem ra tiền vẫn là thứ quan trọng nhất." Liêu Tiểu Tiến thốt ra câu cảm khái: "Khi con ở Anh cũng không có tiền, không có thế, đâu có lắm tiền như cái gia tộc Locker chết tiệt kia, còn nuôi cả một đám huyết nô, lúc nào cũng có thể uống máu tươi của xử nữ được. Nào có như con, ngay cả muốn uống máu cũng phải tới bệnh viện mua, vụng trộm hút máu của vài kẻ lang thang thì lại sợ bị người của giáo đình phát hiện ra. Đúng rồi sư phụ, không bằng chúng ta đi kiếm chút tiền có được không?" "Kiếm tiền như thế nào?" Chu Thanh hỏi. "Nhanh nhất là đi cướp ngân hàng, một lần có thể cướp được 10 triệu, cướp khoảng mười lần là có trăm triệu rồi." Nghe thấy Liêu Tiểu Tiến nói vậy, Chu Thanh vừa mới cầm chén trà lên uống một ngụm thiếu chút nữa thì bị sặc chết. "Ngươi... ngươi..." Chu Thanh giống như bị điên, ngón tay run run chỉ vào Liêu Tiểu Tiến nói: "Sao ngươi không chết đi, biện pháp này nếu có thể thì ta đã sớm làm rồi, còn cần ngươi phải nói sao? Ngươi cho rằng có một chút bổn sự là muốn làm gì thì làm à? Từ vài thập niên trước quốc gia đã tổ chức ra một cơ quan bí mật, tên gọi là gì ta cũng không biết, chỉ biết là cơ quan này chuyên môn ngăn cản những người lợi dụng đạo thuật, dị năng để phạm tội. Bên trong thu nạp vô số cao thủ của các đại phái, Mao Sơn, Côn Lôn, Thiên Sư, Thục Sơn gì đó đều phái ra các đệ tử cao thủ. Kẻ nào mà đi cướp ngân hàng thì đúng là muốn đi tìm chết rồi. He he! Quỷ hút máu như ngươi tốt nhất là không nên để bị bọn họ phát hiện ra, nếu không hậu quả thế nào ta không biết, nhưng mà sẽ rất thảm đó. Ngươi không phải ở nước Anh cũng không dám trực tiếp hút máu người mà phải tới bệnh viên để mua đó sao, loại cơ quan này ở quốc gia nào cũng có, bằng không đã sớm loạn xà ngầu rồi, đừng có bảo với ta là ở Anh không có nhé!" Chu Thanh thừa cơ uy hiếp Liêu Tiểu Tiến. Liêu Tiểu Tiến xấu hổ cười gượng: "Nói đùa thôi, nói đùa thôi. Con nghe các huyết tộc tiền bối nói, ở Anh có một tổ chức tên là BBL, trong đó loại người nào cũng có, quang minh tế tự của giáo đình, thánh kỵ sĩ, thậm chí hình như còn có một vị hồng y giáo chủ, ngoài ra huyết tộc chúng con và hắc vu sư cũng có người tham gia. Thật không biết bọn họ ở cùng một chỗ như thế nào nữa." "Có gì lạ đâu, dưới sự thúc đẩy của lợi ích thì cho dù chuột với mèo ở cùng một chỗ cũng chả có gì kì quái! Đúng rồi đồ đệ à, ngươi không còn nghĩ ra được cái chủ ý gì nữa à?" Chu Thanh chậm rãi hớp một ngụm trà. "Đương nhiên chưa hết, chúng ta còn có thể đánh bạc. Với sự thần thông của sư phụ thì kiếm tiền không phải là dễ như trở bàn tay sao?" Chu Thanh lắc đầu nói: "Cách này cũng không ổn, những sòng bạc bên Macao, khi ta buôn bán đồ cổ đã từng nghe nói hình như có mấy vị sư tọa trấn hàng đầu người Nam Dương, không dễ chọc vào. Hiện giờ chúng ta thế lực đơn bạc, vẫn không nên gây ra phiền toái thì hơn. He he, nếu ta có thể tu đến cảnh giới Hóa Thần, dùng Tam Vị Chân Hỏa luyện chế ra vài món bảo bối, lúc đó thì muốn đến thì đến, muốn đi thì đi thôi." Truyện "Phật Đạo " "Con đâu có nói là tới Macao đâu! He he, sư phụ nếu đã nói Trung Quốc không dễ làm bậy, vậy thì chúng ta tới Las Vegas ở Mỹ đi. Nơi đó vàng thau lẫn lộn, cường long quá giang cũng không ít, hơn nữa tài chính lưu thông rất lớn, chúng ta tới đó kiếm mấy triệu đô la, sau đó lại về nước mở công ty không phải là tốt sao? Chắc cướp bóc ở nơi đó cũng không có nhiều phiền toái đâu." ‘Ý kiến hay đó, không biết bên nước Mỹ có nhân vật nào khó giải quyết hay không. Hừ! Sao phải nghĩ nhiều như vậy, người tu đạo sợ này sợ nọ, thì còn tu cái đạo gì? Chờ khi ta có tiền, thành lập thế lực của chính mình, lúc đó sẽ thoải mái hơn, chứ cứ ẩn tàng thế này cũng không phải là biện pháp hay. Huống chi có một bảo bối như thế này, công lực tăng nhiều cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Cho dù là hiện giờ, nếu không phải là giao chiến chính diện, dựa vào bí quyết Kiếm Khí Lăng Không còn cả pháp bảo phi kiếm, nhất là trận pháp của Luyện Khí tông của ta nữa, chỉ cần không đụng phải nhân vật ở cấp Hóa Thần, thì hẳn là sẽ không có gì nguy hiểm.’ Chu Thanh âm thầm tính toán. "Được, chờ ta chuẩn bị đã, ba tháng nữa sẽ xuất phát. Chúng ta có tiền sẽ thành lập thế lực của mình, đến lúc đó ngươi cũng sẽ có đủ lực lượng để đoạt lại Jenny của ngươi thôi! Diệt cái gia tộc Locker gì đó kia đi luôn!" Chu Thanh đã quyết định chủ ý, còn kích động tinh thần của Liêu Tiểu Tiến, khiến cho Liêu Tiểu Tiến hưng phấn không thôi