Phật đạo

Chương 192 : Địa tiên (1)

Huyền Linh lão đạo hao phí một nửa đạo hạnh, dùng huyết kiếm đột phá phong tỏa, mới truyền đạt được thông tin, dùng thuật thiên lực huyết cảnh truyền đạt lại sự việc, nói rằng yêu nhân mạnh mẽ dị thường, còn có thêm mấy pháp bảo lợi hại, cứ mấy thời thần lại bắt đầu tấn công vào trong, Cấm Chế do Nghiễm Thành Tử để lại sắp không chống chọi nổi nữa, nên muốn Huyền Thần tìm người trợ giúp, chậm trễ thì không còn kịp nữa. "Còn có cả chuyện như vậy nữa ư?" Chu Thanh thất kinh, vừa mới giải quyết đám Hiên Viên pháp vương, lại xuất hiện một đám yêu quái cường đại hơn, chẳng lẽ đây là một năm đen đủi ư? Mấy người cũng không nói nhiều, gắng sức lao nhanh về phía trước, Chu Thanh cũng không còn thời gian nghĩ ngợi, một thời thần sau, cuối cùng đã đáp xuống được Không Động động thiên. "Yêu nhân cường đại, Chu chân nhân cần cẩn thận, gặp thì giết ngay, không phải nói nhiều, điều này can hệ tới tồn vong của bản phái, chúng ta toàn lực xuất thủ!" Huyền Thần lão đạo lặng lẽ mở Cấm Chế, cùng Chu Thanh cẩn trọng độn nhập vào bên trong. "Ha ha, ha ha, đám các ngươi đúng là một lũ kiến cỏ sâu bọ, rượu mời không thích thích rượu phạt, hôm nay ta sẽ phải diệt trừ cái Không Động nhỏ bé này, Nghiễm Thành lợi hại biết bao nhiêu thì cái đám môn hạ đồ tử đồ tôn lại vô dụng biết bấy nhiêu, đẹp mắt quá ha!!!" Vừa vào động thiên, một giọng nói chói tai đã vọng tới, khiến cho màng nhĩ của Chu Thanh cũng hơi đau nhói. Không Động động thiên và Thục Sơn động thiên có chỗ giống nhau, đều là những dãy núi đơn nhất nối lại với nhau, có điều nó to lớn hơn so với Thục Sơn động thiên gấp mấy chục lần, Chu Thanh nhìn rất rõ, trên đỉnh một ngọn núi có mấy người đang đứng. Hai nữ một nam, người nam to lớn dị thường, hạ thân trần truồng, thượng thân mọc đầy lông đen, không giống loài người, cầm trên tay binh khí bén nhọn vô cùng, là đao mà không phải đao, là kiếm mà không phải kiếm. Hai nữ tử còn lại một ôm Ngọc Thạch tỳ bà, một cầm giỏ hoa, Chu Thanh thất kinh trong lòng, một nữ tử trong đó xuất thân từ tiên phủ Bắc hải, nữ tử còn lại, tuy rằng trông hơi giống với Không Động nữ đệ tử, nhưng Chu Thanh biết đó chính là nữ tử đoạt xá đã bị Lam Thần hủy hoại nguyên thần. "Khoan nào, yêu quái thật là cường đại!" Chu Thanh lập tức cảm nhận được người đàn ông cao lớn không giống người thường kia toát lên yêu lực huyền diệu, hơn hẳn Cóc sáu mắt, quay lưng lại với Chu Thanh, nhìn rõ chân tướng, thực lực đối phương thật sự rất mạnh, Chu Thanh cũng không dám xuất thần niệm, không biết là yêu quái phương nào, nhưng thân hình cao một trượng lẻ hai, toàn thân lông đen, nhất định không thể là người thường. "Ta nhớ trong tay những tên yêu quái thường có những pháp bảo rất lợi hại, tệ thật, Định Phong châu đang ở trong tay Vân Hà, gió thần của quạt Ba Tiêu ta thật khó đối phó được!" Trong đầu Chu Thanh đang suy tính thực lực của đối phương. Hai nữ yêu bản thân bây giờ có vẻ yếu đi, nhưng chắc chắn vẫn hơn Cóc sáu mắt, uy lực của pháp bảo trên tay cũng cao hơn Cáp Mô nhiều, tên nam yêu to cao kia, ngay cả Chu Thanh cũng không nhìn rõ khả năng thâm sâu, chỉ cảm giác một hơi thở mờ mờ ảo ảo vô cùng lớn ẩn sâu trong cơ thể, chiếc binh khí răng cưa kia hắn cầm trên tay, sát khí ngút trời, nhìn nó lắc lư như có hàng ngàn ánh sáng màu đen nhấp nháy vô cùng hung ác. Theo nhận định của Chu Thanh về bảo vật thì binh khí này so với Hóa Huyết đao còn cách xa, luận pháp bảo đơn lẻ mà nói, mỗi người một vật đơn độc xông lên thì Chu Thanh không hề sợ hãi, nhưng nếu ba người cùng lúc xông tới, Chu Thanh e rằng sẽ phải chạy trối chết. Truyện "Phật Đạo " Khi đối phó với cuộc bao vây tấn công của ba con yêu quái là Cáp Mô, Hiên Viên pháp vương, Đại Lực Hùng vương, Chu Thanh đã phải dốc cạn sức lực, sức mạnh của hai nữ một nam này lại mạnh hơn nhiều so với ba yêu quái kia, cho dù Chu Thanh mạng lớn, e rằng không chết thì cũng thổ huyết đến chết. Còn tứ lão Không Động, còn lâu mới đối phó nổi ba kẻ này, không phải suy nghĩ, chỉ sợ người ta cầm ra cây quạt Ba Tiêu tạo ra một trận lửa lớn, đem bốn người lão đạo Phản Hư sơ kỳ thổi ngược trở lại cũng có thể được. "Giới đạo hôm nay bắt đầu có biến rồi à, yêu quái ngày càng lộng hành!" Chu Thanh trong chớp mắt so sánh thực lực, trong lòng có phần hối hận, bản thân lúc trước không ngờ đến. Sớm biết như thế thì đã đem hai mươi cái Đô Thiên Minh Vương kỳ đến, thiết lập Đô Thiên Thần Sát đại trận, ba con yêu quái này dù lợi hại thế nào thì cũng dư sức bảo vệ mình. Lại nghe thấy âm thanh của tiếng sấm sét vang vọng, trong vòng một trăm dặm xung quanh Không Động động thiên cũng đều bị chấn động mạnh, tạo ra những đợt sóng không khí với những chỗ giao tiếp với hư không bên ngoài. Thì ra hai con yêu nữ kia chân đạp mây bay đến, đều tự ném pháp bảo lên không trung, một chuỗi những lôi quang điện hỏa, địa hỏa thủy phong tạo thành tầng tầng quang huy, oanh kích từ trên xuống một ngọn núi lớn. Ngọn núi đó hiển nhiên là ngọn núi cao nhất trong toàn bộ Không Động động thiên, cao hơn nhiều so với những ngọn núi xung quanh, đúng là như hạc giữa bầy gà. Truyện "Phật Đạo " Vô số những pháp thuật tấn công về phía ngọn núi kia, xung quanh ngọn núi lớn hiện ra một tầng mỏng kim quang chặn đứng lôi quang điện hỏa, đôi bên đụng nhau, phát ra tiểng nổ đùng, mặc dù vầng kim quang bảo vệ núi là một tầng mỏng, nhưng lại kiên cố dị thường, dù cho hai yêu nữ kia phá vỡ thế nào cũng đều không tiêu tán, chỉ cần pháp thuật vừa dừng lại thì lại có thể từ từ khôi phục như cũ. Trong lúc nhất thời dù thế nào cũng không làm gì được. “Tên Sói tinh đáng chết nhà ngươi, chỉ ngồi xem mà không biết vào giúp à, cẩn thận ta quay về tố cáo nhà người trước mặt nương nương, cho nhà người biến thế nào là không đánh mà chạy!” Nữ tử bị Lam Thần hủy hoại thân thể mà đoạt xá kia đột nhiên quát tháo với tên nam tử cao to. Trên đỉnh núi vẫn còn rất nhiều xác chết, nam có nữ có, mỗi xác chết đều mất tay cụt chân, đầu lìa khỏi cổ, những chiếc đầu lâu lăn lông lốc, thực tại có chút thảm thương, mà xác chết của nữ tử lại có phần khó coi, toàn thân trần truồng, da thịt thân trên khô lại, như một cái xác khô, thân dưới thì máu me bê bết, chẳng khác gì một cục thịt, hiển nhiên là bị dùng thủ đoạn ma quỷ giết chết, lại bị hút hết âm khí và tinh huyết, ngay cả hồn vía cũng bị chiếm đoạt, tất cả đều bị tiêu tán. “Yêu quái thật hung tàn, so sánh lại, Hiên Viên pháp vương hóa ra chỉ như là một đứa trẻ con còn bú sữa mẹ oe oe khóc!” Chu Thanh nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Không Động, trong lòng đầy kinh ngạc. Răng rắc! Thuận tay bẻ một xác chết không đầu, tên Sói tinh kia vặn một cánh tay, bỏ vào trong miệng nhai rồm rộp, Chu Thanh nghe thấy mà sởn cả tóc gáy. “Được rồi, không cần kêu ầm lên nữa, đừng đem nương nương ra hù dọa ta, cứ càm ràm, ngay cả hai ngươi ta cũng đều ăn cả, chẹp chẹp, lâu rồi vẫn chưa ăn máu người sống, ta phải lập tức phá cấm chế, bắt lấy người ăn cho đã, hahahaha! “Ai da! Tên súc sinh canh cửa đáng chết nhà người, có mấy phần bản lĩnh thì đã chẳng coi chị em ta ra gì rồi!” Yêu nữ đoạt xá kia đang dùng lẵng hoa tấn công dữ dội về phía cấm chế bảo vệ cho ngọn núi, nghe thấy lời lẽ của Sói tinh, nổi giận đùng đùng: “Tỷ tỷ, cho hắn nếm mùi lợi hại của quạt Ba Tiêu đi” Truyện "Phật Đạo " Con yêu kia vừa nghe thấy cũng phẫn nộ, từ trên đầu lấy xuống chiếc quạt Ba Tiêu, hướng quạt về phía tên Sói tinh, trong chốc lát nổi lên một trận cuồng phong, cuốn phăng tên Sói tinh, lợi hại đến nỗi cuốn phăng cả mấy tảng núi đá ra khỏi mấy dặm, một nửa bên núi đều bị phá hủy. “Tha mạng, xin hai vị tiểu thư tha mạng! Thuộc hạ nhất thời vênh váo đắc ý, xin tha mạng, tha mạng!” Sói tinh vừa bay trở lại, da và lông toàn thân đã bị rụng không ít, lòi cả thịt đỏ, đau đớn khôn cùng, thần chí tạm thời hoàn hồn trở lại. “Tên súc sinh nhà ngươi, nếu không nể mặt đại ca ngươi, thì chiếc quạt này của ta đã lấy mạng nhà ngươi rồi, hừm! Đều do tên súc sinh ngươi làm hỏng việc, ép bọn ta phải ra tay sát giới, Không Động không được để kẻ nào còn sống, vạn nhất sau này có đệ tử thăng thiên, đến trước mặt tổ sư của bọn chúng tường thuật, nương nương khó tránh khỏi gặp phiền phức, ngươi có biết không, đến lúc đó, thủ đoạn của nương nương còn ghê gớm hơn cả bọn ta, rút gân của ngươi, lột da ngươi, tất cả đều là chuyện vặt vãnh!” “Được được được! Thuộc hạ sẽ lập tức ra tay, hai vị tiểu thư đã nể mặt đại ca của ta, xin đừng tính toán so đo nữa” Sói tinh thúc dục tinh huyết, da thịt lòi ra cũng dần dần lành trở lại, ngay cả lông đen cũng dài ra. “Hừm, ngươi biết điều thì tốt, nếu không phải vì đại ca ngươi đang tế luyện Tu La ma bảo, không thể thoát thân, làm thế nào lại để cho đứa súc sinh như ngươi làm chuyện tầm bậy, toàn là thất bại. Thật là không hiểu nổi, Trí Lang đại ca thần thánh tu vi cao siêu, địa tiên bình thường không phải là đối thủ, sao lại có một người huynh đệ bất tài nhà ngươi.” Con yêu kia tức thời mắng nhiếc thậm tệ. Sói tinh không dám lên tiếng. Cầm chiếc đao răng cưa lên, ném vào không trung, chiếc đao răng cưa loáng một cái hứng gió, hóa thành trên dưới trăm trượng, chẻ mạnh vào kim quang đang bảo hộ núi, cùng lúc đó, hai con yêu một đứa giơ quạt Ba Tiêu lên, một đứa giơ đinh ba chín càng, dùng hết sức lực, hướng về cấm chế đó liên tục tấn công. Cấm chế dù sao cũng chỉ là vật vô tri, trải qua mấy ngàn năm hao mòn, đối phó với những pháp khí thượng cổ, lại còn một bọn hung ác, tấn công liên tục thời gian dài thì làm sao có thể kiên trì được nữa, kim quang càng lúc càng loãng dần, mắt thấy sắp bị công phá đến nơi. Chu Thanh thậm chí có thế nhìn thấy đằng sau kim quang mỏng có hơn trăm vị Không Động đệ tử thần sắc kinh hãi, trong đó Địa Linh Tử đỡ Hoan Linh lão đạo, Hoan Linh lão đạo một tay giữ cánh tay bị gãy, sắc mặt trắng bệch, nguyên khí hao tổn nặng. Ba con yêu quái vẫn là rất giảo hoạt, trong lúc tấn công cấm chế còn lấy pháp bảo hộ thân ra tế trên đỉnh đầu, phóng ra chùm sáng nhiều màu bao vây lấy toàn bộ ngọn núi. “Thôi ni thôi ni oanh! Bát bộ thiên long mau tới!” “Pháp tướng kim thân!” Chu Thanh đoán thấy tình thế, lớn tiếng: “Các đạo hữu Không Động, hãy nghe hiệu lệnh của ta, giết sạch đám yêu nghiệt!” Ném Thất Bảo diệu thụ lên trên không, Chu Thanh niệm đọc thần chú, mở ra hư không, Thiên Long bát bộ vừa hiện ra, lần này còn rõ ràng hơn cả so với lần trước, tám con Thiên Long đầy sống động, gầm gào, chỉ một lát sau đã phá hủy bảo quang hộ thân của ba con yêu, giỏ hoa thủy hỏa, đàn tì bà ngọc thạch tới tấp rơi xuống, Chu Thanh cũng không thèm quản, hiện ra kim thân, hóa thành một đạo cầu vồng, trong chớp mắt thì xuất hiện trước mặt Sói tinh. Sói tinh này quá tàn bạo, ngay cả Chu Thanh cũng phải cẩn thận, nhắm vào hắn đầu tiên. Lần này Chu Thanh dùng hết toàn lực không giữ lại chút nào, nhất định phải giết được một tên trước, nếu không sẽ không tốt chút nào. “Yêu nghiệt, lão đạo liều mạng với ngươi!” Nhìn thấy các môn hạ đệ tử chết thảm, bốn vị lão đạo nước mắt lai láng, nếu không vì Chu Thanh ngăn họ lại thì họ đã sớm liều mạng rồi, chứng kiến Chu Thanh phá vỡ bảo quang hộ thân của ba con yêu, bốn vị đạo lão hô lên một tiếng, hợp nhất người và kiếm, đồng thời hướng vào thiên không công về phía nữ yêu cầm quạt Ba Tiêu. “Không tốt!” Sói tinh không hổ là cao thủ, khi Thiên Long bát bộ hiện ra, trong lúc phá hủy bảo quang thì đã cảnh giác được nguy hiểm, vừa quay lưng thì nhìn thấy cầu vồng kim sắc xoáy đến, lập tức giơ đao răng cưa lên không đỡ lấy. “Thất Bảo diệu thụ!” Chu Thanh hét to, Bát Bộ Thiên Long biến mất, Thất Bảo diệu thụ bay lên không, đánh xuống cây đao răng cưa, chỉ nghe ầm ầm một tiếng nổ, cây đao răng cưa đã bị dập nát hóa thành bột mịn, Chu Thanh đã tới trước mặt Sói tinh. Thất Bảo diệu thụ toàn lực ra tay đâu phải trò đùa, binh khí của Sói tinh bị hủy, toàn thân chấn động lớn, bay xa mười trượng, bất luận tất cả liền giơ nấm đấm lên, rống giận liên tục, phá vỡ kim quang trước mặt, điện quang trên nắm đấm sáng chói, hắc lôi rền vang, đây chính là pháp thuật giáp lá cà của Sói tinh, ra đòn cận thân, muôn phần uy lực, lực phá hủy tương đương với một vài pháp bảo lợi hại, đặc biệt nhất là nhạy bén hơn nhiều so với các pháp bảo, càng đáng sợ. Đâu ngờ rằng, kim quang của đối phương vẫn còn tồn tại, ngay lúc đó xuất hiện chi chít một bầy côn trùng màu đen từ trong kim quang bay ra, ùn ùn kéo đến, bầy sâu keo địa ngục này Chu Thanh lấy được sau khi đánh chết Ngưu Đầu âm thần, đã được tế luyện qua, những con sâu keo địa ngục này chỗ nào cũng xâm nhập được, cực độc, chủ yếu hút nguyên khí, nhưng pháp bảo hộ thân chỉ cần lợi hại chút là có thể ngăn chặn được, vốn dĩ Chu Thanh định lấy con rết lưng sắt ra, nhưng sợ phép thuật của Sói tinh sẽ giết chết con rết nên mới thăm dò trước khi hành động. “Đây là cái gì?” Sói tinh vừa vận khí, khua khua hai nắm đấm, toàn thân tạo ra ngọn lửa xanh cao hơn 3 thước, sâu keo địa ngục ùn ùn lao đến, đã bị lửa thiêu chết hết chín phần, nhưng vẫn có mấy con vượt qua được lửa yêu, cắn một phát lên người Sói tinh, vừa ngứa vừa bứt rứt, y như kim châm muối xát, Sói tinh rống lên rồi lập tức lùi về phía sau, gãi loạn xạ, lông bay lả tả, trầy xước nhầy nhụa, nhưng Sói tinh càng gãi thì những con sâu keo lại càng sớm chui vào da thịt. Mấy con sâu keo này hút đi nguyên khí, bất luận thân xác hắn mạnh mẽ cỡ nào cũng không ngăn được, Sói tinh nhất thời không thận trọng đã bị mấy con sâu keo này thâm nhập vào cơ thể, vậy thì coi như toi rồi. Chu Thanh lập tức ra tay, hạ tay xuống đã siết chặt thân xác Sói tinh, khiến hắn không thể động đậy, cánh tay lớn kia tóm lấy đầu hắn, kiên quyết cầm cái đầu cứng ngắt của hắn nghiền cho vỡ vụn, não văng tung tóe, nguyên thần của Sói tinh vừa bay ra trốn chạy cũng bị bắt lại trong tay Chu Thanh, giam giữ vào trong một chiếc bình thủy tinh. Trong chớp mắt, Chu Thanh đã giải quyết con Sói tinh vô cùng dũng mãnh. Dường như cùng lúc, bên trong nơi cấm kỵ trong núi, Địa Linh Tử cũng ra tay, Thư Hùng kiếm phóng ra khỏi cấm chế, hướng về phía hai con yêu nữ, hơn trăm đệ tử Không Động cũng đồng loạt ra tay, tính ra cũng phải hơn một trăm ngọn kiếm hợp thành một chùm ánh sáng kiếm khí khổng lồ hơn mười trượng từ trong cấm chế bay ra, sau đó lại hợp với Thư Hùng kiếm, đều nghe theo lệnh của Chu Thanh. Nhận thấy đã có cứu viện mạnh mẽ, tinh thần lên cao, hơn trăm đệ tử Không Động trước sau đánh từ hai phía, khí thế lớn lao, cũng không thể xem thường được. Sói tinh bị Chu Thanh giết chết, hai yêu nữ cũng vừa khéo nhìn thấy, thất sắc kinh ngạc. Biết rằng Chu Thanh lợi hại, yêu nữ cầm quạt Ba Tiêu liền phẩy một cái, trận cuồng phong cuốn phăng kiếm của hơn trăm đệ tử Không Động, nghiền thành bột vụn, chỉ có Thư Hùng kiếm của Địa linh tử bay ngược trở lại. Con nữ yêu còn lại quay đinh ba chín càng, ngăn cản phi kiếm của bốn lão đạo Không Động, vừa quay thì bốn lão đạo miệng phụt máu tươi, phi kiếm hoàn toàn bị phá vỡ. Hi vọng của mọi người phía dưới đều tiêu tan, thực lực và pháp bảo của đôi bên không cùng đẳng cấp, đương nhiên không phải là đối thủ. Nếu pháp bảo của Không Động hiện tại có mạnh hơn chút nữa thì cũng không đến mức bị trọng thương như vậy. Con yêu nữ kia giơ đinh ba chín càng lên, phóng ra hào quang bốn hướng, muốn lập tức tiêu diệt sạch, hạ độc thủ. Chu Thanh lúc này cố trì hoãn, Thất Bảo diệu thụ phóng ra thải quang, chặn đứng mưu đồ của yêu nữ, bốn lão đạo này tạm thời thoát chết. Yêu nữ cầm quạt Ba Tiêu nhìn thấy kim thân của Chu Thanh, càng thất sắc kinh ngạc hơn, gọi lớn: “Ngươi là người của Hoa Quả sơn?” Chu Thanh đang khẩn trương vào giây phút này, lẽ nào còn có thời gian mà phân thần nói chuyện, đã giải quyết tên Sói tinh, tình hình vẫn chưa thể kiểm soát được. Hai yêu nữ liên thủ, với Chu Thanh vẫn tỏ ra rất hiếu chiến, hơn nữa, hai con yêu này hành sự độc ác nham hiểm, công lực cao cường, mà sau lưng còn có thế lực lớn mạnh đỡ đầu, Chu Thanh tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn chúng, ra tay giết chết mới là chính đạo, nếu để cho hai yêu nữ này chạy thoát, đó thật là hiểm họa, ăn không ngon ngủ không yên, Chu Thanh không thể cho hai con yêu này tìm được trợ thủ, tấn công tiên phủ đáy biển của mình, Không Động này chính là một ví dụ, Chu Thanh bây giờ hạ quyết tâm rồi, nhất định phải giải quyết mớ rắc rối này. Thực lực đối phương xem ra cũng lớn mạnh ngang núi Côn Lôn, Chu Thanh không muốn vào giờ phút quan trọng lại xảy ra chuyện, mặc dù Côn Lôn thì cũng chẳng khiến Chu Thanh bận tâm. Một tiếng huýt dài, Chu Thanh đến trước mặt con yêu cầm đinh ba, tám loại binh khí trên tay phóng theo hướng con yêu kia, con yêu kia cũng không vừa, tung đinh ba chín càng lên chặn lại, hai bên cùng giáp lá cà, con yêu kia lại dám dùng quạt Ba Tiêu, tay hất một cái, đàn tì bà ngọc thạch dưới khe núi bay lên, đánh sau lưng Chu Thanh. Chỉ trong nháy mắt hai yêu nữ đã cùng công tới, nhìn thấy đối phương hất quạt Ba Tiêu lên, Chu Thanh hô mạnh một tiếng, lập tức thu pháp thân, ném Diệu Thụ thất bảo về phía trước. Quả nhiên, quạt Ba tiêu vừa quạt, cuồng phong cuồn cuộn, gió cát mù mịt, chỉ nghe được tiếng răng rắc, âm thanh phá hủy, toàn bộ cây cối núi đá xung quanh đều bị cuồng phong cuốn đi, ngay cả những đá núi lớn nhỏ cũng bị hất tung, đốn ngã cả những cây lớn, theo cuồng phong đánh thẳng về phía Chu Thanh. “Muội muội! Chúng ta đi thôi, tên này lợi hại quá, lần sau phải bảo nương nương phái thêm mấy tỷ muội nữa!” Sự huyền diệu của Diệu Thụ pháp bảo chưa xuất ra hết, tuy rằng không bằng được Định Phong châu nhưng mà đối phó với cuồng phong thì vẫn được, Chu Thanh được bay vây ở trong chùm sáng, bất luận là cuồng phong hay là đất đá cây cỏ đều không thể lay chuyển. Bỗng nhìn thấy con yêu kia quăng ra một pháp bảo, bạch quang chói lọa, hóa thành một chiếc cầu dài hình vòm bằng bạch ngọc, đỉnh cầu có một cửa hình bầu dục, bên trong ánh sao tỏa sáng, sâu thăm thẳm không biết là dẫn đến phương nào. “Yêu nghiệt đừng chạy!” Chu Thanh vừa nghe hai yêu nghiệt muốn chạy liền gọi người quay lại, nhất thời vội vã, có thể gặp hậu hoạn khó lường, công lực toàn thân không thể cử động, còn hai con yêu kia đã lên cầu, Chu Thanh cũng hướng theo lên cầu, ném Diệu Thụ thất bảo sau đầu hai con yêu đuổi theo. Yêu nữ kia nhìn thấy Chu Thanh đuổi theo, lại phẩy một cái, chặn Chu Thanh lại, hai con yêu vào trong cửa vòm hình bầu dục, chiếc cầu dài đột nhiên rút lại, một phần công lực cũng đưa Chu Thanh vào bên trong cửa vòm, rồi biến mất vào không trung, nhìn thấy bất cứ vết tích gì thì đã lưu lại trong động thiên Không Động, xác chết tràn ngập, đều là bầy lang tộc. “Thật tệ hại, pháp bảo hình vòm này rõ ràng là phá vỡ hư không, ta lại không biết mà bước vào, muốn quay lại sẽ là một việc phiền phức đây!” Chu Thanh bị kéo vào trong cửa, đột nhiên hoàn cảnh thay đổi, xung quang đầy sao, dường như ngoài không trung, toàn thân khóa chặt như bị nhấn sâu dưới đáy nước ngàn trượng. Nhưng Chu Thanh có Thất Bảo diệu thụ hộ mạng, áp lực này chẳng là gì, trước mặt một đạo bạch quang đang bay nhanh về phía xa, Chu Thanh biết đó là hai yêu nữ, dứt khoát đuổi theo, một là không làm, đã làm phải làm đến cùng, cứ ra tay giết trước hẳn hay