Phật đạo

Chương 17 : Liên minh yêu quái (3)

Cảm nhận được hàn khí âm u của Vạn Quỷ Phệ Âm đại trận, 4 người Hướng Huy tuy cao lực thâm hậu, tên nào tên nấy đều là Dẫn Khí trung kì, nhưng cả bọn vẫn rùng mình kinh hãi. Tạ Hiểu Hoành nói: “Quả nhiên là sát trận của Ma đạo, tuy còn kém xa trận pháp dùng trấn thủ sơn môn của Thục Sơn chúng ta, Vạn Kiếm Diệt Tiên trận.” Truyện "Phật Đạo " Cả bọn nhanh chóng chui vào lỗ hỏng được Chu Thanh tạo ra, Hướng Huy lên tiếng: “Vạn Kiếm Diệt Tiên trận của Thục Sơn chúng ta được các bậc tiền bối cao nhân trải qua mấy đời bố trí, Vạn Quỷ Phệ Âm trận này dù lợi hại thật đấy nhưng sao mà so sánh với trận pháp của Thục Sơn được.” Lưu Chí Hoa, Lô Hồng Trần gật gù phụ họa, 4 người mò mẫm tiến về phía ngôi biệt thự. Liêu Tiểu Tiến đã nhìn thấy 4 bóng người lén lút từ xa, cười gằn một tiếng: “Mẹ kiếp! Sư phụ đoán đúng thiệt nha, việc này quả nhiên xuất hiện biến cố, nhưng chỉ dựa vào vài tên tép riu này mà muốn dậy sóng thì hơi khó à, thôi, ta không cần báo động đâu!” Ngôi biệt thự như con mãnh thú sừng sững trước mặt, màn đêm bao phủ, không hề có chút sinh khí, Chu Thanh quay sang hỏi: “Nghi Nghi, con còn cảm nhận được muội muội bị nhốt ở đâu không?” Chu Nghi khẽ gật đầu. Truyện "Phật Đạo " “Vậy thì tốt, con đi phía trước dẫn đường đi, ta sẽ bám sát theo sau.” Chu Thanh hạ thấp giọng nói dặn dò. Hai người lẻn vào trong biệt thự, Chu Thanh đột nhiên phân hóa nguyên thần thứ hai. Nhìn thấy hai Chu Thanh giống hệt nhau hiện ra, Chu Nghi há hốc miệng kinh ngạc kêu lên: “Thân ngoại hóa thân, nguyên thần thứ hai!” Chu Thanh vội đưa tay bịch miệng Chu Nghi, ghé tai nói nhỏ: “Đừng ồn ào, ta cảm nhận được 4 luồng yêu khí, 3 luồng mạnh mẽ, một luồng hơi yếu, chắc là 4 con yêu quái mà con nói đến, Bát Cực Lang Vương đã bị ta lấy mất nội đan, xem như mất hết mấy mươi năm công lực rồi. Ui! Tại sao ta không cảm nhận được yêu khí của tên yêu quái đầu sỏ nhỉ?” Chu Nghi bị Chu Thanh đưa tay bịch miệng, vừa định lên tiếng, một luồng khí chí dương của nam nhi lùa vào mặt, trong lòng bối rối, Chu Thanh lại ghé tai nói nhỏ, hơi thở phà vào tai nhột nhạt, cảm giác đê mê làm Chu Nghi sém chút rên rỉ sung sướng. Chu Thanh lại nói tiếp: “Í! Ta cảm nhận được một luồng khí tức giống y hệt con, chắc là muội muội của con rồi, ở cách chúng ta 50m về phía trước thôi.” Ngôi biệt thự tuy không có chút ánh sáng, nhưng với công lực của Chu Thanh thì nhìn rõ chẳng khác ban ngày, Chu Thanh thu lại nguyên thần thứ hai, cẩn thận tiến từng bước về phía trước. Chu Nghi cắn mạnh vào đầu lưỡi cho tỉnh táo đầu óc, mặc kệ hai má ửng hồng e thẹn, phát động ẩn thân phù theo sát sau lưng Chu Thanh. Luồng khí tức tựa hồ cách rất gần, nhưng hai người đi ngang 8 căn phòng, bước xuống 3 chiếc cầu thang mới nhìn thấy một cánh cửa lớn làm bằng thép. Chu Thanh nhủ thầm: “Nơi đây tại sao cứ như mê cung thế này, nếu không phải nguyên thần, thần niệm của ta lớn mạnh, đổi lại là người khác chắc chắn sẽ lạc đường rồi.” Chu Nghi nôn nóng vồ lấy cánh cửa, hối hả nói: “Sư phụ, muội muội của con đang ở trong đó, con cảm nhận được rồi. Tại sao cánh cửa này không có chỗ để mở ra nhỉ?” Chu Thanh bước tới xem xét tỉ mỉ: “Đúng đó! Chỉ là một tấm ván bằng thép hàn chết vào tường, không có bố trí trận pháp nào, lạ thật đấy!” “Vậy chúng ta phải làm sao?” Chu Nghi càng lúc càng hoảng. “Đừng lo! Chỉ là một cánh cửa thép sao làm khó sư phụ của con được!” Chu Thanh ngấm ngầm vận công, một đạo kiếm khí chém tới, cánh cửa sắt dày 3 tấc bị khoan thủng một lỗ to đen sì như dùng dao cắt vào đậu phụ, phi kiếm Chu Thanh sử dụng vốn là Thanh Tác kiếm được làm từ Thái Ất Tinh Kim, sắc bén vô cùng, từ khi Thanh Tác kiếm bị Hóa Huyết thần đao chém gãy, Chu Thanh đã dùng Tam Vị Chân Hỏa chế luyện lại, xóa đi những trận pháp dư thừa được các trưởng lão Thục Sơn gia cố lên nó, chỉ theo đuổi độ sắc bén và tốc độ, cộng thêm máu tươi của Liêu Tiểu Tiến làm mồi lửa, về phẩm chất đã sớm vượt qua Thanh Tác kiếm trước kia, tuy nhiên vẫn chưa thể so sánh với thanh kiếm cổ quái của Liêu Tiểu Tiến. Thấy Chu Thanh phá tung cánh cửa, Chu Nghi không nói nhiều, chỉ lách người một cái chui ngay vào lỗ trống, đợi khi Chu Thanh định lên tiếng cảnh báo thì đã trễ, chỉ còn cách nối gót theo sau. Hai người vừa mới tiếp đất, một cơn gió âm u quét qua, Chu Thanh vội vung tay định giữ lấy Chu Nghi, ai ngờ lại bắt vào không khí. Khói đen nồng nặc pha lẫn mùi tanh hôi xộc vào mũi, Chu Thanh choáng váng đầu óc, bốn bề bị một màu đen che phủ, giơ tay không thấy 5 ngón, Chu Thanh thất kinh hồn vía, phi kiếm hóa thành một vầng sáng xanh lè hộ thể, đẩy luồng khói đen ra xa thân thể hơn thước. “Ngũ Độc Yêu Vân!” Chu Thanh nhìn rõ xen lẫn đám khói có rất nhiều sâu bọ lúc nhúc, lập tức nghĩ tới luồng khói tà độc này có ghi chép trong Luyện Khí tổng cương. Ngũ Độc Yêu Vân lấy yêu khí từ thâm sơn cùng cốc thêm vào chất kịch độc của 5 loại độc trùng chế luyện, người nào hít phải khói độc sẽ toàn thân mất sức, da thịt từ từ thối nát, mấy con độc trùng sẽ chui vào cơ thể ăn thịt, mà người trúng độc không chết ngay tức khắc, chỉ trơ mắt ra mặc cho lũ sâu từ từ ăn hết cơ thể mình, trong quá trình đó không thể động đậy, cũng không thể lên tiếng, cảm nhận cơn đau đớn tột cùng hành hạ, có thể nói là kiểu tra tấn tàn bạo nhất thế gian. Nghĩ đến đây, Chu Thanh trong lòng nôn nóng lo cho an nguy của Chu Nghi. Đột nhiên Chu Thanh muốn nôn ọe ra, phía ngực đau nhói, thì ra vừa nãy đã hít vào một ít khói độc. Chu Thanh vội vận Tam Vị Chân Hỏa vào cơ thể đốt cháy đám độc trùng và xua tan khí độc. Chu Thanh hít một hơi sâu, phun ra Tam Vị Chân Hỏa, đám khói đen do Ngũ Độc Yêu Vân hóa thành như tảng băng bị nung chảy, chưa tới một khắc đã bị đốt trụi tiêu tan, căn phòng rộng rãi hiện ra, Chu Thanh thấy ngay Chu Nghi đang nằm bất tỉnh dưới mặt đất. Biết Chu Nghi đã hít phải khí độc, Chu Thanh cúi xuống nắm lấy tay cô, chân nguyên mạnh mẽ kèm theo Tam Vị Chân Hỏa chảy cuồn cuộn vào kinh mạch, yêu khí và độc trùng trong cơ thể Chu Nghi nhanh chóng bị đốt trụi. Hơ! Chu Nghi dần dần hồi tỉnh, thấy Chu Thanh đang nắm chặt tay mình, hai má ửng hồng thẹn thùng, liền sau đó lồm cồm bò dậy. “Tại sao lại sơ suất thế hả? Nếu không phải ta có mấy phần bản lĩnh, e rằng chúng ta đều bỏ mạng rồi. Con yêu quái kia ác độc quá, lại đặt bẫy bằng Ngũ Độc Yêu Vân ở đây!” Chu Thanh nhớ lại tình cảnh hồi nãy, rùng mình một cái. Bốp! Bốp! Bốp! Căn phòng rộng lớn vang lên tiếng vỗ tay, một vách tường nứt ra, 5 bóng người bước vào. Chu Thanh quan sát tỉ mỉ cả 5 người, kẻ cầm đầu là một trung niên nam tử, khôi ngô tuấn tú, mặc chiếc áo bào đỏ rộng thùng thình, nếu Chu Thanh không biết đây là tổng bộ Liên minh yêu quái, còn tưởng là đang đóng phim ma ấy chứ. Còn 4 người kia có một tên nam tử hậm hực nhìn trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống Chu Thanh, chính là Bát Cực Lang Vương. Ba tên còn lại, một tên tay dài quá gối, trán dồ, hình dạng như một con vượn, xem ra chính là Viên Vô Cực, một tên toàn thân bị sương khói che phủ, ngọn gió âm u rít qua rùng rợn kèm theo tiếng kêu gào thảm thiết của các oan hồn, chính là U Minh Quỷ. Tên cuối cùng lại là một nữ nhi xinh đẹp, từ trên xuống dưới tỏa ra khí tức dâm dật, cành nhìn càng khiến người ta rạo rực. Người vừa vỗ tay chính là gã trung niên nam tử mặc áo bào đỏ rộng thùng thình. “Vị huynh đệ này không biết là cao thủ của môn phái nào? Xem kiếm khí hình như là môn hạ Thục Sơn, nhưng chưa từng nghe nói Thục Sơn có một cao thủ trẻ tuổi Hóa Thần nào cả? Tại hạ là minh chủ của Liên minh yêu quái Thiên Huyền Huyết Ma, xin thỉnh giáo cao danh quý tánh của vị huynh đệ này?” Truyện "Phật Đạo " “Huyết Ma, ngươi đã làm gì muội muội ta rồi?” Thấy kẻ thù không đội trời chung đứng ngay trước mặt, Chu Nghi không nhịn nổi mối thù diệt tộc, đang muốn lao lên liều mạng, bị Chu Thanh kéo tay giữ chặt. “Đừng nên nóng vội, con không phải là đối thủ của nó, để ta lo cho.” Chu Thanh hạ thấp giọng nói dặn dò, Chu Nghi cũng biết sự thể nghiêm trọng nên đành đặt hết niềm tin vào Chu Thanh, ánh mắt tức giận bắn thẳng vào Thiên Huyền Huyết Ma. “Ha ha! Huyết Ma minh chủ, tại hạ là tông chủ Chu Thanh của Thiên Đạo tông, lần này đến đây muốn xin ngài nể mặt giao trả muội muội của đồ đệ ta, mọi người hóa thù thành bạn với nhau chẳng tốt hơn sao?” Chu Thanh vận chuyển nguyên thần thứ hai, ai ngờ không thể dò xét được đạo hạnh cao thấp của Thiên Huyền Huyết Ma, ngấm ngầm kinh hãi, đành nói huyên thuyên kéo dài thời gian nghĩ cách. Bát Cực Lang Vương cười âm u, rít lên: “Tiểu tử, bọn ta đợi ngươi lâu lắm rồi, hôm nay ngươi đã vào đây còn muốn bước ra ngoài sao? Ta phải lột da xẻ thịt ngươi để trả mối thù bị mất nội đan.” Nghe Bát Cực Lang Vương buông lời hăm dọa, Chu Thanh đanh mặt lại, hai mắt phát sáng, một luồng khí thế dũng mãnh ép vào 5 con yêu quái. Ngoại trừ Thiên Huyền Huyết Ma chỉ có chiếc áo bào đỏ phất phơ nhẹ một cái, 3 tên yêu quái còn lại liên tiếp bị đẩy lùi 3 bước, Bát Cực Lang Vương bị mất nội đan, công lực giảm sút, bị hất ra xa 5 bước ngồi phịch xuống đất. Nguyên thần thứ hai của Chu Thanh là Kim tằm sáu cánh, quái vật thuở hồng hoang, mấy con yêu quái kia đều đạt đạo hạnh Dẫn Khí hậu kì, nhưng cũng không chịu nổi sức ép từ sinh vật nhất đẳng kia. Chu Thanh ngửa cổ cười ha hả: “Muốn lấy sinh mạng Chu Thanh ta, các ngươi làm được sao?” Thiên Huyền Huyết Ma đột nhiên tiến lên 2 bước, Chu Thanh ngưng bặt tiếng cười, cảm giác như bị một ngọn núi đè xuống, ngay cả hít thở cũng trở nên khó nhọc. Chu Thanh thất kinh hồn vía: “Con Thiên Huyền Huyết Ma này quả nhiên công lực thâm hậu, nguyên thần thứ hai của ta chống đỡ có phần vất vả rồi!” Chu Thanh không dám khinh thường, dùng toàn lực vận chuyển nguyên thần, toàn thân sắc vàng lấp lánh. Pằng! Pằng! Pằng! 3 miếng gạch lót nền bị khí thế của Chu Thanh và Thiên Huyền Huyết Ma ép bật lên không trung nổ tan tành. Chu Thanh vẫn đứng vững tại chỗ, còn Thiên Huyền Huyết Ma bị đẩy lùi một bước, vẻ mặt vốn bình thản giờ trở nên kinh ngạc: “Tên tiểu tử này coi bộ còn kém ta một bậc, tại sao ta lại bị nó chấn động thoái lui? Chẳng lẽ nó đang che giấu thực lực?” Thật ra Chu Thanh đang phô trương thanh thế, vốn dĩ Chu Thanh dùng nguyên thần thứ hai chống chọi với Thiên Huyền Huyết Ma, sau khi hai luồng áp lực bùng nổ, sức mạnh tác động hết lên nguyên thần thứ hai, nhưng Chu Thanh không lùi lại để hóa giải sức đẩy, mặc cho nguyên thần thứ hai hứng trọn sức ép, chỉ có điều Kim tằm sáu cánh có lớp vỏ ngoài cứng hơn thép, hứng chịu một đòn như thế không đáng gì to tát. Sắc mặt của Thiên Huyền Huyết Ma lập tức trở nên nhăn nhó, không gian bị bóp nghẹt, đôi bên trừng mắt nhìn nhau, không ai dám manh động.