Phật đạo

Chương 163 : U hồn bạch cốt phiên (1)

“Đại ca cẩn thận, đấy là Thiên Hỏa đại trận!” Cáp Mô hốt hoảng hét lên cảnh báo, kêu cạp cạp 2 tiếng, hiện ra nguyên hình, gọi ra ngọn núi, thừa lúc 8 cây cột lửa chưa thành hình phá tung tấm lưới vây khốn thoát ra ngoài, 3 người Hiên Viên pháp vương, Cực Âm lão đạo, Ôn Lam Tân nối gót xông ra khỏi trận pháp. 9 con hỏa long nhe nanh múa vuốt ập vào Hiên Viên pháp vương với tốc độ tia chớp, Hiên Viên pháp vương né tránh không kịp, tin chắc sẽ rơi trở vào trận pháp, hét to một tiếng, 8 con Thiên Quỷ xuất hiện ngăn cản 8 con hỏa long, Hiên Viên pháp vương phất tay áo một cái, ném luôn nguyên thần Lam Thần lão tổ vào con hỏa long còn lại, hóa thành huyết quang trốn thoát. Thiên Quỷ chống đỡ giây lát đã chui vào hư không trốn thoát, chỉ tội cho nguyên thần Lam Thần lão tổ đâu có bản lĩnh đặc thù như Thiên Quỷ, thấy sắp bị hỏa long nuốt chửng, sợ đến nỗi gào rú lên thảm thiết. Chu Thanh nhận biết rõ tình hình, vội thu hồi trận pháp, phất tay áo một cái, nguyên thần Lam Thần lão tổ bèn chui vào hư không bị thu vào tay áo, nguyên thần mạnh mẽ như thế, Chu Thanh tất nhiên không để Thiên Hỏa thiêu rụi mất rồi. “Chu đạo hữu! Mở ra trận pháp để Hùng Vương xuống hải nhãn vạn trượng cứu thoát vị bằng hữu sư môn cũng là chuyện hợp tình hợp lí, đối với đạo hữu đâu có gì khó khăn, tại sao không tiện tay giúp đỡ một lần, mọi người đều là người tu hành, sau này còn giữ được mối quan hệ tốt với nhau!” Huyền Vũ lão đạo bắt đầu lựa lời khuyên nhủ Chu Thanh. Chu Thanh đang định lựa lời từ chối, một giọng nói yếu ớt truyền vào tai: “Đừng nhận lời giúp con gấu đó, người bị trấn áp dưới hải nhãn vạn trượng thần thông quảng đại, thả ra chắc sẽ mang tai họa ập đến!” Chính là Lam Thần lão tổ bị Chu Thanh tóm gọn vào tay áo, trong lòng sợ hãi đối phương luyện hóa mình nên vội lên tiếng cảnh báo, nhằm thể hiện mình còn có giá trị lợi dụng. “Tại sao ngài lại có Tam Âm Thần Duyên Diệt Dương Đạn, chẳng lẽ ngài cũng là âm thần trốn ra từ âm tào địa phủ?” Lam Thần lão tổ dè dặt nêu thắc mắc. Chu Thanh thu nguyên thần Lam Thần lão tổ vào trong tay áo, tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, mọi người chỉ nghe bên ngoài phát ra tiếng nổ Thiên Hỏa đại trận, sau đó lam quang lóe lên một cái, không ai nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng ai cũng đoán ra là Chu Thanh phát động trận pháp cấm chế của tiên phủ ngăn cản bọn người Hiên Viên pháp vương trốn chạy, sau đó lại không thấy động tĩnh gì nữa. Đại Lực Hùng Vương nảy ra nhiều ý định xấu trong đầu, biết Chu Thanh vừa mới chiếm được động phủ, còn chưa thuần thục về cách điều khiển trận pháp cấm chế lợi hại ở đây, bây giờ đang có cơ hội tốt bày ra trước mắt để lợi dụng. Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo " “Địa phủ? Âm thần?” Chu Thanh nghe Lam Thần lão tổ nêu ra thắc mắc, ngơ ngác mất vài giây, liền sau đó như bị sét giật bên tai, tâm trí cuồn cuộn dậy sóng, nguyên thần vừa mới vận công điều tức hồi phục lại một phen đảo lộn, sém chút là tẩu hỏa nhập ma. “Ngươi là ai? Tại sao lại biết những chuyện này? Ngươi không phải là người tu đạo bình thường, thân xác bị hủy mà nguyên thần vẫn có thể sử dụng pháp thuật, nghe cách nói chuyện của ngươi, chắc ngươi là âm thần dưới địa phủ?” Chu Thanh vội trấn tỉnh tinh thần, phân ra một chút thần niệm đối thoại với Lam Thần lão tổ, tên này có lai lịch cổ quái, nhưng bị Chu Thanh thu vào tay áo, tin chắc hắn không dám làm bậy, chỉ cần có chút ít manh động, Cửu Nhật Kim Ô pháp y sẽ tự động nổ ra Thái Dương Chân Hỏa luyện hóa nguyên thần Lam Thần lão tổ, Chu Thanh không tin Lam Thần đủ sức trốn thoát khỏi sự kiểm soát của mình. Vốn dĩ Chu Thanh định luyện hóa nguyên thần này bồi bổ cho Minh Vương kỳ, có nguyên thần mạnh mẽ như Lam Thần lão tổ bổ sung vào Minh Vương kỳ, tin chắc đủ sức tạo hình cho phân thân của một con Đô Thiên Thần Ma rồi, như thế sẽ lợi hại hơn nhiều so với Thiên Quỷ của Hiên Viên pháp vương, mình lại có thêm một đả thủ lợi hại. Thần Ma trong một cây Minh Vương kỳ vừa mới nuốt chửng nguyên thần của vài con hỏa long, cơ thể phình to, chỉ cách tạo thành hình thể một bước nữa thôi. Nhất là Đô Thiên Minh Vương kỳ đều do chính tay Chu Thanh tế luyện, Đô Thiên Thần Ma có tái sinh cũng liên kết với bản thể Chu Thanh, chúng chỉ có sức mạnh thuần túy, không có ý thức nên không biết làm phản, hơn nữa Chu Thanh giờ có Thất Bảo Diệu Thụ, đã không cần pháp bảo nào khác trợ giúp nữa. “Thất Bảo Diệu Thụ quét một cái, phá tan pháp thuật thế gian!” Chu Thanh biết rõ oai danh truyền tụng năm xưa của món pháp bảo này, thật nóng lòng muốn chứng thực uy lực của nó coi sao. Bát Bộ Thiên Long chính là do Chu Thanh vận dung kim thân pháp tướng đến giới hạn cuối cùng, vô tình điều khiển Thất Bảo Diệu Thụ triệu hồi ra được, ngoại trừ huyền công đạt cảnh giới đột phá cao hơn, bằng không muốn triệu hồi lần nữa, Chu Thanh chưa chắc làm lại được, nguyên khí tiêu hao cũng quá lớn, cứ như bị vắt kiệt sức toàn thân, may mà thân xác và kim thân pháp tướng độc lập với nhau, bằng không hiện nay đừng mong còn hơi sức đâu mà nói chuyện, chỉ có điều thân xác Chu Thanh cũng quả thật không yếu, có những thiên tài địa bảo như Quỳ Thủy Tinh Anh, Cửu Lê Thánh Huyết, máu thịt Kim tằm sáu cánh kết hợp trong đó, thân xác hắn đã sớm vượt xa người tu đạo bình thường, dù không dùng tới kim thân pháp tướng đã là nhân vật cảnh giới Phản Hư rồi. “À! Bổn tôn vừa mới trải qua trận chiến kịch liệt, nay đã tổn thương nguyên khí, cần phải bế quan trị liệu, việc mà Hùng Vương nhờ cậy, sau này hãy tính vậy!” Chu Thanh biết Huyền Vũ lão đạo có tấm lòng hay giúp đỡ người khác nên rất dễ xí xóa mọi chuyện, nhưng tính xấu của Đại Lực Hùng Vương sao mà che nổi mắt Chu Thanh, con gấu này gió chiều nào theo chiều nấy, không đáng để kết giao. Hơn nữa nghe Lam Thần lão tổ cảnh báo nhân vật bị nhốt dưới kia thần thông quảng đại, Chu Thanh tất nhiên không ngu giúp giải thoát người này, hiện nay đã có quá nhiều nhân vật lợi hại rồi, Cáp Mô, Hiên Viên pháp vương, Cực Âm lão đạo, Vô Chân lão ni, có ai không là cao thủ hùng bá một phương chứ? Hơn nữa đám người này đều ít nhiều có chút thù oán với Chu Thanh. Truyện "Phật Đạo " “Tại sao những nhân vật cao thủ đều trốn dưới đáy biển hết thế này? Chuyện mà Bạch Khởi giao phó mình cũng là đến hải nhãn Đông Hải tìm một người, người mà Bạch Khởi muốn tìm, tin chắc công lực đạo hạnh đều không thua kém gì hắn đâu!” Chu Thanh nghĩ tới thủ đoạn của Bạch Khởi, với sức một mình chém giết 40 vạn thiên binh, đúng là nhân vật khủng bố, dù Chu Thanh hiện nay có Thất Bảo Diệu Thụ, nếu đấu với Bạch Khởi cũng không dám mơ chiếm được phần thắng, có thể sống sót dưới hải nhãn vạn trượng, ít ra cũng phải là nhân vật ngang tầm đẳng cấp thần tiên, Chu Thanh giúp Đại Lực Hùng Vương thả ra một tên thần tiên, chẳng phải tự khuân đá đập vào chân à? Khó khăn lắm Chu Thanh mới có được tiên phủ, đang là lúc cần tập trung gầy dựng nền tảng, khai sơn lập phái ở hải ngoại, cao thủ xuất hiện quá nhiều không có lợi cho hắn. Chu Thanh từ chối thẳng thừng, cho dù Đại Lực Hùng Vương có da mặt dày cỡ nào, lúc này cũng hầm hầm nổi giận, Huyền Vũ lão đạo cũng có phần khó xử, chợt có tiếng nói của Chu Thanh vọng đến bên tai: “Huyền Vũ đạo hữu, tên Hùng Vương này gian manh xảo trá chắc có ý đồ xấu nào đó, bần đạo vừa nắm được tiên phủ, trận pháp cấm chế còn chưa thông thuộc hết.” Huyền Vũ lão đạo suy ngẫm một hồi, lại nhớ về hành vi khoanh tay đứng nhìn của Đại Lực Hùng Vương khi nãy, cuối cùng đã hiểu ra, khẽ gật đầu đồng ý cách làm của Chu Thanh. Vượn nước, Hồng Phát lão tổ, Thanh Thần Tử để ý thấy thái độ thay đổi của Huyền Vũ lão đạo, không ai bảo ai, 3 người đều chẳng ưa gì Đại Lực Hùng Vương. “Đạo hữu nói vậy là có ý gì? Lão Hùng này tuy bất tài, nhưng các đồng đạo hải ngoại đều phải nể mặt vài phần, đạo hữu có được tiên phủ, thực lực tăng lên, nhưng thế lực vẫn còn hơi mỏng một chút, mong đạo hữu đừng quá hống hách đắc tội với nhiều người, đó chẳng phải là chuyện tốt đâu!” Đại Lực Hùng Vương biết Chu Thanh có thù với Cáp Mô, Hiên Viên pháp vương, Cực Âm lão đạo, bèn cố tình nhắc khéo, có ý đe dọa. “Thật nực cười! Ngay cả lão Viên ta cũng biết ý trời sắp đặt, tiên phủ thuộc về người có duyên, Chu đạo hữu gặp được tiên duyên này, những việc khác không cần Hùng Vương bận tâm đâu. Ta thấy Hùng Vương nói cái gì mà giải cứu sư môn tiền bối đều là giả dối, mưu đồ chiếm đoạt tiên phủ mới là thật đó!” Vượn nước tính tình thẳng thắn, nghe Đại Lực Hùng Vương dọa nạt Chu Thanh, liền cười gằn chỉ thẳng ra luôn âm mưu của hắn. Đại Lực Hùng Vương tốt xấu gì cũng là nhân vật bá chủ một phương, đối với Chu Thanh thì hắn còn vài phần e sợ, người này công lực đạo hạnh cao thâm khó dò, lại sở hữu trận pháp cấm chế tòa tiên phủ, Hùng Vương trong lòng bực tức cũng buộc phải nhẫn nhịn, bây giờ bị con vượn nước mỉa mai, Hùng Vương đâu thể chịu đựng được nữa. Thiên Thủy Tam Thánh tuy có danh tiếng không nhỏ trong hải ngoại tán tu giới, nhưng so với Đại Lực Hùng Vương hãy còn kém xa, dù là Huyền Vũ lão đạo, nếu như trong tay không có Bát Cảnh Đăng, Đại Lực Hùng Vương cũng không xem lão ra gì, đừng nói là con vượn nước láo lếu kia. Đại Lực Hùng Vương đã chịu hết nổi, giận dữ hét to: “Con khỉ hỗn xược, muốn chết!” Giơ cao cây chùy đầu lâu lắc mạnh, 5 cái đầu lâu tự động bay ra, biến hóa to bằng thùng nước ngay trên không, nhe hàm răng trắng hếu nhọn hoắc, pha lẫn tiếng kêu âm u ghê rợn, mỗi chiếc đầu lâu còn phun ra yêu khí xanh lè và bốc khói đen ngùn ngụt, yêu hỏa này không giống như ngọn lửa bình thường, không những không hề có sức nóng, ngược lại còn mang hơi lạnh thấu xương, kèm theo đó là hai tia yêu quang mỏng đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy, mùi hôi tanh khó chịu, cực kì lợi hại