Phật đạo

Chương 103 : Đục nước béo cò (2)

Linh Hư lão đạo lòi cả mắt ra ngoài, vốn tưởng hai người mới đến là Càn Cơ và đại đệ tử Nhất Vân Tử của phái Côn Lôn, vì các cao thủ ở trung thổ đếm đi đếm lại có mấy mống thế thôi, hơn nữa còn là đại cao thủ cảnh giới Phản Hư, về Ma đạo đệ nhất cao thủ Ôn Lam Tân thì không ai nghĩ đến, Ôn Lam Tân đúng là mạnh thiệt, nhưng mạnh cỡ nào cũng không to gan lớn mật đến mức tìm tới Thục Sơn gây hấn đâu, nên suy đoán của Đạo Nhất thiên sư Long Hổ Sơn ai nấy đều không thèm nghi ngờ, ngờ đâu tự nhiên chui ra một đạo sĩ trẻ tuổi, hơn nữa thần niệm của mọi người khi quét tới gần mười trượng thì bị chặn lại ngay, công lực cao thâm đến thế, chỉ dựa vào thần niệm thôi chỉ e so với 4 người đang có mặt từ cao hơn đến ngang bằng chứ không thấp hơn, ngay cả Huyễn Không lão đạo cũng thoáng biến sắc: “Công lực của người này e rằng có thể ngang ngửa với trưởng môn nha!”, trong lòng lại dấy lên biết bao toan tính. Truyện "Phật Đạo " Linh Hư lão đạo xứng danh là nhân vật đã thành tinh, lập tức bình tĩnh lại ngay, cất giọng lanh lảnh nói với vị đạo sĩ trẻ tuổi kia: “Đạo hữu là ai? Giá lâm Thục Sơn không biết có việc gì không?” Hai người mới đến Linh Hư chưa từng quen biết, khai sơn đại điển của Thục Sơn cũng không có mời nhân vật lợi hại như thế, thế nên Linh Hư không dám chắc đối phương là bạn hay thù, cứ thăm dò rồi tính tiếp. Chu Thanh cưỡi mây đi vào biển mây liền nghe thấy giọng nói oang oang của Linh Hư lão đạo, biết đối phương hiểu lầm mình là Càn Cơ phái Côn Lôn, trong lòng bức rức: “Vừa mới cùng Càn Cơ lão đạo đánh nhau một trận, hủy đi thân xác của lão, từ đây kết thù với Côn Lôn, giờ lại bị người khác nhận lầm, ta thật có duyên với Côn Lôn nha!” Vân Hà tiên tử nói nhỏ: “Chu chân nhân, ngài và Côn Lôn đã kết thù với nhau, lần này Thục Sơn tổ chức khai phái đại điển, e rằng Côn Lôn còn có người đến, Côn Lôn người đông thế mạnh, số môn phái giao hảo với họ cũng không ít, nếu xảy ra xung đột, chỉ e là…” Vân Hà tiên tử không biết Càn Cơ Tử đã bị Chu Thanh hủy mất thân xác, nguyên thần phải nhập vào Nhất Vân Tử bỏ trốn, còn tưởng đối phương chỉ bị lãnh thương tích xoàng xĩnh thôi. Với sức lí giải của nàng, Chu Thanh tuy mạnh nhưng muốn tiêu diệt được đường trưởng giáo Côn Lôn là không thể có khả năng ấy xảy ra. Vân Hà tiên tử đâu biết Chu Thanh đã dùng cách đánh mạng đổi mạng trong trận chiến đó, chấp nhận hy sinh hai tính mạng mới hủy được thân xác của Càn Cơ Tử, nhưng như thế cũng buộc Chu Thanh phải khâm phục trưởng giáo Côn Lôn quả nhiên danh bất hư truyền. Truyện "Phật Đạo " “Việc này không có gì phải lo lắng đâu, Côn Lôn đuối lí trước, dịp này tu sĩ khắp thiên hạ tề tụ về Thục Sơn, Côn Lôn chắc không dám làm bừa.” Chu Thanh tất nhiên không nói ra sự thật. Hai người trong lúc nói chuyện đã bay đến giữa biển mây, nghe Linh Hư cất tiếng hỏi, Chu Thanh sớm biết đối phương sẽ hỏi câu này, thêm vào đó từ hiểu lầm của Linh Hư vừa nãy đã biết Côn Lôn không có ai tới nên khỏi che giấu danh xưng của mình nữa, một mặt ngấm ngầm quan sát những người đang có mặt, mặt khác lanh lảnh trả lời: “Hải ngoại tán tu Thiên Đạo tông Chu Thanh cùng với Đại Tự Tại cung Vân Hà thiên chủ xin chào các vị đạo hữu!” Âm thanh hiền hòa, cho người khác cảm giác ngay người này là bạn chứ không phải kẻ địch. Truyện "Phật Đạo " Vân Hà tiên tử kế bên Chu Thanh cũng đã nhìn thấy 4 người kia, nàng kiến thức cao siêu, tuy không dò nổi công lực của 4 người, nhưng chỉ dựa vào khí thế, mơ hồ cảm nhận được 4 lão già này đều là nhân vật cao thủ cực kì lợi hại, trong lòng bất chợt kinh hãi: “Hèn gì cung chủ ngày thường vẫn nói trung thổ đạo môn tuy ngày một điêu tàn, nhưng cao thủ vẫn tồn tại, thì đó, mấy tên đạo sĩ đứng bên ngoài tiếp khách mà cũng lợi hại đến thế, xem ra cung chủ e còn đánh giá thấp thực lực của trung thổ đạo môn đấy!” Huyễn Không lão đạo phái Không Động thân hình thấp bé nên không nổi bật, nhưng con Đan Đỉnh Hạc còn cao hơn cả lão ở kế bên thì thu hút ngay ánh nhìn của Vân Hà tiên tử. Nghe Chu Thanh tự thông báo danh hiệu, Linh Hư lão đạo đột nhiên nghĩ tới người mà Hư Kiếm Không từng nhắc đến. “Chẳng lẽ người này chính là vị hải ngoại tán tu mà Kiếm Không sư điệt đã gặp, nhưng Kiếm Không rõ ràng nói hắn chỉ mới là nhân vật Hóa Thần kì thôi mà, tại sao bây giờ công lực vượt xa đến thế? Nhưng Kiếm Không thực lực còn hơi kém, người ta cố tình che giấu đạo hạnh, nó không nhìn ra cũng không có gì lạ.” Linh Hư lão đạo dẹp tan nghi vấn trong lòng, cười to: “Thì ra là hải ngoại Chu đạo hữu và Vân Hà đạo hữu à! Khách sáo quá rồi! Kiếm Không sư điệt đã có nhắc với bần đạo, nói Chu đạo hữu từng ra tay giúp đỡ Thục Sơn chúng ta ấy.” Còn cái gì Đại Tự Tại cung thì Linh Hư chưa từng nghe nói đến, nhưng Chu Thanh là tu sĩ hải ngoại, vậy chắc Đại Tự Tại cung cũng thế, Linh Hư cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ có Huyễn Không lão đạo nghe thấy cái tên Đại Tự Tại cung, ánh mắt thoáng lộ vẻ nghi hoặc, Vân Hà tiên tử cũng chú ý tới Huyễn Không, sắc mặt cũng trở nên không mấy tự nhiên lắm. Chu Thanh đạp mây tiến lên phía trước, lấy ra miếng lệnh bài Hư Kiếm Không đã tặng, khách sáo vài câu với mọi người, bèn ngỏ ý đem trả lệnh bài, nói là mình ngao du trung thổ, tình cờ ra tay giúp chút việc nhỏ, thật không dám nhận lễ vật quý đến thế. Từ khi biết được miếng lệnh bài này là lệnh bài Khách Khanh trưởng lão của Thục Sơn, có quyền lực to lớn, Chu Thanh đã nảy sinh toan tính, khi ấy Hư Kiếm Không lôi kéo quan hệ với mình chẳng qua chỉ vì muốn lợi dụng sức mạnh của mình mà thôi, giờ đây mình mạnh lên tới cảnh giới Phản Hư, thêm vào vừa giành phần thắng trong trận chiến với Càn Cơ Tử của Côn Lôn, càng tăng thêm lòng tin nơi Chu Thanh. Mình là cao thủ lợi hại như thế, Thục Sơn không lí nào không ra sức lôi kéo, Chu Thanh hiện nay thế lực đơn lẻ, muốn chống lại môn phái thái sơn bắc đẩu kiểu như Côn Lôn vẫn còn kém rất xa, tuy đã trừ khử được lão già Càn Cơ Tử, nhưng Chu Thanh cũng biết đó là do may mắn, chủ yếu là vì Càn Cơ lão đạo không biết mình có nguyên thần thứ hai, còn luyện được kim thân pháp tướng, càng không biết mình đang sở hữu binh khí ma đạo đệ nhất thời thượng cổ Hóa Huyết thần đao, nếu như bây giờ bảo Chu Thanh tái chiến với Càn Cơ Tử, nhất định không thể nắm chắc phần thắng nữa. Roi Đả Thần kia cũng cổ quái thiệt, Chu Thanh tuy có thể sử dụng nhưng hoàn toàn không phát huy được chức năng tinh diệu của nó, chỉ có thể dùng một số công năng cơ bản, Roi Đả Thần đương nhiên mạnh hơn các pháp bảo thông thường, nhưng uy lực còn kém xa Hóa Huyết thần đao, Chu Thanh đoán chắc phải phối hợp với tâm pháp khẩu quyết bí truyền nào đó của Côn Lôn mới có thể hoàn toàn phát huy uy lực của nó được. Hóa Huyết thần đao không thể tùy tiện sử dụng, kim thân của mình mới ngưng tụ một phần, mơ hồ kháng cự lại mạnh hơn mấy phần với Hóa Huyết thần đao, có thể nói Chu Thanh hiện nay tuy có nhiều pháp bảo quý báu, nhưng một món vừa tay cũng không có. Côn Lôn có Roi Đả Thần, ai dám đảm bảo sẽ không có món binh khí thần tiên thời Phong Thần thứ hai. Dù gì thì Thục Sơn và Côn Lôn xích mích đã lâu, cứ để Thục Sơn lôi kéo mình, mình sẽ từ từ xách động cho 2 môn phái phân tranh, Chu Thanh không những kê cao gối mà ngủ, hơn nữa còn có thể ngư ông đắc lợi, thật ra khi ra tay với Càn Cơ Tử, Chu Thanh đã tính đến khả năng này rồi, bằng không hắn đã không manh động gây hấn với Côn Lôn. Không nằm ngoài dự tính của Chu Thanh, Linh Hư lão đạo tất nhiên không để Chu Thanh trả lại lệnh bài: “Chu chân nhân nói thế là xem thường Thục Sơn chúng ta rồi. Thục Sơn ta tặng đồ ra ngoài sao có thể nhận về chứ? Lần này Chu chân nhân chịu dời gót đến Thục Sơn, như dát vàng lên mặt Thục Sơn chúng ta. Không cần khách sáo nữa, Kiếm Không là trưởng môn tương lai của Thục Sơn, nếu Chu đạo hữu đã nhận lời nó làm Khách Khanh trưởng lão của Thục Sơn, tất nhiên không thể nuốt lời rồi! Nào, để ta giới thiệu, vị này là trưởng môn Long Hổ Sơn, Đạo Nhất thiên sư, Chu chân nhân ẩn cư lâu ngày ở hải ngoại, lần này đến trung thổ ngao du, nhất định phải làm quen với các đạo hữu trung thổ mới được!” Linh Hư lão đạo nhiệt tình tiếp đón, vừa gặp đã như quen biết từ lâu với Chu Thanh, hai người vốn đang mưu toan lẫn nhau, bây giờ đều cùng trưng ra bộ mặt giả tạo