Phật đạo

Chương 101 : Không động.

“Vị đạo hữu này là Huyễn Không chân nhân của phái Không Động, nhiều năm không màn thế sự, chuyên tâm tu hành, lần này bần đạo kéo cho bằng được ngài ấy từ Không Động động thiên ra, đến xem thử phong thái uy nghi của Thục Sơn!” Khai Dương chân nhân nhìn thấy Linh Hư lão đạo và Đạo Nhất thiên sư lộ vẻ kinh ngạc, liền đắc ý giải thích. Truyện "Phật Đạo " Lão đạo áo đen thấp bé cưỡi trên lưng con tiên hạc chính là Huyễn Không chân nhân mà Khai Dương vừa nói, nghe Khai Dương giới thiệu đến mình, vội nhảy từ tiên hạc xuống, chắp tay hành lễ với Linh Hư và Đạo Nhất, mở miệng nói: “Thục Sơn không hổ thẹn là đại phái có từ ngàn năm qua, gặp được nhân vật như đạo hữu đây, thật là niềm vinh hạnh cho Huyễn Không! Hôm nay ta đã được mở rộng tầm mắt rồi!” Huyễn Không lão đạo thân hình thấp bé, giọng nói lại ồn ã như tiếng chuông, kể ra không mấy tương xứng lắm. Nghe Huyễn Không lão đạo nói lời cung kính, Linh Hư không những không vui nổi, sắc mặt từ từ sắc lạnh như băng. Không Động phái có lịch sử lâu đời, ngoại trừ Côn Lôn ra có thể nói không có môn phái nào đủ sức so sánh, càng vượt xa trên đầu Thục Sơn, chỉ là phái Không Động xưa nay chưa từng hỏi tới thế sự, trốn trong Không Động động thiên chuyên tâm tu luyện, gần giống như đám hải ngoại tán tu, cũng không tiếp nhận các đạo hữu môn phái khác đến thăm viếng, vì thế vô cùng thần bí, lâu ngày các môn phái trung nguyên gần như đã quên mất sự tồn tại của Không Động, khai phái đại điển của Thục Sơn lần này cũng không có mời Không Động, điều này không phải vì Thục Sơn có xích mích nên không mời, mà là tìm không biết sơn môn của Không Động ở đâu mà tìm đến. Khai phái tổ sư Không Động là Quảng Thành Tử, đứng đầu thập nhị chân tiên trong Xiển giáo, pháp lực thông huyền, đủ biết động thiên phúc địa mà người khai phá thần diệu cỡ nào, tính bí ẩn cao cỡ nào, dù cho tiên nhân trên trời hạ phàm e cũng khó tìm được, đó cũng là lí do phái Không Động có thể tận hưởng bao nhiêu năm yên tĩnh không bị cuốn vào các cuộc phân tranh. “Mao Sơn từ khi nào đã xây dựng quan hệ với Không Động rồi nhỉ?” Linh Hư lão đạo nghi hoặc trong lòng, lão không tin tên Huyễn Không lão đạo của phái Không Động kia đến thăm Thục Sơn chỉ vì nói vài câu khách sáo, xem thử khai phái đại điển của Thục Sơn mà thôi. Khai phái đại điển của Thục Sơn đã diễn ra tám chín lần rồi, theo như tư liệu ghi chép của sư môn, Không Động chưa từng cử người đến tham gia lần nào, bây giờ đột nhiên có người đến, khiến Linh Hư lão đạo nảy sinh cảnh giác: “Chẳng lẽ phái Không Động đã không còn chịu được cô đơn, cũng muốn ra ngoài hô mưa gọi gió rồi sao?” Trong lòng tuy nảy sinh ngờ vực, Linh Hư lão đạo bỗng thay đổi sắc mặt từ lạnh băng chuyển sang tươi cười hớn hở, khiến người khác phải khâm phục những vị tông sư này thật ra còn là cao thủ giả vờ. “Thì ra là Huyễn Không chân nhân của Không Động, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” Linh Hư lão đạo khách sáo vài câu, thật ra danh hiệu Huyễn Không chân nhân lão chưa từng nghe nói đến, còn nói gì ngưỡng mộ đã lâu chứ. “Thật ra hôm nay ta đến đây không vì chuyện gì khác, 4 vị đệ tử của Mao Sơn ta vô duyên vô cớ bị người ta giết chết, ngay cả Trần Không đạo trưởng của Ai Lao Sơn cũng bị vạ lây, việc này tin chắc các vị đều đã biết rồi chứ!” Khai Dương lão đạo không nói vài lời khách sáo, mở miệng nói thẳng luôn mục đích chuyến đi. Truyện "Phật Đạo " Linh Hư đang băn khoăn trong lòng, vốn tưởng mình đột phá đến cảnh giới Phản Hư, thêm vào pháp bảo do các bậc tiền bối Thục Sơn để lại, lần này nhân dịp khai phái đại điển sẽ diễu võ dương oai, để Thục Sơn lấn áp Côn Lôn trở thành thiên hạ đệ nhất đạo môn, ai ngờ tứ đại tông sư cùng vang danh với mình người nào người nấy đều tiến bộ vượt bậc, chẳng kém cạnh mình chút nào, nhất là Khai Dương lão đạo của Mao Sơn còn lôi kéo được với Không Động, từ đâu chui ra một tên Huyễn Không chân nhân có công lực hình như còn cao thâm hơn cả mình, điều này buộc Linh Hư phải suy tính kĩ lại kế hoạch của mình rồi. Linh Hư nghe Khai Dương lão đạo kể rõ mục đích, gật gù nói: “Vụ việc này chúng ta cũng có nghe qua, lần này nhân cơ hội muốn cùng mọi người bàn tính đối sách, ta đã sớm nghi ngờ người đó chưa chết. 30 năm trôi qua rồi, người đó năm xưa đã ma công cái thế, tin chắc bây giờ càng lợi hại hơn, ta đã đích thân viết thiệp mời gửi đến trưởng giáo Côn Lôn Càn Cơ chân nhân, không biết tại sao tới giờ vẫn chưa đến? Chuyện năm xưa ngoại trừ Huyễn Không chân nhân có thể còn chưa biết, những người khác đều hiểu rõ ngọn ngành, ta cũng không cần nói thêm.” Huyễn Không lão đạo lên tiếng: “Hồi đó ta đã nghe Khai Dương đạo hữu kể qua chuyện này rồi, tuy Không Động chuyên tâm tịnh tu, nhưng cũng là môn phái Đạo gia, nếu đã có cao thủ Ma đạo xuất hiện, vậy Không Động đương nhiên phải góp một phần sức mọn trong việc trừ ma vệ đạo rồi.” Câu này chính nghĩa ngút trời, nhưng các cao thủ có mặt đều chửi thầm trong bụng, Không Động của ngươi nếu có tinh thần hiệp nghĩa đến thế, tại sao 30 năm trước không thấy góp sức, bây giờ lại chui ra nói là trừ ma vệ đạo gì gì đó, ai mà tin chứ! Những lời trách mắng này đương nhiên không thể nói ra ngoài. Hiện nay trong tứ đại tông sư Đạo môn còn thiếu Càn Cơ Tử của Côn Lôn chưa đến, ai nấy thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Càn Cơ lão đạo chuẩn bị trở mặt với Thục Sơn, ngay cả vụ việc nghiêm trọng như thế cũng không thèm góp mặt?” Càn Cơ Tử phái Côn Lôn vào 30 năm trước công lực thâm hậu vượt trên họ một bậc, được xưng là đệ nhất cao thủ của đạo môn trung nguyên, nếu giờ đây họ đều tiến vào cảnh giới Phản Hư, Càn Cơ Tử không lí nào lại thua kém mọi người, nhất là huyền công diệu pháp của Côn Lôn cực kì tinh thâm, chính là pháp quyết tu đạo chính thống nhất, càng không có lí do xảy ra trường hợp tẩu hỏa nhập ma. Truyện "Phật Đạo " “Chẳng lẽ Càn Cơ trưởng giáo xảy ra chuyện gì bất trắc rồi?” Đạo Nhất thiên sư đột nhiên nảy sinh ngờ vực, buộc miệng thốt lên, năm xưa cả 4 người họ đều không phải đối thủ của Ôn Lam Tân, chỉ chiến thắng dựa vào số đông, bây giờ tuy ai nấy đều tiến bộ, nhưng nếu Ôn Lam Tân hồi phục ma công, e rằng một chọi một cũng không phải đối thủ của ả, nghe Đạo Nhất thiên sư nói thế, ai nấy đều giật thót tim, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, Ôn Lam Tân tuy lợi hại nhưng chỉ có một mình, nếu quả thật chặn đường Càn Cơ Tử đòi món nợ cũ, hai bên giao đấu tuy Càn Cơ Tử không đánh lại nhưng chạy trốn thì dư sức, muốn giết chết Càn Cơ e rằng không thể làm được. Với thân phận tông sư mà chạy trốn kể cũng mất mặt thiệt, chỉ có điều đối phương là Ôn Lam Tân nên buộc phải làm vậy cũng không ai dám coi thường. Mọi người nghĩ nát óc cũng không ngờ rằng lí do thật sự chính là Chu Thanh xuất hiện hủy đi thân xác của Côn Lôn trưởng giáo Càn Cơ Tử, làm sao mà vị tông sư vang danh thiên hạ này còn đến góp mặt được chứ? Huyễn Không lão đạo phái Không Động thấy thái độ sợ sệt của bọn tông sư kia, bị một nữ cao thủ Ma đạo làm cho thấp thỏm không yên, cười mỉa trong bụng: “Hiện nay quả nhiên Đạo môn điêu tàn, cũng chính là lúc Không Động ta lộ diện rồi! Hừ, tên Khai Dương của Mao Sơn nói Thục Sơn lợi hại, ta thấy cũng chỉ là hạng xoàng thôi mà, ngoại trừ Côn Lôn, Không Động ta còn phải để tâm đến môn phái nào khác chứ? Ngay cả Côn Lôn giờ ta cũng không cần e sợ, nếu chúng không có Roi Đả Thần, Không Động ta đã sớm vang danh thiên hạ rồi, đâu cần trốn chui trốn nhủi chuyên tâm tu luyện. Quảng Thành tổ sư ơi! Khương Tử Nha để lại Roi Đả Thần cho Côn Lôn, sao người không để lại Phiên Thiên Ấn cho Không Động? Có Phiên Thiên Ấn còn sợ gì Roi Đả Thần chứ! Dù không muốn để lại Phiên Thiên Ấn, người có thể để lại một món trong Lạc Hồn Chuông hay Bát Quái Tử Thụ Tiên Y cũng được mà! Không Động chúng ta bị Côn Lôn đè đầu cưỡi cổ hết mấy ngàn năm, nhưng theo như tình hình hiện nay thì cơ hội sắp đến rồi. Hí hí! Khương Tử Nha ơi là Khương Tử Nha, hãy xem Không Động chúng ta tiêu diệt căn cơ của ngươi ở nhân gian, coi thử ngươi lấy gì đấu với Quảng Thành tiên sư nữa!”