Pháp sư vô tâm
Chương 41 : cứu một mạng người
Vô Tâm tìm kiếm hướng di chuyển của ánh sáng nhạt phát ra từ hồn phách, nếu trên lầu có Quỷ hồn cường đại quấy phá, hồn phách rải rác quanh đây sẽ chịu ảnh hưởng. Quỷ hồn là ngọn nguồn âm khí, tự nhiên sẽ hấp dẫn hồn phách tiến đến hội tụ. Vô Tâm dựa vào cảm nhận của cơ thể với hồn phách mà từng bước tiêu sái bước lên lầu hai.
Hắn không nói lời nào, lão Soái cầm áo choàng đi sau cũng sợ hãi im lặng, chỉ có chòm râu như cao su rung lên theo bước chân. Vô Tâm càng đi tới, ánh mắt của lão Soái càng trợn to. Đến khi dừng bước trước cửa phòng, trong mắt lão Soái đã lộ ra ánh sáng làm cả gương mặt vui tươi không ít… Sau cánh cửa chính là phòng ngủ của Thiếu gia!
"Pháp sư cao minh!" Lão Soái nhẹ giọng ca ngợi, sợ làm nhiễu loạn pháp thuật thần thông: "Chó con nằm ở bên trong rất nhiều ngày rồi."
Vô Tâm không để ý đến hắn, hai tay sau lưng định thần, lập tức "Rầm" một tiếng một cước đá văng cửa phòng!
Lão Soái hoảng sợ, hai người hầu trong phòng cũng kêu lên âm thanh hoảng hốt. Giường lớn dựa vào tường, trên giường có một đứa trẻ mười tuổi bát phong bất động, im lặng. Vô Tâm đằng đằng sát khí bước vào phòng, hơi cúi đầu trước giường, trong đầu đã hiện ra hình ảnh của Quỷ hồn.
Một người đã thành quỷ, nếu không tu luyện thành sát sẽ không có thực thể, dường như không thể nhìn thấy. Có điều oán khí của Quỷ hồn rất mạnh nên vẫn có ảo ảnh lờ mờ. Ảo ảnh thường là tình trạng khi chết, bởi vì khi chết cực kỳ thống khổ, ấn tượng sâu sắc khắc đậm, thống khổ khắc sâu đến mức lưu luyến không chịu hồn phi phách tán chuyển thế đầu thai, thành ra ảo ảnh cũng dừng lại ở thời khắc khó quên đó.
Vô Tâm đã gặp qua vô số Quỷ hồn, chín phần mười đều là bộ dạng khủng bố khó coi, nhưng ả trên giường này lại thuộc dạng trăm dặm mới có một. Từ trên xuống dưới rất ra dáng người, trừ bỏ tóc tai bù xù sắc mặt xanh tím ở ngoài, còn lại tứ chi đều tính là lưu loát, lục phủ ngũ tạng cũng còn nguyên trong bụng. Nhìn quần áo có thể thấy là người hoa lệ phú quý, một đôi giày sa tanh hồng thêu sen vàng dài ba tấc, chân nhỏ tinh xảo, giày cũng rất đẹp. Quần áo ghé vào giường bày ra tư thế thản nhiên tự đắc, từng chút từng chút vuốt ve thân thể thằng nhỏ, đồng thời bị Vô Tâm đứng trước giường thu hút.
Vô Tâm không cởi xuống miếng vải che mắt, nhưng như đã cùng nữ quỷ đối mặt nhìn nhau. Nữ quỷ hơi hơi co rúm lại một chút, Vô Tâm mở miệng nói: "Đi thôi."
Nữ quỷ bất động, tiếp tục từ ái vỗ nhẹ đứa nhỏ.
Vô Tâm lại nói: "Oan có đầu nợ có chủ, đừng quấn quít lấy đứa nhỏ trút giận. Dương khí thằng bé yếu, không trụ được bao lâu."
Nữ quỷ rốt cục đáp lại: "Ta cũng đã nhìn nó lớn lên, thực sự rất thích nó. Nếu nó chết, kiếp sau vừa vặn đổi nhà khác. Làm con một lão súc sinh không bằng heo chó, tương lai sẽ chịu báo ứng."
Vô Tâm phát hiện thanh âm nữ quỷ từ từ dương dương tự đắc, khi trước hẳn từng là ca kỹ, nhẹ nhàng êm tai nói: "Người sống có mệnh, mặc kệ chuyện của ngươi. Muốn trả thù cứ nói thẳng, không cần tìm cớ khác. Lão Soái một thân sát khí, ngươi không làm gì được cho nên chọn quả hồng mềm trong nhà, đúng hay không?"
Gương mặt nữ quỷ ẩn ẩn có biến hóa, mặt mày lượn lờ khí thế hung ác: "Ta không làm gì được hắn, còn không được làm gì người bên ngoài sao?"
Vô Tâm lắc đầu: "Ít nói nhảm, khôn thì chạy nhanh nếu không ta cho ngươi hồn phi phách tán!"
Nữ quỷ như trước chê cười, ngửa mặt lên trời cười dài: "Ha ha ha ha…"
Vô Tâm ngẩng đầu nhìn lên cái giường lớn, bỗng phát hiện nữ quỷ có miệng rất rộng, mới rồi ả cúi đầu nói chuyện, hai hàng tóc dài che khuất khóe miệng, ngụy trang thành cái miệng nhỏ nhắn. Âm thầm đưa một ngón tay lên miệng cắn, lập tức nhằm thẳng nữ quỷ bắn ra một giọt máu tươi. Nữ quỷ đang ha ha thình lình bị tập kích, tiếng cười im bặt mà ảo ảnh cũng biến mất vô tung.
Vô Tâm không cảm nhận được hồn phách, nhận định nữ quỷ đã trốn. Nữ quỷ vừa đi âm khí trong phòng cũng yếu đi nhiều. Đưa tay cởi bỏ vải đen trên mắt, thừa dịp máu chưa đông lại trên đầu ngón tay, điểm lên mi tâm thằng bé vẽ loạn, vẽ đến mặt nó như nở hoa.
Thu hồi ngón tay bình tĩnh hướng lão Soái. Lão Soái và hai người hầu mới vừa xong nhìn hắn lầm bầm lầu bầu với không khí, vì biết chút tình hình nên trong lòng có quỷ, tất cả đều há to miệng lo sợ. Vô Tâm vừa đuổi một con quỷ miệng rộng, nhìn lại, nghênh diện lại là ba cái miệng rộng, không khỏi chau mày.
Hắn chau mày, lão Soái và hai người hầu lập tức khép miệng lại. lão Soái tiến lên từng bước cẩn thận hỏi: "Pháp sư, như thế nào?"
Vô Tâm rũ mắt xuống sàn không nhìn ai: "Quý phủ có quỷ."
Lão soái lập tức trợn tròn ánh mắt: "A?"
Vô Tâm tiếp tục nói: "Nữ quỷ quấn lấy lệnh lang, đã bị ta khu ra ngoài. Ta vẽ huyết phù trên mặt lệnh lang, mời lão Soái cấp tốc chuyển người sang hướng có nhiều dương khí dưỡng sức, một tháng không được rửa mặt."
Lão Soái giống như con bọ chó, vừa mừng vừa sợ cho nên xun xoe quanh người Vô Tâm: "Thỉnh giáo pháp sư, chỗ nào dương khí nặng nhất?"
Vô Tâm nhìn phòng ngủ rộng rãi mười phần, thuận miệng đáp: "Chỗ có nhiều đàn ông dương khí rất nặng. Nếu lão Soái không muốn di chuyển lệnh lang cũng có thể cho thêm người vào phòng, tốt nhất là người thật hung ác, đã lấy mạng nhiều người càng tốt."
Lão Soái vội vàng vẫy người: "Nhanh đi tìm sĩ quan phụ tá, bảo hắn chọn mấy đứa không thành thật lại đây! Nghe pháp sư phân phó chưa? Nói lại nguyên vẹn cho hắn, nhanh!"
Hai người hầu nhân cơ hội đào tẩu thật nhanh, mà lão Soái quay lại nhìn con liền cảm giác trong phòng có biến hóa, tuy mặt đầy máu khó coi hơn trước, nhưng khi ánh mặt trời dào dạt chiếu vào lại như lộ ra huyết sắc.
Cặp lông mày vểnh lên vui vẻ chuyển hướng Vô Tâm, tay vẫn còn ôm áo choàng đang định mở miệng, không ngờ Vô Tâm chắp tay hơi cúi, chỉ chừa cho hắn một bên mặt kiêu căng: "A di đà Phật, tính mạng lệnh lang đảm bảo, bần tăng cũng xin cáo từ."
Đang nói chưa hết ngẩng đầu nhìn lên, cất bước ra cửa. Lão Soái cuống quýt đuổi theo hắn, đầu tiên hô hào đám người dưới cầu thang gọi bác sĩ tới chăm tiểu Thiếu gia, sau đó lại cười nói với Vô Tâm: "Không không không, người không thể đi. Người vừa cứu chó con một mạng, ta tất yếu phải hậu tạ mới được."
Vô Tâm đưa lưng cho hắn, nâng tay nhẹ khoát: "Không cần. Người xuất gia không tham tài, nếu nói cứu khổ cứu nạn, bằng sức mình ta cũng không cứu được bao người. Sở dĩ bần tăng hôm nay đến là do Huyền Vũ nhờ vả, lão Soái muốn tạ thì tạ anh ta đi."
Nói đến đây bỗng nhiên nghiêng mặt, nhẹ giọng nói: "Quý phủ nay không sạch sẽ, ban đêm lão Soái không nên ra ngoài."
Lão Soái một phen níu tay áo hắn: "Pháp sư, thần tiên, giúp người giúp đến nơi, đưa Phật đưa đến Tây, người chớ đi vội!"
Vô Tâm bị hắn túm bất động, đành phải ngừng bước. Trước mắt bao người lãnh đạm mười phần nói với lão Soái: "Hôm nay bần tăng mệt mỏi, dù có tai họa cần trừ cũng là việc của ngày mai. Một đêm cũng không gây nên đại loạn."
Lão Soái không dám đắc tội hắn lập tức buông tay. Hành lang phía sau vang lên một trận bước chân, là bác sĩ riêng chạy theo sĩ quan phụ tá từng bước, từ cầu thang bên cạnh hướng về đây. Lão Soái linh cơ vừa động, có chủ ý hô hào đám người: "Cố Huyền Vũ, cậu lại đây dẫn pháp sư đi nghỉ một chút, ta còn nhiều việc muốn nói cùng người!"
Lão Soái không đếm xỉa đến ai, mời Vô Tâm và Cố đại nhân đến một gian phòng khách ấm áp bên trong, tủm tỉm pha trà mười phần hòa ái dễ gần. Hai tay Cố đại nhân lúng túng không dám ngồi cùng lão Soái. Vô Tâm lại rất thản nhiên đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, Cố đại nhân thấy vậy sợ hãi bất động.
Lão Soái nhàn hạ chưa nói mấy câu, một gã sĩ quan bỗng vén rèm đi vào nói tiểu Thiếu gia đã có tri giác. Lão Soái sốt ruột con yêu vội đứng dậy lên lầu. Trong phòng khách rơi xuống một mảnh thanh tĩnh, Cố đại nhân nhìn Vô Tâm thản nhiên cũng hơi tự thấy xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Ai, có phải tôi hơi nhún nhường?"
Vô Tâm nhìn chằm chằm lên bàn thủy tinh: "Anh tính làm thủ hạ người ta, tư thái đương nhiên phải thấp một chút. Tôi không giống, nếu không cao ngạo hắn sẽ không thèm để vào mắt. Cố đại nhân, thứ gì xanh xanh hồng hồng trên bàn kia?"
Cố đại nhân đáp: "Hoa quả đường cậu cũng chưa thấy qua a?"
Vô Tâm quay đầu liếc ra cửa một cái, lập tức giơ tay giấu một ít vào trong áo.
Cố đại nhân thấy lão Soái chậm chạp chưa về, cũng lấy thuốc trong túi ra cuốn hút. Thuốc tốt mùi rất thơm. Cố đại nhân từ khi vào phủ Soái đều rất khẩn trương, nay hít sâu thở dài một hồi, trong lòng thư thái không ít.
Vô Tâm khụt khịt: "Ai, cũng cho tôi một hơi!"
Cố đại nhân đến bên sô pha đưa thuốc lá cho Vô Tâm. Vô Tâm hít vào một hơi sau đó mất hồn thở ra sương khói: "Thuốc tốt."
Cố đại nhân thấp giọng nói: "Chờ tôi phát tài, thuốc tốt bao nhiêu cũng có bấy nhiêu, khẳng định không bạc đãi cậu."
Cố đại nhân vừa hút xong một điếu, lão Soái đã trở lại, khuỷu tay còn cầm áo choàng của Vô Tâm.
"Pháp sư!" Lão Soái như muốn khóc, nếp nhăn hằn lên mặt vô số: "Người thật là cao tay a! Con tôi đã mở mắt!"
Vô Tâm mỉm cười gật đầu: "Lệnh lang vốn không có bệnh tật, chỉ là bị Quỷ hồn dây dưa. Quỷ hồn vừa đi tự nhiên sẽ chậm rãi hồi phục."
Lão Soái ngồi xuồng ôm áo choàng: "Nhưng người nói Quỷ hồn vẫn còn trong nhà… Làm thế nào mới có thể vĩnh viễn trừ hậu họa?"
Vô Tâm khép hờ ánh mắt, sau một lúc trầm mặc nói: "Gần đây lão Soái có giết phụ nữ?"
Lão Soái liếc Cố đại nhân một cái, Cố đại nhân thức thời khom người chào rồi rón rén tiêu sái đi ra ngoài. Đợi Cố đại nhân khép chặt cửa phòng, lão Soái thở dài một tiếng: "Không dối gạt pháp sư, bà mười hai nhà tôi là con đàn bà cặn bã, mẹ nó vào nhà còn không thành thật, cùng đám sĩ quan phụ tá dan díu lại còn ầm ĩ với tôi. Mấy tháng trước tôi cho chôn rồi."
Vô Tâm không đổi sắc mặt: "Chôn thế nào?"
Lão Soái đúng lý hợp tình đáp: "Dùng chăn bông quấn lại dùng dây thừng trói, đào một hố trong hoa viên chôn xuống."
Vô Tâm chậm rãi gật đầu: "Nga… Chôn sống."
Lão Soái gật đầu theo: "Đúng, là chôn sống. Tôi lớn tuổi, tính tình cũng dễ hơn, bình thường không động đao thương."
Vô Tâm hoàn toàn nhắm mắt, nghĩ rằng so với lão Soái thì Cố đại nhân còn là người nhân từ mềm mỏng hơn nhiều.
"Hôm nay giờ giấc không đúng." Ngữ khí phiêu nhiên nói với lão Soái: "Đêm mai bần tăng đến thử một lần. Bà mười hai sát khí rất nặng, có thể diệt trừ hay không bần tăng cũng không dám khẳng định. Có điều bần tăng và Huyền Vũ có duyên, anh ta lại sùng bái lão Soái như vậy, cho nên bần tăng nhất định nỗ lực thử một lần."
Lão Soái mắng: "Khá lắm con đàn bà xấu, làm quỷ còn quấy rối con ta. Pháp sư, đêm mai thì đêm mai, nếu ngày mai thật sự có thể diệt trừ con đàn bà thối kia, người nói thế nào ta làm thế đó!"
Vô Tâm đứng lên không thèm nhắc lại, chỉ là mỉm cười rồi hướng lão soái vươn một bàn tay. Lão soái hiểu ý lập tức liền đem áo choàng mở ra, tự mình phủ lên người hắn.
Vô Tâm cùng Cố đại nhân ngồi trên ô tô từ phủ Soái về thẳng nhà. Trên đường hai người không nói câu nào, cho đến khi xuống xe trước ngõ Cố đại nhân mới đặt câu hỏi: "Sao mình đã trở về? Khó có thể được lão Soái xem trọng, cậu nên ở lại mới đúng đi."
Vô Tâm đội mũ sau áo choàng, sải bước vào trong nhà: "Anh biết cái gì? Tôi ở lại phủ thì Nguyệt Nha làm thế nào bây giờ? Lại nói hai tay không mà đòi bắt quỷ? Tôi không thể chuẩn bị một chút sao?"
Hai người vừa nói vừa mở cửa viện vào nhà. Nguyệt Nha thật cao hứng: "A, về sớm vậy!"
Vô Tâm lạnh cóng đi vào phòng trước. Nguyệt Nha giúp hắn cởi áo choàng, hắn vung tay áo về phía cái giường, rất khoái chí cười nói: "Hí hí, Nguyệt Nha ăn đường đi!"
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
462 chương
5 chương
18 chương
13 chương
103 chương