Pháp sư vô tâm

Chương 39 : Không tình nguyện

Người mập mạp tuy là bạn thân của Cố đại nhân, nhưng rốt cục không biết hắn mang theo người nào bên mình. Gần nhất là một cô gái nhỏ, nói là vợ của anh em, nhưng anh em ở nơi nào thì không biết. Mới rồi thò đầu khỏi xe nhìn thấy một người đàn ông, có điều vừa nói xong một câu cả em dâu cả đàn ông đều biến mất. Cố đại nhân dính như sam kéo hắn ra khỏi xe. "Tô tiên sinh." Cố đại nhân dẫn hắn vào trong viện: "Ông đừng vội đi, cho tôi hỏi một chút, vì sao không đi được?" Tô tiên sinh nhấc hai ống giày da béo núc, như quả cầu thịt tao nhã hướng trong viện: "Ai, vốn đã nói hết thảy nhưng bất ngờ tiểu thiếu gia không biết vì sao sinh bệnh, lúc đầu chỉ là cảm mạo, về sau càng ngày càng nặng, bệnh viện đã vào, thuốc đông y tây y đều đã uống nhưng hoàn toàn không có hiệu quả. Mọi người đều nói mấy ngày trước vẫn chạy đùa trong vườn, hoa viên không lớn lại rất sạch sẽ, nghĩ là gặp ma nên lão Soái mời cao tăng trừ tà, vậy mà mấy ngày rồi việc chưa thành. Hôm nay ta gọi điện tới phủ, nghe nói tiểu thiếu gia còn thở nhưng thân thể lạnh ngắt. Anh xem người già xưa nay tối kỵ người ốm, lão Soái thấy tiểu thiếu gia không đảm bảo còn tâm tư đề bạt anh sao? Ngài cơ bản không thể tiếp khách a!" Cố đại nhân đẩy cửa mời Tô tiên sinh vào phòng, sau đó đắn đo suy nghĩ hét to gọi Nguyệt Nha tới pha trà. Hai người ngồi đối diện trên cái bàn nhỏ, chờ Nguyệt Nha đưa trà mới chần chờ nói: "Tô tiên sinh không gạt ông, tôi có biết một vị pháp sư rất cao tay, không phải tin vỉa hè mà là tận mắt trông thấy. Vấn đề là… không biết có thể mời người hay không?" Tô tiên sinh mắt sáng lên thành thật nở nụ cười: "Tốt nhất là có thể mời được, hơn nữa phải thật nhanh. Nếu anh có thể cứu Tô tiên sinh, lão Soái thế nào không cho anh một chức quan? Pháp sư ở nơi nào? Có thể ngồi ô tô của tôi đi." Cố đại nhân trầm ngâm cười: "Không cần ngồi ô tô, người ở ngay Thiên Tân, tôi muốn tìm người rất dễ, chỉ là người có chịu hỗ trợ không thì tôi không chắc." Tô tiên sinh thấy hắn hàm hồ nói không rõ, đoán hắn có lời khó nói cho nên không truy hỏi, đứng dậy nói: "Tôi còn định tới nhà Mã tổng trưởng đánh bài, khi nào anh có việc có thể nói cho người của tôi, bọn họ sẽ nói lại tất cả." Cố đại nhân liên tục gật đầu, cung kính tiễn hắn ra cửa lên xe ô tô. Cho đến khi xe đã đi xa, hắn xoay người tới phòng tây, đi ngang qua Nguyệt Nha lúc này đã thay quần áo cũ. Hai người đối mặt, Nguyệt Nha hỏi hắn: "Giữa trưa vẫn hầm cải trắng được không?" Cố đại nhân một phen túm lấy cô kéo vào phòng bếp: "Nói với em một việc." Nguyệt Nha không hiểu gì rút tay lại, xoay người đi tới góc sáng sủa ôm một gốc cải trắng: "Sự gì? Nói đi!" Cố đại nhân hạ giọng đáp: "Tôi không phải vẫn chờ lão Soái về sao? Hiện tại lão Soái đã trở về." Nguyệt Nha vừa nghe vừa ngắt bỏ lá già, không hiểu gì. Cố đại nhân thấy vẻ mặt cô ngây ngô liền tiếp tục nói: "Tiểu Thiếu gia hình như bị trúng tà, có khi không qua được, em nói nếu tôi cứu được nó chẳng lẽ lão Soái không coi trọng?" Nguyệt Nha chỉ tay ra ngoài cửa, thanh âm cũng nhẹ: "Anh muốn cho anh ấy đi a?" Cố đại nhân lại nói: "Nguyệt Nha, tôi là người thế nào em hẳn đã rõ ràng. Tôi phát đạt có thể quên hai người sao? Tôi định nói chuyện này với cậu ta nhờ cậu ta ra tay giúp, nếu không giúp sẽ dọa cho một trận. Em ngoan ngoãn hầm cải trắng của em, nếu nghe thấy trong phòng có động tĩnh cũng đừng tới can thiệp, em yên tâm tôi chắc chắn không đánh cậu ta." Nguyệt Nha nghĩ một chút rồi đứng lên lo lắng: "Anh ấy vừa lớn… Nhìn trong lỗ tai còn lông trắng, da thịt cả người non như đậu hũ, có thể ra ngoài sao?" Cố đại nhân vung tay cười nhạt: "Tôi cũng không bảo cậu ta đi bán thịt, da khô cằm non có gì quan hệ? Dù sao em đừng quản, tôi sẽ chừng mực. Tôi là muốn qua lão Soái kiếm tiền, tương lai khẳng định không bạc đãi các người. Nấu cơm của em đi, cải trắng nhớ cho thêm thịt ba chỉ, tôi không ăn không được!" Nguyệt Nha biết Cố đại nhân vàng đỏ nhọ lòng son, muốn làm quan tới phát điên rồi, dù sao đối với mình và Vô Tâm cũng rất trượng nghĩa, cho nên cũng muốn giúp hắn thăng quan tiến chức. Có điều Vô Tâm vừa lớn, rốt cuộc có bản lĩnh hay không mình còn chưa biết. Chậm rãi xào rau dựng tai nghe ngóng động tĩnh. Cố đại nhân sải bước vào phòng tây, gặp Vô Tâm duỗi chân nằm trên giường lớn, đang ăn điểm tâm ngọt Nguyệt Nha mua về. Ngẩng đầu nhìn Cố đại nhân hé miệng cười ý tứ. Cố đại nhân đứng trước giường tinh tế đánh giá Vô Tâm một phen. Phát hiện so với người bình thường vẫn có chỗ khác nhau. Đầu tiên hốc mắt quá lớn, tiếp theo da mặt quá mỏng, cuối cùng thiếu lông mày và lông mi. Hiển nhiên phải vài ngày nữa mới khôi phục nguyên dạng. Đặt mông ngồi trên giường, nham hiểm chuyển hướng Vô Tâm: "Sư phụ, tôi có chuyện phiền cậu." Vô Tâm nuốt ừng ực, chỗ huyệt thái dương thấy rõ huyết mạch dưới da, huyết mạch yên tĩnh có một đường màu lam như có như không: "Nói." Cố đại nhân cởi giày, gần gũi dịch lại người Vô Tâm, lại đưa tay ôm vai thân thiết cười nói: "Tôi đến Thiên Tân là muốn nịnh bợ một nhân vật lớn. Hiện giờ con ông ta gặp tai họa, cậu có thể đi qua trừ ma cho tôi cơ hội trèo cây không?" Vô Tâm chậm rãi nuốt điểm tâm trong miệng, cau lại hai hàng lông mày xanh đen: "Tôi… tôi còn chưa lớn hẳn đâu." Cố đại nhân nghiêm túc nói: "Ai nói cậu chưa lớn hẳn? Cậu bây giờ giống người như đúc, nhìn kỹ cũng không ra chỗ khác nhau!" Vô Tâm duỗi một chân chạm vào ống quần Cố đại nhân: "Lông còn chưa rụng hết…" Cố đại nhân trừng hai mắt: "Tôi còn không phải ví dụ đi! Lúc trước cậu đến nhà tôi trừ quỷ tôi có kiểm tra lông của cậu sao?" Vô Tâm buông ống quần duỗi thẳng chân: "Ngay cả lông mi cũng chưa mọc ra…" Cố đại nhân khoát tay chặn lại: "Không việc gì, quái dị một chút càng thần bí khó lường! Những người có bản lĩnh đều có vẻ cổ quái!" Vô Tâm khoanh tay trước ngực, như là bị lạnh co rúm lại: "Cố đại nhân, tôi nghĩ không đi đâu. Từ khi tróc quỷ đến giờ không được thuận lợi, đầu tiên mất nửa đầu sau lại thừa một bàn tay. Nay khó lắm mới lớn được, tính đổi nghề xem cát hung hoặc xem phong thủy. Nếu lại chọc đến một Nhạc Khởi La, ngày lành cũng không còn nữa!" Cố đại nhân vừa nghe lời ấy nhất thời nóng nảy: "Được lắm, lúc trước ngươi như con giòi lớn, người gặp người sợ, là ai mỗi ngày chiếu cố ngươi? Ta nói cho ngươi, ta cũng tính là cha mẹ tái sinh của ngươi, ngươi không nghe ta chính là bất hiếu!" Vô Tâm chẳng hề để ý đáp: "Tôi không đi." Sau đó đem khối điểm tâm nhét vào miệng. Cố đại nhân động thân xuống giường giơ tay chỉ: "Vô Tâm, ngươi dám không đi ta đánh ngươi!" Vô Tâm thờ ơ, một bên nhấm nuốt một bên nghiêng đầu ngoáy tai, lấy ra một đám lông trắng. Cố đại nhân đổi hướng chỉ phòng bếp: "Không tin đi? Ta không đánh ngươi thì đánh Nguyệt Nha đi? Đừng nói với ta cái gì đàn ông tốt không đánh phụ nữ, trừ cha mẹ không đánh ai cũng có thể xuống tay!" Vô Tâm thổi tung đám lông trắng: "Nếu anh đánh Nguyệt Nha, tôi càng không thể đi." Cố đại nhân thấy hắn không ăn cứng, quyết định đổi chiến thuật: "Vô Tâm, cậu thật sự không đi?!" Vô Tâm lắc đầu: "Không đi." Cố đại nhân nháy mắt thay đổi ngữ khí, chắp hai tay vái: "Anh Tâm đừng ép em, anh không nể người khác, đến mặt mũi em cũng không nhận sao?" Vô Tâm nghẹn, một bên nuốt nước miếng một bên giương mắt nhìn Cố đại nhân. Cố đại nhân thấy hắn không nói câu nào đành tiến lên một bước cúi người: "Ông Tâm à, tương lai tôi khởi sắc còn có thể bạc đãi ông sao? Xa không nói, chỉ cần tôi được cất nhắc sẽ mua trước cho Nguyệt Nha một đôi hoa tai kim cương, thế nào? Đủ hào phóng đi?" Một khối điểm tâm chưa nuốt hết kẹt giữa cổ Vô Tâm. Hắn không nghẹn chết nhưng há mồm không phát ra tiếng. Cố đại nhân cúi người ôm quyền vái hắn mấy cái, giọng càng ngọt: "Tâm à phát từ bi đi, họ Cố này đã có tuổi rồi, giờ không khởi sắc cả đời chậm trễ?" Vô Tâm nắm tay tự đấm vào ngực mình một cái. Chỉ nghe "Ực" một tiếng điểm tâm đi xuống, rốt cục nói: "Anh có thể tìm Xuất Trần Tử." Cố đại nhân nghe khẩu khí Vô Tâm buông lỏng, trong lòng nhất thời vui vẻ: "Cậu thì biết gì a, phù sa không đắp ruộng người!" Vô Tâm không muốn đi, nhưng không thể không đi. Tiền đồ Cố đại nhân đương nhiên cần nhanh, hắn cũng hy vọng Cố đại nhân có thể bốc lên. Nguyệt Nha nấu xong đồ ăn, mang tới nóng hổi. Ba người vây quanh bàn tròn ngồi, Cố đại nhân được câu trả lời thuyết phục, trong lòng vui sướng không nhịn được giơ đũa đàm luận, cho rằng bụng mình chứa hùng tài đại lược, chỉ cần có cơ hội nhất định có thể làm nên sự nghiệp. "Tưởng Đinh đầu to với Trương lông ngắn có thể đánh bại ta sao?" Hắn vừa ăn vừa nói, phun canh cải trắng ra khắp bàn: "Cố Huyền Vũ ta từ nhỏ đã không biết sợ!" Nguyệt Nha không hé răng, gắp thịt mỡ trong bát canh ăn. Vô Tâm liếc hắn một cái: "Nga, hóa ra tên anh là Cố Huyền Vũ." Cố đại nhân đắc ý dạt dào: "Thế nào? Vốn tôi gọi là Cố thạch đầu, nghe không đủ thể diện, cho nên sau khi làm tư lệnh liền mang tiền cho huyện lệnh sửa lại cái tên!" Vô Tâm gật đầu: "Huyền Vũ… cũng chỉ là rùa thôi!" Cố đại nhân hà mồm: "A?" Lập tức chuyển hướng Nguyệt Nha: "Nguyệt Nha, Huyền Vũ là rùa sao?" Nguyệt Nha lập tức điên đầu: "Tôi ngay cả hai chữ ấy viết thế nào cũng không biết." Cố đại nhân lại hướng Vô Tâm: "Cậu đừng có đùa với tôi a!" Vô Tâm chan canh cải trắng vào bát: "Tin hay không thì tùy, rắn quấn trên mai rùa, hợp lại gọi là Huyền Vũ." Cố đại nhân đập cái đũa lên bàn: "Mẹ! Lão già đáng chết còn lấy của tôi một đồng đại dương!" Vô Tâm nuốt một ngụm cơm canh đổi đề tài: "Muốn ra ngoài tôi phải đổi quần áo. Pháp sư phải ra dáng pháp sư, Cố đại nhân đi mua một bộ tăng bào về, hình thức không cần bắt mắt nhưng chất liệu phải thật tốt." Nói đến đây giương mắt liếc trái liếc phải, đem Cố đại nhân và Nguyệt Nha thu hết vào trong mắt: "Người dựa quần áo ngựa dựa yên, người xuất gia không giả vờ giả vịt!"