Pháp sư vô tâm

Chương 37 : đói khát

Cố đại nhân ngồi xổm trong phòng bếp thổi lửa, nhưng thổi thế nào cũng không được, ngược lại làm khói đặc mù mịt cả phòng. Hắn không biết việc nhà, càng chọc càng nát, cuối cùng vừa ho khan một trận kinh thiên động địa vừa trốn ra ngoài. Cộp cộp đập cửa phòng tây bất đắc dĩ kinh động Nguyệt Nha. Nguyệt Nha đang ngủ say cuống quýt đứng dậy nhìn ra ngoài, chỉ thấy cửa sổ thủy tinh phủ một tầng sương mỏng, bên ngoài mơ hồ không nhìn rõ hình ảnh. Cố đại nhân dán mặt vào cửa kính điên cuồng hét to. Nguyệt Nha hoảng sợ nghĩ nhà bị cháy, vội vàng mặc áo bông đẩy cửa ra ngoài: "Động?" Cố đại nhân bị khói cay chảy nước mắt giàn giụa: "Bếp lò bị sao thế? Không lên nổi một mồi lửa?" Nguyệt Nha không hiểu gì: "Nửa đêm anh hỏi bếp lò làm gì? Đói?" Cố đại nhân chỉ ngón tay cái về phía sau: "Là sư phụ… sư phụ đang run, chắc là lạnh. Em chạy đi đun nước cho cậu ấy ngâm!" Nguyệt Nha nghe nói vậy vặn người một cái đi vào bếp. Nguyệt Nha thuận lợi nhóm lửa, lại đặt nồi nước lên: "Anh ấy có thể run?" Cố đại nhân hai tay nhét ống tay áo đứng một bên: "Còn có thể hừ hừ nữa, nửa đêm cậu ta không hừ ra tiếng tôi cũng không để ý." Nguyệt Nha lập tức quay đầu nhìn hắn: "Hiện tại dạng gì?" Cố đại nhân trầm ngâm nói: "Có điểm giống người…" Nguyệt Nha hưng phấn không hiểu: "Để cho tôi nhìn một cái!" Cố đại nhân hơi khó xử: "Muốn nhìn a? Nhưng mà… Dù sao nói trước với em một câu, cậu ta mặc dù có chỗ giống người, nhưng một phần người chín phần quái vật. Em không nên xem, tôi không ngăn được nhưng nếu nhìn xong cấm khóc nháo." Nguyệt Nha một bên thử độ nóng của nước, một bên nhịn không được cười hỏi: "Tôi so với đàn ông bình thường còn gan hơn, lại có thể sợ anh ấy?" Lời nói tuy đơn giản nhưng khi nước hơi nóng lên, trong lòng Nguyệt Nha vẫn mơ hồ không nỡ, hơn nữa trong ý nghĩ tưởng tượng ra biết bao hình ảnh khủng bố. Cố đại nhân rất khỏe, đem nồi sắt từ trên bếp lò ra ngoài. Nguyệt Nha nóng nảy đi sau từng bước, tự tính ngày rất lâu rồi chưa thấy qua mặt Vô Tâm. Cố đại nhân đi như rồng như hổ, mắt thấy sắp tới cửa thì dừng bước ra lệnh cho Nguyệt Nha: "Nguyệt Nha, mở cửa cho tôi đi!" Nguyệt Nha đáp ứng một tiếng, đang muốn chạy lên trước không ngờ Cố đại nhân trượt chân, một tiếng nổ kinh thiên động địa. Hắn dẫm vào bãi nước tiểu đóng băng ngã ngửa mặt lên trời, toàn bộ chỗ nước ấm đổ hết lên đầu. Nguyệt Nha vội vàng một tay đỡ nồi một tay đỡ người, cũng may Cố đại nhân da dày thịt béo, không sợ ngã đứng lên luôn được. Khắp mặt và cổ toàn nước há mồm định chửi, nhưng một câu chưa ra khỏi miệng bỗng nhớ nước tiểu là do mình phun, đúng là câm điếc ăn hoàng liên, khổ không nói nên lời. Nguyệt Nha thấy hắn không việc gì liền đẩy cửa phòng vào trong. Cố đại nhân lắc đầu toàn nước, vẻ mặt đau khổ cũng theo vào. Trong phòng đèn sáng, Nguyệt Nha giơ tay muốn kéo tấm thảm, lại do dự chuyển hướng về phía Cố đại nhân: "Tôi… tôi xem nhé!" Cố đại nhân đang muốn trả lời, nào ngờ chưa đợi hắn mở miệng trong chum đã truyền ra tiếng, vừa như rên rỉ vừa như thở dài, giống Vô Tâm nhưng cổ họng non nớt hơn chút: "Ân…" Nguyệt Nha như bị châm, một phen đem thảm nhỏ lật ra. Thò đầu nhìn vào trong rồi cứng ngắc bất động. Cố đại nhân giương mắt nhìn cô chằm chằm, nghĩ cô bị dọa sợ quá. Ước chừng qua sáu phút, Nguyệt Nha rốt cục ngẩng đầu. Thở dài một hơi cười với Cố đại nhân: "Anh nói anh ấy xấu làm tôi sợ đến mức không dám nhìn, hiện giờ đâu có xấu a?" Cố đại nhân mở to hai mắt: "Không xấu?" Nguyệt Nha xắn tay áo: "Không phải chỉ là nhóc con tóc trắng sao? Tôi có thể nuôi! Cố đại nhân anh giúp tôi đem cái chum về phòng, sau này để tôi hầu hạ anh ấy!" Cố đại nhân cứng họng: "Không phải… em nhìn rõ chưa? Thứ kia mà là nhóc con tóc trắng? Em đừng có dát vàng lên mặt cậu ta!" Nguyệt Nha lắc đầu không cho là đúng: "Bộ dáng này so với tôi còn xinh đẹp hơn. Anh lại đây nhìn một cái, đầu to tay nhỏ đầy đủ hết a!" Cố đại nhân tiến lại gần nhìn kỹ biểu tình của Nguyệt Nha, phát hiện vẻ mặt cô chân thành liền thầm cảm thán, nghĩ thật sự trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, Nguyệt Nha xấu đẹp không phân biệt nổi nữa rồi. Cố đại nhân xoa tay lấy lại dũng khí, xoay người vươn tay vào trong xốc nách Vô Tâm chậm rãi nhấc ra, hiện nguyên hình dưới ánh đèn. Nguyệt Nha mở to hai mắt đánh giá gương mặt, hai má và cằm đã có hình dạng, chính giữa lờ mờ thấy mũi, phía dưới hai vết lõm không rõ ràng, cố gắng tương lai hẳn thành lỗ mũi. Vẻ mặt hoàn toàn bị lông trắng bao phủ, chỉ có hốc mắt hơi lõm xuống, một tầng mi mắt mỏng manh, không biết bên trong đã có nhãn cầu hay chưa. Từ cổ đi xuống là thân thể gầy trơ xương, hai cánh tay như hai cái cánh cuộn khép sát vào hai sườn, bàn tay chưa rõ hình dạng. Thân dưới giống phôi thai, tuy rằng có thể nhìn ra sự tồn tại của xương hông, nhưng về cuối vẫn là dạng đuôi trùng. Nguyệt Nha vừa rồi thấy hắn thật giống khỉ, giờ nhìn kỹ lại thấy không giống lắm. Cố đại nhân không có ý kiến, không chê bẩn ôm ngang người Vô Tâm để lên giường. Đưa tay nhéo nhéo cái đuôi, nhìn sắc mặt Nguyệt Nha không thích hợp liền trấn an cô: "Em tới sờ thử, từ hông đi xuống có thể thấy xương ống chân, đại khái qua vài ngày đuôi sẽ chia thành hai đùi." Nguyệt Nha lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Cố đại nhân, anh đem chum nước vào phòng tôi đi!" Cố đại nhân ngẩn ra: "A?" Nguyệt Nha nói: "Tôi không sợ thật mà, lúc trước giống giòi còn không sợ, giờ giống người lại sợ?" Cố đại nhân không thể cùng Nguyệt Nha ngắm Vô Tâm, Nguyệt Nha nguyện ý chiếu cố, hắn còn mừng được nhàn. Có điều nếu là anh trai Nguyệt Nha, hắn thật sự không đồng ý cô với Vô Tâm sớm chiều bên nhau. Không thể nề hà di chuyển chum nước, lật đật tốn sức. Nguyệt Nha mở chăn cuốn Vô Tâm vào, khiêng lên như khiêng bao gạo bước về phòng. Cố đại nhân đem chum nước đặt ở một góc sáng sủa trong phòng tây, sau đó tự giác đại công cáo thành ôm chăn bông về phòng ngủ, còn Nguyệt Nha lại đi đun nước. Đến sáng hôm sau lại tới phòng Nguyệt Nha cắn hạt dưa, thấy Nguyệt Nha đem hai cái chăn bông cuốn lấy Vô Tâm, không nhìn kỹ còn tưởng cô lên men bột trên giường. "Ha ha!" Hắn khoái hoạt ói ra hai cái vỏ: "Thế nào?" Nguyệt Nha nét mặt tỏa sáng ngồi xếp bằng trên giường: "Rất ngoan!" Cố đại nhân cười hai tiếng, nghĩ cá tìm cá tôm tìm tôm, yêu quái già tìm con bé ngốc. Nguyệt Nha có việc làm, mỗi ngày đều xoay quanh Vô Tâm. Cố đại nhân thành ra nhàn tản, tiếp tục chờ lão soái theo lịch trở về. Bạn mập của hắn sai người đưa tới mấy thứ tơ lụa bảo may quần áo. Hắn không định may liền mang thẳng vào phòng tây: "Nguyệt Nha a…" Nguyệt Nha trên giường quỳ lên đầu gối, xoay đầu nhìn hắn, tay phải nắm ngón trỏ tay trái, đầu ngón tay một vết máu đỏ tươi ngưng tụ. Liếc mắt thấy vật liệu may mặc trong tay Cố đại nhân, cô nhất thời sáng mắt: "A, sao nhiều vậy?" Cố đại nhân đem tơ lụa để lên bàn bên cạnh: "Tay em làm sao vậy?" Nguyệt Nha vừa tức vừa cười: "Nhóc kia qua một đêm đã mọc thêm cái miệng, vừa rồi tôi thò tay vào ổ chăn sờ anh ấy, liền bị cắn một cái!" Cố đại nhân phấn khởi: "Răng cũng có?" Nguyệt Nha trả lời: "Có, rất lợi hại, như dao nhỏ một nhát đã đổ máu." Cố đại nhân hứng thú lật cái chăn ra, lập tức hứng chí reo lên: "Mẹ! Chân cũng có! Tay cũng dài ra?" Cầm tay Vô Tâm lên nhìn: "May còn chưa có móng tay, nếu không thế nào cũng cào người!" Nguyệt Nha đã quên đau, tiến lên chỉ mặt cho Cố đại nhân: "Anh xem, giống hệt như trước. Đợi cho lông rụng hết sẽ rất đẹp mắt." Cố đại nhân cúi đầu nhìn kỹ, phát hiện khuôn mẫu gương mặt giống hệt như xưa, mũi cao thẳng, môi góc cạnh, chỉ là ánh mắt chưa rõ, ẩn ẩn hở ra dưới mí mắt, có lẽ tròng mắt cũng sắp hoàn chỉnh. Cố đại nhân rất cao hứng nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng lật ngửa Vô Tâm lên trời cười dài: "Ha ha ha, chim với trứng cũng có rồi!" Nguyệt Nha tuy đã là phụ nữ có chồng, nhưng nghe xong chuyện cười của hắn mặt vẫn đỏ lên, cảm giác không biết nói thế nào, đúng là xấu hổ hết sức. Trong phòng bỗng nổi lên thanh âm: "Đói." Nguyệt Nha nhẹ giọng mở miệng: "Vô Tâm, anh đói bụng? Muốn ăn cơm?" Vô Tâm đáp: "Ân." Nguyệt Nha bật dậy hoan hô thét chói tai. Cúi người hung hăng ôm lấy Vô Tâm, hôn chụt chụt lên mớ tóc trắng mấy chục cái, vừa khóc nức nở vừa nói: "Nhóc con không có lương tâm, đói bụng liền cắn em a? Anh chờ, em nấu cơm cho anh, ăn no rồi em sẽ thu thập anh!" Nguyệt Nha lòng như lửa đốt nấu một bát canh, bên trong bỏ rất nhiều khoai tây và thịt. Đổ canh ra bát rồi mang vào phòng. Cầm bát canh ngồi xổm trước giường tự mình cho Vô Tâm ăn. Cố đại nhân ngồi một bên hút thuốc cắn hạt dưa, hơi cười nhìn Vô Tâm vói đầu vào bát, không cần thở vừa ăn vừa uống. Bụng rất nhanh to ra, cuối cùng dùng đầu lưỡi liếm vào trong bát, đột nhiên cắn tay Nguyệt Nha một cái. Nguyệt Nha hoảng sợ, ngay sau đó phát hiện hắn không cắn thật, chỉ là răng nanh khép lại dọa người. Buông bát canh giơ khăn mặt lên, Nguyệt Nha nâng đầu lau mặt cho Vô Tâm. Tứ chi hắn gầy gò cuộn lại, ở giữa là cái bụng to đùng, da bụng lông trắng thưa thớt xiên trái xiên phải. Hình dạng xương cốt chưa cố định, bả vai xuôi, cổ cũng rất dài. Cố đại nhân gặp cảnh này trong lòng cảm động, không nhịn được hỏi Nguyệt Nha: "Em nói, với đức hạnh của cậu ta, trên đời chỉ có hai đứa mình nhìn thuận mắt đi?" Nguyệt Nha tuy thương Vô Tâm nhưng vẫn còn lý trí, cho nên gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Đúng!"